Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 2 - Chương 28: Tang thi vây thành là điềm báo




“Văn Hàn a, ngươi nói xem bọn họ khi nào mới đi.” Nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ còn một đám người đang chờ bọn họ ăn xong điểm tâm, Tiêu Văn bất đắc dĩ.

Tại sao da mặt lại dày như vậy chứ, chẳng lẽ da mặt đám người này thật sự dày như tường thành?

“Không biết.” Văn Hàn không yên lòng ứng một câu, sau đó vẻ mặt sầu lo cúi đầu.

“Làm sao vậy?” Văn Hàn có gì đó không thích hợp, Tiêu Văn rất nhanh liền nhận ra. Văn Hàn vừa rồi còn bình thường đột nhiên lại sầu lo như vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng sao?

“Tang thi.”

“Vây thành.” Văn Hàn phân ra hai câu mà nói. Hiện tại tang thi vây lên đối với bọn họ không có một chút ưu việt nào. Hắn không thể bại lộ thân phận, cũng không thể trắng trợn làm cho đàn tang thi này rút đi. Tang thi vây lại, căn cứ khẳng định sẽ loạn, một khi đã loạn, bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.

Nếu nhóm giáo sư kia đã biết cái gì, không, nhất định là đã biết cái gì rồi, lần này ra làm nhiệm vụ hẳn là đã trở lại.

Văn Hàn có chút ảo não, nếu lúc trước đều tiêu diệt toàn bộ đám người kia, có lẽ sẽ không lâm vào cục diện giằng co như bây giờ.

“Tang thi vây thành, Văn Hàn, chúng ta làm gì bây giờ?” Tiêu Văn cũng nghĩ đến nhóm dị năng giả ra làm nhiệm vụ lần này.

Ấn theo thời gian, đám người kia nên sớm trở về từ lâu rồi, có lẽ vì không tìm được mục tiêu nhiệm vụ nên mới kéo dài đến giờ. Nhớ lại mấy ngày hôm trước bọn họ gặp được “người quen”, xem ra những người đó đúng là đã trở lại.

Nhất thời sơ suất liền khiến bọn họ lâm vào tình huống nguy hiểm, bọn họ vẫn là quá tự phụ.

“Cứ ở đây quan sát tình hình, có lẽ chúng ta phải động thủ sớm hơn dự định.” Văn Hàn nhìn vào mắt Tiêu Văn, trong lòng yên lặng quyết định, đến lúc đó mặc kệ sủng vật có nguyện ý hay không, chỉ cần gặp nguy hiểm hắn sẽ đưa vào không gian!

“Người bên ngoài đi rồi.” Tiêu Văn không biết ý nghĩ thầm kín của Văn Hàn, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một đám người vội vàng rời đi. Xem ra bọn họ cũng nhận được tin tức.

Cũng không biết bọn họ còn ý tưởng mời chào nữa không.

“Ừ, chúng ta tiến vào không gian không?” Văn Hàn linh cảm không được tốt lắm, hắn rất muốn thu sủng vật vào không gian, đợi đến khi hoàn toàn an toàn mới thả ra.

Nhưng chắc là không được đâu, sủng vật không giống lương thực, sẽ tức giận.

“Không cần, chúng ta bây giờ vẫn là ngoan ngoãn ở nơi này đi, không biết chừng còn có người tìm chúng ta, nếu không tìm thấy, phiền toái phỏng chừng sẽ tới, chúng ta bây giờ càng ít phiền toái càng tốt.” Lắc đầu, Tiêu Văn ngồi trên giường, dựa vào tường thở dài một hơi.

Không biết tiếp theo nên làm sao bây giờ. Aiz, chẳng hiểu sao gần đây rắc rối cứ nối đuôi nhau đến.

“Ừ, cũng được, vậy ta sửa sang lại một chút bên trong.” Văn Hàn nói xong liền dựa vào Tiêu Văn nhắm mắt lại.

