Sau khi đóng cửa lại, Tiêu Văn nhìn thoáng qua hoàn cảnh xung quanh.
Ừm, không tệ, là một căn phòng kiểu kiến trúc phương tây.
Thoạt nhìn căn phòng rất lớn, cơ bản là do trong phòng không có gia cụ gia điện linh tinh gì, có mỗi một cái giường, mặt trên chỉ có một tầng chăn gối mỏng, còn lại phỏng chừng đều bị sung công rồi.
“Văn Hàn, có khi nào ngươi bị nhận ra không?” Nhìn Văn Hàn đang sửa soạn này nọ, Tiêu Văn có chút sầu lo, không biết Văn Hàn bị nhận ra chưa.
“Không.” Thản nhiên lên tiếng, Văn Hàn khóa chặt mi, hắn không biết vì sao tự nhiên lại có dự cảm không tốt, nhưng cũng rất mơ hồ, đại khái cảm thấy trong người rất phiền não.
—– ta là tang thi đến đây phân cách tuyến —–
“Mẹ nó, lũ tang thi này cậy mình không biết đau nên sống chết nhào lên bằng được đúng không?” Né tránh một con tang thi công kích, Lâm Nham không nhịn được chửi tục.
Không thể trách hắn, hắn như thế đã là lịch sự lắm rồi, bây giờ trên chiến trường đều là dị năng giả thô bỉ tục tĩu.
Bọn họ không ngờ tang thi đột nhiên phát động tiến công vào đúng nửa đêm, khiến bọn họ trở tay không kịp. Tuy có đề phòng, nhưng là ban đêm mọi người luôn lâm vào trạng thái mệt mỏi buồn ngủ, dù tang thi đột nhiên vây công không gây ra tổn thất gì nặng nề, nhưng căn cứ vẫn chết rất nhiều dị năng giả.
Lâm Nham với Nghiêm Lâm chỉ có thể nửa đêm chạy đi đánh thức mọi người. Vì là mạt thế, cho nên không mấy ai oán giận mấy chuyện như giấc ngủ không đủ linh tinh.
Hiện tại là mạt thế, có thể sống đã là hạnh phúc, ăn no ngủ kỹ chỉ là mong ước xa xỉ.
Tiêu Văn xem như được thả lỏng hơn bởi vì đã có tang thi huynh bên cạnh, khi tang thi tấn công cậu liền được Văn Hàn đánh thức.
Khi Lâm Nham đến thông báo, Tiêu Văn và Văn Hàn đã sẵn sàng.
Bởi vì tình thế cấp bách, Lâm Nham chẳng hề nhận ra một chút khác thường của Tiêu Văn, thấy cậu đã tỉnh, Lâm Nham vội chạy tới thông tri cho những người khác.
Thời điểm Tiêu Văn đến đại sảnh, cậu thấy Ngụy Minh vẻ mặt ngưng trọng.
Ngụy Minh không nói gì thêm, chỉ khoát tay, dẫn đầu đi ra ngoài.
Có thời gian nói lời vô nghĩa không bằng dùng thời gian đó đi giết thêm mấy con tang thi.
“Hộc, hộc, bọn chúng vốn đã chết, đau hay không có gì liên quan?” Mắt kính dựa vào Lâm Nham thở hổn hển, sau đó một cước lưu loát đá bay một con tang thi, có điều sau khi tang thi bị đá bay vẫn tiếp tục đi quấy rối dị năng giả khác như chưa xảy ra việc gì.
“Đám tang thi này không phải đã tiến hóa đấy chứ? Đám người ở căn cứ này muốn chết sao?” Nhìn đám tang thi chạy nhảy lung tung, mắt kính hung tợn quay lại nhìn nhóm lão đại.
Tang thi tiến hóa, là tập thể tang thi vây công đều tiến hóa, thế mà bọn họ không hề được cảnh báo trước, người của căn cứ không có đầu óc sao?
Che giấu việc tang thi tiến hóa? Mẹ kiếp! Đây là bức người ta vào đường cùng đúng không!
“Bọn họ dám nói sao, nói ra phỏng chừng mọi người đều chạy, còn ai ở lại đến bây giờ?” sau khi dùng dị năng giải quyết ba con tang thi, Lâm Nham tranh thủ nói chuyện.
“Chúng ta bây giờ chỉ cần bảo vệ bản thân là tốt lắm rồi, còn đâu chúng ta không có năng lực quản, cũng quản không được!” Hai người liếc nhau, sau đó chạy về phía Tiêu Văn.
Tang thi tiến hóa, độ nguy hiểm đã gia tăng rồi, nhiều người mới an toàn.
“Tiêu Văn, thế nào, có khỏe không.”
Hai người thật vất vả mới đến được chỗ Tiêu Văn Văn Hàn, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, Tiêu Văn dị năng thật cường hãn, nơi này áp lực vì thế cũng giảm đi một chút.
