“Ha ha.” Khẽ cười hai tiếng, Lâm Nham nhìn Văn Hàn ánh mắt phức tạp.
Vừa rồi hắn vặn cổ tang thi cảm giác lực bất tòng tâm, thế mà Văn Hàn dùng phương pháp này đi giết tang thi lại đơn giản như uống nước.
Đây là khác biệt a.
Không biết vì sao, Lâm Nham cảm thấy trong lòng có điểm nghẹn.
Khác biệt thật sự rất lớn, tại sao hắn lại yếu như vậy?
Nếu có thể sống sót, hắn sẽ bế quan tu luyện.
“Không có gì, chính là Văn Hàn rất mạnh, ngươi có thể thử một chút. Cắt đứt cổ tang thi không phải chuyện dễ dàng như vậy.” Nhìn mắt kính ánh mắt nghi hoặc, Lâm Nham cười cười quay đi.
“Quên đi, bảo mệnh quan trọng hơn!” mắt kính may mắn tránh thoát được móng vuốt của tang thi vồ tới, một cước đá vào bụng tang thi, tạm thời có thể ngăn cản tang thi hành động.
“Mệt chết.” Hai chân liên tục đem tang thi đá văng, mắt kính một phen lau mồ hôi.
—————
“Khương đội trưởng, có biết vì sao lại thế này không?” Ngụy Minh một bên động thủ một bên cùng Khương Sinh tán gẫu.
Tang thi đột nhiên tiến hóa rốt cuộc vì nguyên nhân gì? Nếu tất cả tang thi đều tiến hóa, như vậy nhân loại chỉ có thể chờ đợi diệt vong.
“Không biết, ngày hôm qua tang thi vẫn bình thường, ít nhất còn chưa tiến hóa.” Khương Sinh cũng buồn bực, hắn không biết tại sao lại như vậy, nhưng theo dự đoán của hắn phỏng chừng là do con tang thi kia.
Khương Sinh nhớ lại lời a Lực nói mấy hôm trước.
A Lực nói hắn thấy một con tang thi, con tang thi đó đang ẩn núp quan sát nhân loại. Vốn a Lực định giải quyết nó nhưng lúc hắn phát hiện ra con tang thi kia, nó cũng phát hiện a Lực. Ngay khi a Lực định tiến lên, tang thi quay lại nhìn thoáng qua, sau đó nhảy mấy cái liền không thấy tăm hơi.
A Lực nói hắn thấy được ánh mắt của tang thi kia, bên trong tất cả đều là oán hận!
Một khắc ấy a Lực không biết vì sao cảm thấy rất sợ hãi.
Nghĩ đến đây Khương Sinh cười khổ một tiếng, nếu chỉ có vậy cũng không nói làm gì, quan trọng là khi nói xong, a Lực ấp úng như có điều không muốn nói, nhưng là cuối cùng vẫn nói.
A Lực nói người kia, không phải, là tang thi kia hắn có ấn tượng, hắn nhớ rõ nó từng là người gia nhập vào viện nghiên cứu.
Viện nghiên cứu, địa phương ăn thịt người.
Tang thi, viện nghiên cứu, oán hận.
Hắn có thể đoán được.
Ha ha, lần này tang thi vây thành có lẽ do chính người của căn cứ gây ra.
Quả nhiên lúc trước ý nghĩ muốn rời đi là hoàn toàn chính xác, nhưng mình lại kéo dài thời gian, hậu quả chính là kết cục bấy giờ.
“Có lẽ.” Suy nghĩ một chút, Khương Sinh quyết định nói cho Ngụy Minh, muốn được đối phương tín nhiệm tốt nhất nên thẳng thắn thành khẩn. “Tôi biết nguyên nhân.”
Lời nói của Khương Sinh làm Ngụy Minh giật mình, sau đó cau mày, lôi kéo Khương Sinh đến khu vực an toàn.
“Nói đi.” Ngụy Minh nhìn Khương Sinh vẻ mặt ngưng trọng.
Hôm nay đã xảy ra đến nỗi này, ông vốn không trông cậy Khương Sinh biết được bao nhiêu. Căn cứ bị các lãnh đạo cùng với người của viện nghiên cứu khống chế, bọn họ chỉ thuộc thế lực nho nhỏ, căn bản không chiếm được tin tức hữu dụng gì.
“Phù!” Hít sâu, Khương Sinh nhắm mắt lại sau đó mở ra tựa như lấy thêm quyết tâm bằng bất cứ giá nào.
“Ngụy Minh, hy vọng lúc tôi nói ngài đừng ngắt lời.” Khương Sinh trợn mắt, nói rất trịnh trọng.
“Được.” Ngụy Minh nghiêm túc gật gật đầu.