Run rẩy khóe miệng, Tiêu Văn bất đắc dĩ đỡ đầu Văn Hàn, sao phải dựa vào người ta a. Ngươi có thể cả người đi vào mà.

Thôi không sao, Tiêu Văn nhìn khuôn mặt Văn Hàn đến xuất thần.

Kỳ thật Văn Hàn bộ dạng thật sự văn nhã, mắt kiếm mày sắc, khuôn mặt như quan ngọc, chỉ là có chút cương nghị. Là thuộc tính độc đáo của mặt than a.

Văn Hàn này, ngươi nói ngươi như thế nào lại thành tang thi, sau đó như thế nào lại có thể nói thần kỳ như vậy?

Thì thầm trong lòng, Tiêu Văn tay vô thức sờ sờ mặt Văn Hàn.

Cái kia, được rồi, Tiêu Văn thật sự không phải sắc lang.

Vì sao ta lại thích ngươi như vậy?

Không phải ta thích mỹ nữ sao? Mỹ nữ ôn nhu như nước a. Ngươi nói xem về điểm này ngươi phù hợp sao, ngươi xem bộ dạng ngươi đàn ông cỡ nào, lại còn mặt than, làm gì có tí nào ôn nhu như nước.

Văn Hàn sau khi vào không gian, trước tiên chính là tiến vào căn phòng chứa chiếc hộp nhỏ.

Vừa rồi hắn cảm ứng được chiếc hộp có động tĩnh. Xem ra nó rốt cục cũng tỉnh.

Đứng đối diện với chiếc hộp, Văn Hàn nhíu mày.

“Ngươi làm sao vậy ?” Trước đó vẫn là màu đỏ, hiện tại lại thành phấn hồng. Khụ khụ, có chút hỉ cảm.

“Không biết, ta vốn là màu đen, nhưng khi tỉnh lại lại có màu đỏ thẫm, bây giờ có lẽ là bị phai màu đi.” Cái hộp nhỏ quơ quơ, chậm rì rì mở miệng, không khí trước sau như một rất nghiêm túc, đứng đắn.

“Ồ, ngươi có thể hỗ trợ bảo vệ một người không?” Văn Hàn nghĩ có lẽ chiếc hộp nhỏ có thể bảo hộ Tiêu Văn, không biết nó đã khôi phục năng lực chưa.

“Năng lượng của ta vẫn chưa khôi phục, ta không giúp ngươi được.” Hộp nhỏ tả hữu quơ quơ, tựa như đang lắc đầu.

“Không sao, có lẽ sự tình không nghiêm trọng như vậy.” Không có gì phải mất mát, Văn Hàn nghĩ chiếc hộp không giúp được gì thì có gì mà tiếc nuối, vốn cũng chỉ là một sự giúp đỡ bổ sung, nếu đã là bổ sung thì mất đi cũng không ngại.

“Ta còn muốn ngủ, ngươi không được đánh mất ta.” Hộp nhỏ nghiêng mình, nghiêm túc nói.

“Ừ, được.” Văn Hàn gật đầu, sau đó đi sửa sang lại không gian, một số loại vũ khí cùng chủng loại thì xếp một chỗ, đến khi muốn dùng dễ tìm hơn.

Văn Hàn sửa sang lại không gian xong, ý thức toàn bộ thu hồi, cho nên đối với động tác của Tiêu Văn hắn biết hết, nhưng hắn không định quấy rầy hành vi thân mật của sủng vật.

Sủng vật hình như thay đổi rất nhiều, có lẽ đây là trưởng thành?

Văn Hàn từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để Tiêu Văn sỗ sàng.

Tiêu Văn không cảm giác được động tác của Văn Hàn.

Không biết vì sao nhìn tang thi huynh rất hài hòa a.

“Này, ngươi tỉnh chưa?” Hung hăng nhéo mặt Văn Hàn, Tiêu Văn không chút nào lưu tình, tỉnh rồi cư nhiên giả bộ ngủ, tựa vào người cậu thích lắm sao?