“Tôi biết vì sao nhiều người thích dựa vào như vậy rồi, đúng là tốn ít sức hơn.” Mắt kính cảm khái, ở cạnh Tiêu Văn – Văn Hàn bọn họ áp lực giảm đi rất nhiều.
“Ngu xuẩn!” Cho mắt kính cái nhìn xem thường, Lâm Nham vội tìm kiếm bóng dáng đồng đội hắn, bọn họ phải tụ tập lại bằng không bị tang thi vây quanh không biết đến khi nào mới xong.
“Tang thi tiến hóa?” Tiêu Văn chẳng có tinh thần để ý xem Lâm Nham với mắt kính nói gì, chỉ hỏi một câu.
Tang thi đều tiến hóa, lúc trước bọn họ giao thủ với tang thi rất nhẹ nhàng, hiện tại lại phải thật cẩn thận, chỉ có đám tang thi này tiến hóa hay tất cả đều tiến hóa?
“Ừ. Đáng buồn là tất cả đều tiến hóa!” Trừu trừu khóe miệng, Lâm Nham tung một dị năng cầu đem con tang thi đang tới gần bọn họ đánh bay.
Chết tiệt, hy vọng căn cứ không bị giết hết!
“Tất cả?” Tiêu Văn hỏa cầu liên tục xuyên qua đầu vài con tang thi, rất là phiền táo.
Cậu cũng không rõ là vì tang thi tiến hóa hay vì nguyên nhân khác, chỉ biết là cảm giác phiền táo.
“Đúng vậy.” Lâm Nham đã tìm thấy đám người Nghiêm Lâm và Ngụy Minh. Bọn họ đang tựa vào nhau.
“Tiêu Văn, chúng ta đi thế nào.” Nói đoạn chỉ về đám người Nghiêm Lâm phía trước.
Mắt kính tiến lên, một cước đem đầu tang thi đá văng, thiếu chút nữa thì bị tang thi cắn một miếng. Mở một đường máu đi ra, mấy người vừa đánh vừa di chuyển sang chỗ Nghiêm Lâm.
Thấy bọn họ tụ cùng một chỗ, người khác cũng đi sang bên này, mặc dù Lâm Nham hoàn toàn không quen những người đó.
Thời điểm đã tụ tập đầu đủ, Lâm Nham mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Lão đại, tại sao lại như vậy?” Nhiều người quá làm Lâm Nham không thể trao đổi với lão đại.
Sự tình lần này nằm ngoài dự kiến của bọn họ, bọn họ từng lường trước các tình huống, nhưng không ngờ được chuyện tang thi tiến hóa. Vấn đề đảm bảo an toàn thực khó khăn a.
“Không biết, nửa đêm có người phát hiện tang thi đột nhiên vây thành, đánh thức dị năng giả gác đêm. Từ đó tới giờ tôi đều ở trong này chưa rời đi. Rốt cuộc mọi chuyện như thế nào tôi cũng không rõ nữa.” Ngụy Minh lắc đầu, ông tuy không rõ tường tận nhưng có thể khẳng định bọn họ lần này dữ nhiều lành ít.
“Đi về phía trước đi, tang thi bị diệt sạch không sai biệt lắm.” Ngụy Minh nhìn quanh bốn phía, bọn họ bị tổn thất không lớn, đội khác ngược lại không được lạc quan cho lắm.
“Ok.”
Lâm Nham lên tiếng, lách người bỏ chạy, lưu lại một câu “Mau rút lui!!”
Có lẽ những người khác cũng có chung một ý nghĩ, hiện tại toàn bộ căn cứ bị tang thi bao vây bên ngoài, các nhóm dị năng giả đang cố gắng từng chút trở về.
Tuy bọn họ trải qua thời gian chiến đấu rất lâu, tang thi bớt đi rất nhiều, nhưng số lượng tang thi vẫn rất khủng bố.
Cho nên dù là khi rút lui cũng tổn thất rất nhiều dị năng giả.
Sau khi tất cả mọi người lui về căn cứ, toàn bộ lâm vào trầm mặc.
Những dị năng giả còn lại đứng trên tường thành từ trên cao nhìn xuống đàn tang thi đang gào rú, còn có cả thi thể đồng đội vừa mới mất đi.
Trầm mặc đến tận đáy lòng.
Khi nào sẽ đến lượt bọn họ?
Khi nào bọn họ sẽ chết giống như những anh em kia?
Ai cũng không biết, bọn họ chỉ có thể yên lặng.
“Tiêu Văn, cậu có cảm nghĩ gì không?” Nhìn cảnh tượng thảm khốc phía dưới, Lâm Nham cười khổ.
“Đây là lần đầu tiên em được chứng kiến, cũng là lần đầu tiên cảm thấy rung động.” Trong lòng cực kỳ buồn bã, Tiêu Văn cười không nổi, chỉ có thể cúi đầu không cho bất luận kẻ nào thấy biểu tình của mình.
