Mạt Thế Chi Đi Theo Tang Thi Huynh Có Thịt Ăn

Quyển 2 - Chương 16: Hoa si và kẻ chết thay






Khi người ta đàm tiếu nhân gian, thời gian trôi đi rất nhanh.

Hiện tại Tiêu Văn và Văn Hàn đang cáo biệt nhóm người Lâm Nham.

“Tiêu Văn, ngày mai bọn tôi sẽ đưa cho cậu phần thưởng nhiệm vụ, bọn tôi đi giao nhiệm vụ trước đây.”

“Tạm biệt.”

Đợi xe bọn họ đi xa, Tiêu Văn mới cùng Văn Hàn chậm rãi trở về.

“Ngươi tính bây giờ về rồi làm gì cho hết buổi sáng?” Tiêu Văn từng bước đi theo Văn Hàn, không ngờ lại về sớm như vậy, chẳng có gì vui.

“Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo cho hết buổi chiều đi.” Văn Hàn cảm thấy cần đi nghe ngóng một ít tin tức vỉa hè.

“Ý kiến hay, nhưng nên đi hướng nào đây.”

“Phía tây đi, chúng ta chưa đến nơi đó.” Văn Hàn suy nghĩ một chút, vẫn là đi phía tây thôi, bên kia người tương đối nhiều, có thể tìm một chỗ ngồi xuống, còn không bị người quấy rầy.

Tiêu Văn và Văn Hàn chọn vị trí chính giữa, hai người bọn họ ngồi giữa một đám người không hề chớp mắt.

Một bên nghe Chu Vi bát quái, một bên tán gẫu, cảm giác có điểm độc đáo.

“Văn Hàn, ngươi cảm thấy tin tức vừa mới nghe cái gì mà một tay độc chưởng thiên hạ thế nào.”

“Buồn cười, ta lại không biết chuyện được sở hữu một cái căn cứ lại hạnh phúc như vậy.” Văn Hàn đối với loại tin tức này cảm thấy nhàm chán, chung quanh đều là loại tin tức tương tự, khác nhau mỗi cái tên mà thôi.

Một lúc sau, lời nói của đám người bên cạnh đã hấp dẫn Tiêu Văn và Văn Hàn.

“Ngươi nói xem gã Dư Hàng kia mấy ngày nay nơi nơi mời chào dị năng giả, hắn rốt cuộc muốn làm gì vậy?”

“Ha ha, tin tức của ngươi lạc hậu quá, Dư Hàng kia không biết được ai giúp đỡ, hiện tại thành kẻ tài đại khí thô rồi ư. Bất quá ngươi biết không, ngày hôm qua ta bắt gặp hắn bị một dị năng giả xách cổ ném đi, ta chỉ biết người kia tên sẽ kinh ngạc.”

“Ngươi như thế nào lại biết, nói mau đi, đừng làm mọi người tò mò.”

“…”

Tiêu Văn và Văn Hàn không còn tâm tình nghe tiếp phần tiếp theo nữa.

“Ngươi nghĩ hắn rốt cuộc muốn làm gì ? Đầu tiên là chúng ta, bây giờ lại gióng trống khua chiêng mời chào dị năng giả. Xem ra mục tiêu của hắn không nhỏ, hoặc là nói người phía sau hắn mục tiêu thật vĩ đại?” Tiêu Văn nghĩ đến đây liền cảm thấy một bụng tức giận. Thật sự rất muốn đập hắn một trận sau đó đá bay đến, rồi lại đập, cứ tuần hoàn lặp lại như vậy.

“Ta nghĩ có khả năng bọn họ sẽ quay lại tìm chúng ta, chúng ta lần này tuyệt đối không thủ hạ lưu tình.” Văn Hàn trong lòng càng thêm xác định Dư Hàng chính là tay sai.

“Cũng được. Hửm?” Tiêu Văn nhìn ra cửa có người bắt đầu gây lộn.

“Chúng ta vẫn là thành thành thật thật ngồi đi.” Tiêu Văn cảm thấy ngồi xem diễn khá thú vị, nếu ngồi gần quá sẽ bị cuốn vào thì không hay lắm.

Vốn vây xem có rất nhiều người, nhưng thời điểm mọi người nhìn ra là ai, tất cả đều tản đi, đủ rộng để hai người có thể chạy liền chạy.

“Cô buông tay, tôi bảo cô buông tay!” Trần Tân, đúng vậy chính là Trần Tân, hắn đang bị nữ nhân đằng trước lôi đi. Hai tay Trần Tân bị trói, đầu còn lại của dây thừng trên tay nữ nhân kia.

