Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 2 - Chương 9: Cuồng theo dõi






“Ngươi làm sao vậy?” Văn Hàn thấy Tiêu Văn sắc mặt đen lại, không hiểu cậu bị làm sao.

“Không sao.” Hít sâu một hơi, Tiêu Văn bình tĩnh tâm tình một chút. Lời nói vừa rồi của tang thi huynh Tiêu Văn hiểu, trong không gian không có mấy thứ này, hắn rất muốn thu tất cả vào không gian.

Văn Hàn không phải bị cuồng mua sắm đấy chứ.

Chẳng mấy chốc hai người đã rời khỏi đám người náo nhiệt, đi về khu nhà yên tĩnh của bọn họ.

Tiêu Văn cảm giác như mình bị đang theo dõi, nhưng lại là quang minh chính đại theo dõi, mọi người từng gặp ai đường đường chính chính theo dõi mình chưa.

Được rồi, Tiêu Văn hiện tại đã gặp. Thời điểm Tiêu Văn cảm giác bị người theo dõi, cậu bất chợt quay đầu lại nhìn một chút, kết quả là kẻ theo dõi kia không chút nào để ý mà đứng đó nhìn cậu.

Tiêu Văn suy nghĩ, có phải người kia cảm thấy mặc một thân màu đen, những chỗ hở ra thì bao kín lại, thì không sợ người khác phát hiện sao.

Này đúng là không khoa học.

“Văn Hàn, người đằng sau kia có phải đầu óc có vấn đề không.” Tiêu Văn bất đắc dĩ, chỉ có thể hỏi Văn Hàn.

“Ừ, đúng vậy, có vấn đề.” Sủng vật nói sao thì chính là vậy.

Quay lại nhìn, người nọ vẫn giữ khoảng cách không xa không gần bám theo, không hề phát ra tiếng động. Mọi người nói nếu hắn là ăn cướp, không phải đã sớm nên hét lớn một tiếng “Cướp đây!” ; bây giờ chung quanh ngoại trừ ba người, một vật thể sống đều không có, ngay cả gọng cỏ cũng không.

“Ta nhưng thật ra hy vọng đầu hắn hỏng đến rớt luôn đi.” Tức giận nhìn bằng ánh mắt coi thường, Tiêu Văn rất muốn coi người đằng sau là tang thi mà xử lý.

“Không cần để ý đến hắn, chúng ta đi đường của chúng ta, xem hắn đến vì mục đích gì.” Văn Hàn thật ra rất bình tĩnh, đối với người theo dõi kia hắn không thèm để ý, nếu làm sủng vật mất hứng, vậy rơi đầu đi.

“Được rồi, về trước rồi nói sau, vì sao ta cảm giác cả ngày hôm nay không dễ chịu a.” Hữu khí vô lực, Tiêu Văn thấy sự việc phát sinh cả ngày nay đều nhiều hơn một tháng trước.

Khi hai người đến nơi, kẻ theo dõi kia vẫn còn đi theo.

Tiêu Văn chờ Văn Hàn mở khóa, rất không kiên nhẫn.

Văn Hàn vừa mở cửa, Tiêu Văn trước hết đẩy Văn Hàn vào, từ bên trong khóa chặt cửa.

Ngồi ở trên giường, Tiêu Văn cảm thấy rốt cục cũng được yên tĩnh một hồi.

“Tên kia không phải theo dõi cuồng thì chính là biến thái, theo dõi chúng ta lâu như vậy, rốt cuộc hắn muốn cái gì? Không thể nói một tiếng sao.” Tiêu Văn nhào vào chăn rầu rĩ nói.

“Ta xử lý hắn?” Văn Hàn ngồi bên giường, xoa đầu Tiêu Văn.

“Quên đi, chúng ta không nên gây chuyện, không biết tên kia là người của ai, chỉ cần hắn không làm gì quá phận, chúng ta vẫn chịu được. Nếu hắn quá đáng, vậy không cần nhịn nữa.” Tiêu Văn không muốn chỉ vì tên cuồng theo dõi mà dính thị phi.