“Tang thi vây thành là do căn cứ chúng ta tự tác ngược, không thể sống, ha ha.” Cười nhẹ hai tiếng, Khương Sinh phớt lờ ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Minh, nói tiếp: “Nếu tang thi có linh trí đối với căn cứ chúng ta mang đầy trời cừu hận, ngài nói xem chúng ta có phải là làm bậy không thể sống đúng không?”
“Lần này tang thi vây thành vì trong đó có một con tang thi có linh trí.”
Tới đây Khương Sinh không nói thêm nữa, Ngụy Minh có thể tự tìm được đáp án, bây giờ còn đang ở bên ngoài, bọn họ chỉ là thế lực nhỏ, trước hết không thể đối nghịch với viện nghiên cứu, bọn họ còn muốn sống nha.
Nhìn Ngụy Minh bộ dáng trầm mặc, Khương Sinh xoay người tiếp tục chiến đấu với tang thi, tuy hắn không có dị năng nhưng vẫn có thể giết tang thi.
Ngụy Minh trầm mặc. Khương Sinh vừa cấp cho ông một lượng tin tức quá lớn, ông cần cẩn thận sắp xếp lại.
Tang thi • linh trí • oán hận • căn cứ •
Ha ha, ông đã hiểu.
Khó trách ngay từ đầu Khương Sinh tìm ông hỏi có nguyện ý cùng rời đi không.
Aiz, xem ra căn cứ thật sự không phải nơi có thể ngây người.
Chỉ hy vọng hiện tại có thể sống sót.
Ngụy Minh nhìn đồng đội bốn phía còn đang diệt tang thi, chỉ có thể trầm mặc. Đến lúc đó ông sẽ đồng ý đi cùng hắn, ai không muốn ông không miễn cưỡng.
Ngụy Minh nhìn thoáng qua đám người Khương Sinh.
Cong khóe miệng, khẽ cười.
Quên đi, đánh tang thi trước đã.
———
Bên này Tiêu Văn tiêu hao dị năng không sai biệt lắm, đang tựa vào người Văn Hàn thở phì phò.
“Văn Hàn, ngươi nói xem này rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao tự nhiên lại lợi hại như vậy?” Nhìn bốn phía tang thi giương nanh múa vuốt, Tiêu Văn nhận ra có điểm không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.
“Tự giết lẫn nhau.” Thuận tay chặt đứt cổ một con tang thi, Văn Hàn lên tiếng.
“…” Tiêu Văn dừng một chút, có chút giật mình: “Là phương pháp này sao?”
Tiêu Văn thực hy vọng cậu nghe nhầm.
Tự giết lẫn nhau, hai con tang thi dưới sự khống chế của người khác ăn thịt lẫn nhau sau đó tiến hóa, bình thường tang thi đối với đồng loại không có dục vọng đánh nhau, nhưng khi bọn nó bị khống chế thì điều gì cũng có thể xảy ra.
Này là lý do hợp lý nhất giải thích cho việc vì sao tang thi đột nhiên tiến hóa, số lượng tang thi cũng giảm bớt.
“Ừ.” Văn Hàn thản nhiên nói, sau đó mang theo Tiêu Văn đi về phía đội của Lâm Nham.
Văn Hàn một tiếng ‘ừ’ này làm Tiêu Văn hoàn toàn tan biến một tia ảo tưởng trong lòng.
Tại sao bỗng nhiên lại như vậy.
Giữ vững tinh thần đối mặt với tang thi, Tiêu Văn tuy tiêu hao rất nhiều dị năng, nhưng hiện tại cũng đã khôi phục được một chút.
“Không cần lo lắng, tang thi kia đã chết.” Văn Hàn nhìn Tiêu Văn bộ dạng lo lắng, nhẹ giọng nói.
Hắn cảm giác được chích tang thi kia đã chết, là chết bởi vũ khí nóng. Cho dù nó có cường hãn như thế nào đi nữa, chung quy vẫn chỉ là kết quả của thí nghiệm thất bại, có khi so với đứa trẻ gặp được lúc trước còn yếu hơn.
Không biết vì sao Văn Hàn cảm thấy nỗi buồn phiền trong lòng càng ngày càng lớn.
Cẩn thận nghĩ lại xem mình có bỏ qua điều gì không, thế nhưng vẫn không có manh mối.
Văn Hàn có điểm sầu lo nhìn Tiêu Văn, có liên quan đến sủng vật sao.
Vừa nghĩ đến sủng vật, cảm giác lo lắng càng tăng.
Không thể nào.
Nhíu mày, Văn Hàn chăm chú nhìn Tiêu Văn đang đánh nhau với đám tang thi. Chẳng lẽ đúng là vì sủng vật?
Văn Hàn ánh mắt dần dần biến sắc.
Hắn nhìn thấy gì!
Tiêu Văn mải mê chém giết tang thi, không hề phát hiện ra bên cạnh có vài dị năng giả đang áp sát cậu.
Bởi vì là chiến trường, cho nên Văn Hàn đối mấy năng giả lúc đến lúc đi không đề phòng như trước.