Hừ! Nếu dám trả lời tỉnh, vậy sẽ được bạo lực hầu hạ. Trả lời không tỉnh, vẫn là bạo lực hầu hạ.

“Có người đến.” Văn Hàn rất trấn định đứng dậy, sau đó đi ra mở cửa, không có một chút gì gọi là xấu hổ.

“…” Tiêu Văn cảm thấy từ khi đến căn cứ da mặt Văn Hàn có xu hướng phát triển giống với tường thành.

Nghiêm Lâm ở ngoài đang định gõ cửa, động tác giơ tay liền cứng ngắc, choáng váng. Thật thần kỳ, không phải hắn có dị năng biết trước tương lai đấy chứ?

“Bịch!” Không cần hoài nghi, đó là tiếng Nghiêm Lâm xô phải cửa. Lâm Nham xoa xoa thái dương, đối với tên ngốc Nghiêm Lâm hắn không còn ôm hy vọng chữa khỏi rồi, chỉ hy vọng không chuyển biến xấu đi, nhưng xem ra vẫn là chuyển biến xấu, càng ngày càng ngốc.

Mọi người đều là dị năng giả, đối với một ít thanh âm linh tinh rất mẫn cảm, bọn họ lại không che dấu cước bộ, Văn Hàn có thể đoán được bọn họ đến mà mở cửa thực bình thường, có cần phải bày ra biểu tình kinh ngạc như vậy không? Thực dọa người.

“Văn Hàn.” Đối với Văn Hàn gật đầu, Lâm Nham đi vào, về phần cái tên ngốc kia, không sao, dù sao chút nữa cũng phải về, giờ có vào hay không không quan trọng.

“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Lâm Nham ngồi xuống, Tiêu Văn không đoán được chi tiết cụ thể nhưng cũng đoán được đại khái, chắc là có liên quan đến chuyện tang thi vây thành.

“Tang thi.” Lâm Nham không quanh co lòng vòng, trực tiếp vào vấn đề chính. “Tang thi vây thành. Vừa mới phát hiện không lâu.”

Thấy Tiêu Văn nhíu mày, Lâm Nham cũng là một trận thổn thức. Aiz, vốn mạt thế sẽ không thái bình, hiện tại lại càng không thái bình.

“Nhưng may mắn là vì chuyện xảy ra trước đó mà không người nào ra ngoài, cơ hồ căn cứ không bị tổn thất.” Đúng là châm chọc, bởi vì không ai ra ngoài nên thương vong rất nhỏ, cơ hồ không có, nhân loại đã lâm vào tình trạng chỉ có thể co đầu rụt cổ sao?

“Vây thành? Không biết có biện pháp gì không?” Tiêu Văn suy nghĩ một chút, bây giờ điều cậu quan tâm là căn cứ có thể ngăn cản đàn tang thi không.

“Nói rõ nữa, nhưng hiện tại căn cứ dường như chia năm xẻ bảy, tình hình không được tốt lắm.” Lâm Nham nhún nhún vai, đối với việc ngăn cản tang thi, hắn không nghĩ căn cứ sẽ bị tiêu diệt, ít nhất trong tay lãnh đạo có rất nhiều vũ khí nóng.

“Tôi nghĩ mục đích bọn tôi đến đây hai cậu cũng đoán được.” Nhìn thoáng qua Nghiêm Lâm đang tiến vào, Lâm Nham tức giận cho cái nhìn xem thường. Lần sau nhất định phải đổi người khác hợp tác.

“Em cũng đoán được, nhưng là không biết mọi người có lợi ích hấp dẫn gì?” Tiêu Văn liếc nhìn Văn Hàn, không biết Văn Hàn định thế nào?

Văn Hàn thấy sủng vật ánh mắt nghi vấn. “Ngươi quyết định.”

Nói xong Văn Hàn đi ra ngoài.

“Văn Hàn thật tốt.” Không hiểu sao lại cảm khái một câu, Lâm Nham liếc liếc nhìn Nghiêm Lâm. Vì sao hắn lại hợp tác với cái đồ ngốc này a.