Chính là đôi khi thị phi sẽ tự tìm đến bạn.

Thời điểm Văn Hàn định an ủi Tiêu Văn thì có người gõ cửa.

“Đông, đông, đông, đông.”

Bốn tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Văn vô lực kêu rên một tiếng: “A, có để yên không, ta muốn yên tĩnh.”

Văn Hàn sợ là những người khác tìm đến Tiêu Văn, dù sao buổi chiều Tiêu Văn cũng nói cho Lộ tiểu tử địa chỉ của bọn họ.

Văn Hàn mở cửa, nhìn thấy người đến là cái tên cuồng theo dõi vừa rồi, ngay khi tên theo dõi cuồng tiến lên một bước định tiến vào, hoặc là định nói chuyện, Văn Hàn “Bính!” một tiếng đóng cửa lại.

Văn Hàn trở lại bên cạnh Tiêu Văn, không nói gì.

“Là ai vậy, nếu là mấy người tạp vụ, lôi ra ngoài chém.” Tiêu Văn khua tay, thiếu chút nữa gõ vào tường.

“Không có ai.” Trợn mắt, kỹ năng nói dối càng ngày càng tốt.

“A, vậy thôi.” Che mặt ở trong chăn, Tiêu Văn không muốn đứng lên.

Vừa nói xong cửa lại bị đập vang.

“Oành, oành.” Lúc này không có ôn nhu như vừa rồi, có thể nói là ra sức mà gõ.

“A!” Ngẩng đầu hét to một tiếng.”Rốt cuộc là ai! Đều đi chết hết đi.” Lần này hoàn toàn phát hỏa.

Văn Hàn cũng nhăn mày, hy vọng không phải kẻ vừa rồi, nếu không…

Văn Hàn mở cửa, thấy vẫn là kiện áo gió ấy, nhưng lúc này đã lộ mặt. Nhìn người đối diện từ trên xuống dưới, hắn có cảm giác mơ hồ.

Hiện tại trước mặt Văn Hàn là một mỹ nữ, đúng vậy, mỹ nữ, không phải bẩn hề hề, khuôn mặt không xanh xao vàng vọt, thậm chí làn da còn rất trắng. Mỹ nữ dùng nữ trang trang nhã, thoạt nhìn rất là thanh thuần, đôi môi đỏ hơi hơi nhếch lên làm cho người ta có một cảm giác dụ hoặc.

Thế nhưng vị mỹ nữ kia dụ hoặc nhầm đối tượng rồi, nếu là Tiêu Văn phỏng chừng còn có thể thất thần, đổi lại là Văn Hàn, ngượng ngùng, hắn vẫn luôn là tang thi.

Mỹ nữ mắt ngấn lệ quang, thật giống như chịu ủy khuất cần người an ủi, chóp mũi còn hơi hơi phiếm hồng, thoạt nhìn càng thêm điềm đạm đáng yêu.

Ngay tại thời điểm mỹ nữ muốn nói chuyện, hoặc là định bước vào, Văn Hàn lại “Binh!” đem cửa đóng lại.

Văn Hàn rất trấn định ngồi trở lại bên cạnh Tiêu Văn.

“Ai.” Tiêu Văn lười nói nhiều.

“Không ai.” Văn Hàn, ngươi không thể đổi một câu trả lời khác sao?

Lần này Tiêu Văn không nói nữa, cửa cũng không bị gõ vang, nhưng là lại truyền đến tiếng đạp cửa, còn có tiếng mắng của nữ nhân.

“Rầm rầm! ~~~~ “

“Mở cửa, các ngươi nghĩ mình là ai a, hai lần nhốt ta ở ngoài cửa, còn hai lần đập dập mũi của ta. Ta dựa vào, các ngươi đi ra cho ta, lăn ra đây.”