Những người đó chuẩn bị bắt Tiêu Văn đi ngay trước mặt hắn sao?
Văn Hàn bước nhanh đến chỗ Tiêu Văn, khí tràng toàn thân không hề khống chế khiến đám tang thi bên cạnh đều dạt sang hai bên, tang thi trước đó định công kích Văn Hàn thì trực tiếp ngã xuống.
Không quan tâm bản thân có khiến người khác hoài nghi hay không, Văn Hàn hiện tại trong mắt chỉ có đám gị năng giả đang động thủ với Tiêu Văn.
Tiêu Văn vốn định giải quyết xong mấy con tang thi này sẽ qua chỗ Văn Hàn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng là.
Những người này đang làm gì vậy?
Nhìn quanh bốn phía, tang thi rõ ràng bao vây dày đặc, mấy người này làm sao chạy tới được!
Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì!
Cậu không khỏi cảnh giác, nhưng vì dị năng tiêu hao quá nhiều, bên cạnh lại có nhiều tang thi như vậy, cộng thêm dị năng giả như hổ rình mồi.
Lo lắng lúc trước chính là vì nguyên nhân này rồi.
Nhìn đám dị năng giả cười âm hiểm, Tiêu Văn chỉ có thể chật vật trốn tránh, cậu hiện tại chỉ có thể chờ dị năng khôi phục, bằng không bị giết chính là kết cục!
Những người này xem ra đã chiếm được tin tức gì rồi, nếu không đã không làm ra loại sự tình này.
Văn Hàn, tang thi huynh, chúng ta sai lầm rồi!
Mặc kệ Tiêu Văn trốn tránh như thế nào, trước đó cậu tiêu hao quá nhiều dị năng là thật, bây giờ cậu lâm vào hiểm cảnh cũng là thật.
Thời điểm trốn tránh, Tiêu Văn thấy được bóng dáng Văn Hàn đang tiến tới.
Cũng thấy được tất cả tang thi đang né tránh!
Trong lòng căng thẳng, về sau có thể quay lại tháng ngày trước kia.
Nếu đã như vậy còn cần che dấu gì nữa?
Đầu tiên cần phải tiêu diệt tất cả đám người này!
Tuy Tiêu Văn rất cố gắng chạy trốn nhưng vẫn không tránh được bị thương, cậu vốn đã cạn thể lực, còn chống cự được đến nước này đã là tốt lắm rồi.
Tiêu Văn cách Văn Hàn cũng không xa, Văn Hàn chỉ cần đi thêm vài bước là có thể đến bên cạnh Tiêu Văn.
Dị năng giả bao vây Tiêu Văn cũng nóng nảy nhìn nhau, âm thầm hạ quyết định.
Bọn họ kỳ thật không ngờ Tiêu Văn có thể kiên trì lâu như vậy. Kế hoạch vốn là thừa dịp Tiêu Văn kiệt sức bọn họ sẽ liền vây công, sau đó mang Tiêu Văn đi, tiếp đó làm gì không phải chuyện của bọn họ.
Nhưng sự thật là Tiêu Văn còn chưa bắt được, cái người tên là Văn Hàn kia đang chạy tới.
Không còn biện pháp, chỉ có thể làm như vậy, cho dù Tiêu Văn bị thương cũng không sao!
Nhìn những người đó hành động, Văn Hàn có dự cảm không tốt.
Mở to hai mắt, Văn Hàn nhanh chóng chạy tới.
“Ầm vang!”
Đây là tiếng bom nổ rất quen thuộc.
Thời điểm Lâm Nham nhìn về phía phát ra âm thanh, hắn thấy chính là Văn Hàn bóng dáng cứng ngắc!
Biết là ảo giác, nhưng Lâm Nham vẫn cảm thấy trên người Văn Hàn bốc lên khói đen. Một khắc này hắn tựa như ma vương miêu tả trong tiểu thuyết huyền huyễn.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Văn Hàn lại như vậy?
Chẳng lẽ là Tiêu Văn?
Trợn to mắt nhìn phương hướng phát ra tiếng nổ!
Lâm Nham có dự cảm bất hảo, vài bước vội chạy đến chỗ Văn Hàn!
Khi nhìn thấy vẻ mặt Văn Hàn, Lâm Nham trong lòng giật thót, không cần hỏi nữa, xem ra đúng là Tiêu Văn đã xảy ra chuyện.
Bom, chỉ có cấp trên mới có, rốt cuộc là thế lực của ai!
Lâm Nham trong lòng quay cuồng khiếp sợ nói không nên lời, chỉ có thể nhíu mày nhìn Văn Hàn càng ngày càng không thích hợp.
——-
Vừa rồi nổ mạnh gây thương tổn đến nhiều dị năng giả, đương nhiên cũng có cả tang thi.
Rất nhiều người cũng không biết vì sao lại có bom, ai cũng mờ mịt nhìn xung quanh.