“Phốc!” Không biết vì sao Tiêu Văn cảm thấy rất đắc ý, ‘nhà mình’ đương nhiên là tốt rồi.

Đợi đã, Tiêu Văn biểu tình trên mặt cương cứng. Cái gì mà ‘nhà mình’? Từ khi nào cậu coi Văn Hàn phân loại thành “nhà mình” rồi?

Này thực kinh khủng, so với phát hiện mình thích hắn trước đó càng kinh khủng a!

“Khụ khụ.” Điều chỉnh biểu tình một chút, trong căn phòng nhỏ phát ra hai tiếng ho. “Vẫn là nói chính sự đi.”

“Ừ.” Không phát hiện ra Tiêu Văn có gì đó không thích hợp, Lâm Nham thuận tiện lại cho Nghiêm Lâm cái nhìn xem thường.

“Lão đại bọn tôi là người tốt, chọn người xem nhân phẩm. Cho nên tuy bọn tôi ít người nhưng nhân phẩm không sai. Tạm thời trước mắt Khương Sinh cũng hợp tác với bọn tôi, cho nên đội ngũ của bọn tôi khá cường đại.”

“Bởi vì căn cứ có rất nhiều thế lực, thành ra phương pháp chống lại tang thi cũng khác nhau.” Không khí có điểm trào phúng, Lâm Nham cười lạnh một tiếng.

“Hừ, cho nên bọn tôi muốn tìm người nào đó tín nhiệm một chút. Bằng không nếu hạ độc thủ sau lưng …”

Cúi đầu suy nghĩ thật lâu, Tiêu Văn quyết định gia nhập.

Giai đoạn hỗn loạn như bây giờ không biết bên viện nghiên cứu kia có chiếm được tin tức gì không, bọn họ vẫn là tìm đội ngũ tin cậy, thực lực mạnh cùng nhau hành động.

Dù sao không có khả năng căn cứ để bọn họ đứng nhìn đánh tang thi. Phỏng chừng những ai có khả năng đều tống ra chiến trường đánh tang thi.

“Em nghĩ chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.” Cười cười, đối với Lâm Nham không cần phải nghiêm túc như vậy, đều hiểu tính cách đối phương rồi.

“Hợp tác vui vẻ.” Lâm Nham bắt tay Tiêu Văn.

Sau một lúc lâu, hai người đồng loạt nhìn về phía Nghiêm Lâm đang ngồi trước mặt.

“Ách… cái kia… ách…” Nghiêm Lâm vốn đang kiềm chế nấc trong yên lặng, bị Tiêu Văn và Lâm Nham nhìn lập tức không khống chế được thanh âm toát ra.

Tiêu Văn buông tay, xoay người, đen mặt. Cậu cái gì cũng chưa nghe thấy, cho nên, Lâm Nham a, anh giáo huấn anh ta như thế nào cũng không sao, Văn Hàn đã ra ngoài tản bộ rồi. Em không phát hiện, anh có thể tận tình xuống tay.

Lâm Nham vốn nhìn Nghiêm Lâm bộ dáng đáng thương mà không nghĩ đánh.

Chính là.

“Cái kia, tôi bị không khí làm sặc. Không hề ăn vụng.” Nghiêm Lâm nhỏ giọng biện giải.

….

Lâm Nham hít sâu, hít sâu, mặt mang vẻ tươi cười kéo Nghiêm Lâm lên.

“Này, cậu không trách tôi đúng không?” Nghiêm Lâm nói xong còn ngây ngô cười hai tiếng.

“…” Lâm Nham cảm thấy vừa rồi cơn tức muốn đánh người tất cả đều tan biến.

Bất đắc dĩ dùng sức xoa đầu Nghiêm Lâm, hắn chỉ có thể mượn việc này phát tiết.

Bị vò đầu, Nghiêm Lâm không hiểu ra sao.