“Cô cái đồ háo sắc, buông ra.” Trần Tân thực tức giận, cô ả háo sắc này ăn no không có việc làm, hôm nay chạy đến nhà hắn, kêu vệ sĩ trói hắn lại, sau đó lôi kéo hắn chạy vòng quanh căn cứ cả một buổi sáng, bây giờ cư nhiên còn không buông tha. Không cần khinh người quá đáng đến vậy chứ.

“Sao chị phải buông chú em ra chứ, chị đây muốn dắt chú em như dắt chó đi dạo đó.” Hướng Họa cũng không phải người tính tình tốt đẹp gì, đối với việc Trần Tân kêu la hoàn toàn không để trong lòng. Dù sao lão ba hắn đã nói trong vòng mười ngày để nàng tuỳ ý xử trí.

“Cô buông ra, cô cái đồ điên khùng này.” Trần Tân hối hận, lúc ấy hắn không nên thừa nhận là đã đạp cái người này. Nữ nhân này căn bản chính là kẻ đã háo sắc còn bị bệnh thần kinh.

“Từ trước đến nay chị chưa từng nói mình không bị điên, cho nên chú câm miệng lại cho chị.” “Bốp!” Hướng Họa nói xong liền cho Trần Tân một bạt tai. Đối với Trần Tân, cô nàng không thèm để vào mắt, chỉ cần không đánh chết hắn là được rồi. Hừ.

“Cô dám đánh tôi, cô muốn chết!” Trần Tân lúc này hoàn toàn bạo phát, hắn lập tức rút được tay ra khỏi dây trói.

“A!” Nhìn Trần Tân tháo được dây thừng rắn chắc, Hướng Họa hét lên một tiếng. Sau đó chạy nhanh trốn phía sau vệ sĩ của mình.

Trần Tân sau khi gỡ được dây thừng ra, lạnh lẽo nhìn Hướng Hoạ đang núp phía sau.

“Hướng Họa, sớm muộn gì tôi cũng sẽ giết cô. Cô dám đối xử với tôi như vậy, cứ chờ đó!” Trần Tân biết hôm nay không có khả năng trả thù cô ả này, liền phát lời thề độc sau đó rời đi.

Hướng Họa nhìn Trần Tân đi xa, cẩn thận thở dài nhẹ nhõm một hơi. Sau đó nghênh ngang trở về.

Tiêu Văn nhìn thấy Trần Tân thiếu chút nữa sặc nước. Này không phải bao cỏ thế mạng Trần Tân sao?

Xem xong một màn đặc sắc, Tiêu Văn cảm thấy năng lực tiêu hóa của mình có điểm giảm sút, bằng không sao lại thấy không thoải mái. “Văn Hàn, ngươi cảm thấy chúng ta có nên nghe ngóng chút chuyện của nữ nhân kia không?”

“Ngươi có thể tìm được người để hỏi?” Văn Hàn không có cảm giác tò mò, nhưng thoạt nhìn sủng vật có vẻ hứng thú.

“Ngươi xem, đó là ai.” Tiêu Văn ngón tay chỉ chính là tiểu quỷ lúc trước bị cậu đạp vài cước.

Tiểu quỷ hiện tại đang nhàm chán ngồi xổm vặt cỏ. Nhìn đám cỏ trước mặt thở dài một hơi “Aizz.”

“Đang buồn bực cái gì đấy, tôi rất muốn biết vì sao cậu lại thở dài.” Tiêu Văn cười tủm tỉm ngồi xổm bên cạnh tiểu quỷ. Dọa tiểu quỷ trực tiếp ngã ngồi dưới đất.

“Này, tôi không đáng sợ như vậy chứ, không cần bị dọa thành như vậy a.”

“Cậu đột nhiên ở đâu chui ra, tôi đương nhiên sẽ bị dọa rồi.” Tiểu quỷ vỗ vỗ ngực, vừa rồi tim hắn đập nhanh dồn dập.

“Được rồi, là tôi không nên đột nhiên dọa cậu, nhưng ai bảo cậu suy nghĩ nhập tâm như vậy, tôi đều gọi cậu mấy lần, một chút phản ứng cũng không có.” Tiêu Văn ở phía trước kêu tiểu quỷ vài tiếng, hắn không có phản ứng, tuy rằng cậu gọi ‘Tiểu quỷ’.

“Cậu tìm tôi có chuyện gì, tôi bây giờ đang nhàm chán lắm đây, cậu giúp tôi kiếm việc gì làm đi.”

Tiểu quỷ không biết vì nguyên nhân gì lại cho rằng Tiêu Văn sẽ giúp hắn tìm việc làm.

Tiêu Văn lôi kéo ống tay áo tiểu quỷ bước đi. Đến trước mặt Văn Hàn trực tiếp lôi kéo tiểu quỷ ngồi xuống.