Xem ra vẫn là im lặng không được.

Tiêu Văn không trách Văn Hàn nói ‘không có ai’, cậu bây giờ chỉ muốn bịt miệng cái kẻ đang la hét ngoài kia thôi.

“Câm miệng, còn nói nữa lão tử khâu miệng ngươi lại!” Tiêu Văn thanh âm cũng không nhỏ, nữ nhân vốn đang líu ríu bên ngoài chợt im lặng.

Không biết đây có phải là sự yên lặng trước cơn bão không.

Tiêu Văn khi nằm lên giường không cởi giày, hiện tại xuống giường thật tiện lợi. Đứng dậy, xuống giường, đi ra cửa, mở cửa, hành động liền mạch lưu loát.

“Theo dõi cuồng, biến thái cuồng.” Nhìn người ngoài cửa cả người trùm kiện áo gió màu đen, Tiêu Văn nghiêm mặt xông ra mấy từ này.

“…..” Mỹ nữ kia bị nghẹn khuất, mấy lời định nói tất cả đều mắc trong họng không nói nên lời.

“Tôi…….” Mỹ nữ tính giả bộ đáng thương, vừa mới nói một chữ đã bị Tiêu Văn ngắt lời.

“Cô cái gì mà cô, có chuyện gì thì nói đi, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm với cô.” Tiêu Văn tuy biết trước mặt là một mỹ nữ, còn là mỹ nữ rất xinh đẹp, nhưng cậu rất muốn đánh người này, là mỹ nữ cũng vẫn muốn đánh.

“Được lắm.” Hít sâu, mỹ nữ tự nhủ phải rộng lượng, trước hết chịu đựng đã, về sau báo thù là tốt rồi, phải tao nhã, khí độ. “Tôi là Trương Yến, tôi có thể đi vào nói chuyện với hai người ko?”

Đứng ở ngoài làm sao mà nói được, đi vào sau nàng tự nhiên có biện pháp hàng phục hai người này.

“Ngại quá, đây là phòng tôi, tôi không cần ai đến thăm, có gì thì nói ngoài này đi.” Tiêu Văn không để ý đến mỹ nữ, không có biện pháp, trước đó mỹ nữ này sở tác sở vi đã hoàn toàn chọc tới tính khí gắt gỏng của Tiêu Văn.

“…. cái kia, chân tôi mỏi quá, không thể vào ngồi tán gẫu sao?” Người này rất không biết điều, cứ nói ở ngoài cửa như vậy làm sao mà thi triển mỹ nhân kế.

“Nga, mỏi chân à.” Tiêu Văn hiện tại cười thực dọa người. “Vậy ngồi đi.”

Tuy nói ngồi đi, Tiêu Văn vẫn đứng chặn trước cửa, một chút ý tứ mời vào đều không có.

“Cái kia, cậu có thể mở cửa một chút không? Tôi không vào được.” Nhẫn, ta nhẫn.

“Sao cô phải đi vào?” Chớp mi, Tiêu Văn cũng không cảm thấy cuồng theo dõi biến thái này không hiểu lời cậu nói. “Tôi nói ngồi đi, ngồi ngay cửa này là được rồi, không phải cô nói mỏi chân sao. Như thế nào? Còn có khí lực đi?”

Văn Hàn vẫn ngồi bên giường, nhìn Tiêu Văn bộ dáng bá đạo không phân rõ phải trái.

Nghe thấy thế liền “Phốc.” một tiếng cười khẽ. Sủng vật cáu kỉnh xù lông vẫn buồn cười nhất.

“Này.” Mỹ nữ không nhịn nữa. “Tránh ra.” Trợn mắt ra lệnh.

“Chậc, chậc, chậc, chậc.” Tiêu Văn tạc mao không thèm để ý, cao thấp đánh giá mỹ nữ một chút, liên tiếp phát ra bốn tiếng ‘chậc ‘. “Bộ dạng thế này này, cô định làm gì.”