Văn Hàn yên lặng đứng bên cạnh Tiêu Văn, đưa tay ra nắm lấy tay cậu.
Hắn là tang thi, hắn là người, hắn cũng là quái vật. Lúc này hắn không muốn nói bất kỳ cái gì, hắn chỉ muốn an ủi Tiêu Văn.
Thời điểm tay bị Văn Hàn nắm lấy, Tiêu Văn không hề động đậy, chỉ cúi đầu nhìn nơi hai bàn tay giao nhau.
Tang thi huynh, ngươi không đồng dạng như vậy, ngươi không giống với.
“Ha ha, nhìn lâu thêm nữa sẽ càng chết lặng đấy.” Nhìn phương xa mặt trời sắp mọc, Lâm Nham chỉ biết cười khổ.
“Aiz, chết lặng cũng tốt.” Nước mắt chậm rãi từ khóe mắt chảy xuống, Tiêu Văn ngẩng đầu nhìn, bọn họ vừa vặn đứng ở chỗ có thể ngắm bình minh.
Mọi người khe khẽ nói chuyện với nhau, có lẽ bọn họ cũng cảm thấy khó chịu.
Khi tia nắng đầu tiên toát ra từ đường chân trời, tất cả mọi người theo bản năng nín thở!
Này có thể tượng trưng cho tương lai hy vọng của nhân loại hay không?
Không ai biết, nhưng bọn họ còn muốn kỳ vọng, khát khao.
Phía sau, mắt kính đã đi tới, nhìn bình minh phương xa, đưa tay lên che trán, híp mắt. “Lão đại nói chúng ta xuống đánh một trận nữa là có thể hoàn toàn đuổi được đám tang thi đi. “
“Vậy đi thôi.” Lâm Nham gật gật đầu đi theo mắt kính xuống tường thành.
Tiêu Văn với Văn Hàn hai mắt đối diện, cũng đi theo Lâm Nham.
Khi Tiêu Văn đứng dưới mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên, mọi người cũng đang chậm rãi đi xuống.
“Văn Hàn, không biết vì sao ta cảm giác rất phiền não.” Càng ngày càng phiền não, Tiêu Văn cau mày, đối với cảm xúc trong lòng cậu không biết nên làm thế nào.
“Không được rời khỏi tầm mắt của ta.” Văn Hàn nắm chặt tay Tiêu Văn, từ lúc đó đến giờ bọn họ vẫn luôn nắm tay như vậy.
“Được.” Gật đầu, Tiêu Văn đi theo Lâm Nham ra khỏi đại môn.
Nghênh đón bọn họ chính là đàn tang thi rít gào công kích.
Tiêu Văn buông tay, hỏa cầu trong lòng bàn tay thiêu đốt.
Đến đây đi!
Tiêu Văn cách Lâm Nham không xa, trên cơ bản đều duy trì một khoảng cách nhất định.
Mỗi khi giết chết một con tang thi, Tiêu Văn đều lẩm nhẩm trong miệng.
“14 “
“27 “
…
Lâm Nham và mắt kính cách Văn Hàn gần nhất, mới đầu hai người còn sợ Văn Hàn không có dị năng gì, sẽ bị thương tổn.
Đến khi nhìn thấy thủ đoạn giết tang thi của hắn, cổ không khỏi lạnh một chút.
Văn Hàn vẫn như cũ dùng thủ pháp gọn gàng lưu loát bẻ cổ thi pháp.
Đến một con vặn cổ một con, lại đến một con, lại vặn, cứ như thế lặp lại!
Lâm Nham và mắt kính nhìn nhau không nói gì, chỉ yên lặng rời xa Văn Hàn. Xem ra Văn Hàn không cần bọn họ bảo hộ, có khi còn bảo hộ bọn họ!
“Này người lùn, cậu đoán xem khi chúng ta diệt xong lũ tang thi chết tiệt này sẽ còn lại bao nhiêu người?” Có điểm bi thương nhìn đám người đang chiến đấu với tang thi.
Đến lúc đó còn bao nhiêu người đây?
Bây giờ bọn họ có thể nhìn mọi người đánh tang thi, được nghe được mọi người rống to. Không biết sau đó còn có thể trụ bao nhiêu người?
“Bao nhiêu? Chúng ta không quyết định được, chỉ cần chúng ta không chết là tốt rồi!” Học theo Văn Hàn vặn cổ một con tang thi, Lâm Nham có chút giật mình nhìn về phía Văn Hàn.
“Làm sao vậy?” thấy Lâm Nham vẻ mặt biến đổi, mắt kính rất là kinh ngạc.
Hắn phát hiện ra cái gì? Hửm? Nhìn theo ánh mắt Lâm Nham, đó là Văn Hàn mà? Văn Hàn có gì khác thường sao?
Văn Hàn không bị tang thi cắn cũng không đi cắn tang thi. Vậy Lâm Nham kinh ngạc cái gì?