“Ta nói tránh ra, ngươi không hiểu sao, tiểu quỷ!” Nữ nhân hoàn toàn lộ ra bản chất thật.

“Lớn tuổi thất sắc, bác gái mặt vàng như nến này nói chuyện với ai vậy?” Tiêu Văn chính là không muốn cho người này vào, cậu không trực tiếp đá bay người ta cũng đã là kiềm chế lắm rồi.

“Nơi này là địa bàn của tôi, cô không có việc gì làm à, ra ngoài có phải quên đem theo não không? Nếu không mang theo thì đi tìm não của cô trước đi.” Tiêu Văn nhìn nữ nhân này liền bực bội, đã đi theo cả một đường, bây giờ còn muốn đi vào, không có cửa đâu, cửa sổ cũng không, đường hầm cũng không!

“Hay là cô già đến mức si ngốc, ngay cả não của mình ở đâu cũng không biết, cần tôi hỗ trợ ném cô về căn cứ trung tâm không?” Tiêu Văn không chút khách khí.

“Ta nói tránh ra, ta muốn vào.” Mỹ nữ móng tay sắp bị chính nàng làm gãy luôn rồi.

“Tôi vì sao phải cho cô đi vào. Không phải cô ăn nhiều đậu hủ quá đấy chứ. Ngay cả đầu óc đều biến thành đậu hủ hết rồi?” Nhìn đối phương vẫn một lòng muốn vào trong, Tiêu Văn quyết định từ nay về sau thấy mỹ nữ liền chán ghét, không cần lý do.

“Tôi…..”

Nữ nhân đang muốn nói chuyện, một trong những người phía sau đang chạy đến liền hô một câu: “Trương Yến, câm miệng.”

Tiêu Văn rất kiên nhẫn chờ bảy tám người kia chạy đến trước mặt, lại cho bọn họ thời gian thở.

“Đội trưởng, tôi…” Trương Yến ủy khuất, nước mắt đã muốn rơi xuống, đối với đội trưởng của bọn họ, vừa rồi mở miệng nói chuyện nhưng lại chỉ nói một nửa, chờ người khác hỏi nốt nửa còn lại.

“Câm miệng.” Vị đội trưởng kia liếc nhìn, Trương Yến không khỏi né một chút.

Tiêu Văn nhìn đội trưởng bộ dạng không sai, nghĩ nếu người này mặc quần áo của nữ nhân kia khả năng còn đẹp hơn.

【 Tiêu Văn, thẩm mỹ của ngươi bị vặn vẹo sao ? 】

Khuôn mặt góc cạnh của đội trường thoạt nhìn tựa như dũng sĩ Hy Lạp cổ.

“Xin chào, tôi là đội trưởng của Trương Yến, Dư Hàng.” Dư Hàng vươn tay, cười vô cùng thân sĩ.

Nếu trước đó không xuất hiện một Trương Yến kia, Tiêu Văn có lẽ sẽ cảm thấy người này dễ ở chung. Nhưng là đội trưởng như thế nào cấp dưới thế ấy, trái lại cũng giống nhau thôi.

“Ngại quá, tôi không thích bắt tay với người xa lạ.” Tiêu Văn ngay cả tay cũng không vươn, cậu chỉ muốn đi ngủ, không muốn cùng những người này nói chuyện phiếm.

“Không có việc gì.” Thu hồi tay, Dư Hàng thoạt nhìn không hề để ý chuyện Tiêu Văn không cho hắn mặt mũi. “Phía trước Trương Yến nói chuyện ngông cuồng, mong cậu tha thứ.”

“Đợi một lát.” Tiêu Văn thủ thế ý bảo ngừng nói. “Tôi muốn nói, tôi • vì• sao • phải• tha• thứ• cô• ta?” Tiêu Văn từng chữ nói ra, nói xong lấy tay chỉ vào Trương Yến. Ý tứ rất rõ ràng, chính là cậu không muốn bỏ qua cho người này.