“Bọn tôi cũng không có gì làm, vừa vặn vừa rồi thấy một hồi trò hay, tôi muốn biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì.” Đây chính là kho thông tin miễn phí.

“Ồ, ý cậu là Trần Tân và Hướng Họa sao. Được rồi, tôi vốn cũng không có gì làm, đành kể chuyện cho hai người vậy.”

Sau khi Trần Tân bị lừa dối liền được bự con mang vào bệnh xá. Vừa vặn cùng Hướng Họa nằm song song.

Lúc Trần Tân tỉnh lại vừa vặn Hướng Họa cũng tỉnh lại.

“Xin chào, tôi có thể biết nơi này là chỗ nào không?” Phía sau Trần Tân vẫn là mơ mơ màng màng.

“Tôi làm sao mà biết được, hỏi người khác đi.” Hướng Họa vốn đau đầu muốn chết, người này còn không nhìn ra, ngu ngốc.

“Này, cô bị làm sao vậy, tôi đang nói chuyện tử tế với cô, cô không thể trả lời bình thường được sao.” Trần Tân cũng đầy một bụng tức giận, hắn đang yên lành ở trên xe, chút nữa trở về căn cứ lão ba sẽ đánh chết hắn.

“Tôi việc gì phải nói chuyện dễ nghe với cậu, cậu nghĩ mình là ai chứ!” Hướng Họa tức giận đáp trả.

“Tôi…” Trần Tân vừa định nói liền bị một tiếng nổ cắt ngang.

Hướng Dương đột nhiên dùng chân đạp văng cửa, sau đó vẻ mặt hung ác đi đến, thời điểm nhìn thấy Trần Tân, biểu tình trên mặt cơ hồ gọi là dữ tợn.

Khi Trần Tân còn chưa lấy lại được tinh thần, Hướng Dương đã vung quyền đánh cho hắn vài phát.

“A, đau quá, dừng tay ngay!” Trần Tân vốn không có khí lực gì, ngay cả trốn cũng trốn không được. Chỉ có thể đơn giản quay cuồng chống đỡ.

“Dám khi dễ con gái ta này, này thì động thủ này, này thì kiêu ngạo này.” Hướng Dương mặc kệ Trần Tân đau hô ra tiếng, lão hiện tại đang trút giận cho con gái lão, đánh chết Trần Tân coi như tiện nghi cho hắn.

Hướng Họa nghe cha mình nói vậy, lập tức liền phản ứng lại, cái kẻ chán ghét này chính là đầu sỏ làm nàng đau đầu!

“Ba, đánh chết hắn, đánh chết cái tên khốn kiếp này.” Hướng Họa không thể đứng dậy, ở một bên cổ vũ.

Người bên ngoài nhìn thấy cảnh tượng này, tiến cũng không dám tiến vào.

Đợi đến khi Hướng Dương đánh mệt, Trần Tân cũng đã ngất rồi.

Hai cha con sau đó không thèm để ý đến Trần Tân nữa.

Ngày hôm sau Trần Tân tỉnh lại, nhìn thấy là lão ba mình, nhất thời ủy khuất trong lòng tất cả đều xông ra, cũng không quan tâm gì nữa, trực tiếp khóc nức nở.

Lão ba Trần Tân tâm đau đớn.

“Làm sao vậy, rốt cuộc là ai gây ra.” Lão ba Trần Tân nhìn hình dạng con trai, lại một trận đau lòng.

Hướng Họa đã sớm về nhà, lần này đến là Hướng Dương, lão vốn tính đem Trần Tân về nhà tiếp tục cho ăn hành, lại gặp Trần Tân ba ba.

Hai người rất ăn ý đi sang căn phòng trống bên cạnh, không biết hàn huyên những gì, sau đó Trần Tân đi theo ba hắn về nhà, Hướng Dương cũng về tìm con gái.

Thời điểm mọi người nghĩ sự tình cứ như vậy là xong thì hai nhà truyền ra tin tức cưới hỏi.

Thật thú vị, tất cả mọi người đều cảm thấy thật cao hứng, thực vui vẻ. Nhưng hai vị đương sự ngược lại cảm thấy tất cả đều không hay ho, tất cả ai cũng nhìn không vừa mắt.

Từ đó hai người bọn họ cứ chạm mặt là cãi nhau, sau đó đánh nhau. Hai vị lão ba khuyên thế nào cũng không được, cũng không thèm khuyên nữa, mặc kệ hai người làm gì thì làm.

Chính là ba của Trần Tân nói với ba Hướng Họa một câu, để bồi thường nàng, Trần Tân lão ba cho Hướng Họa mười ngày, trong mười ngày này Hướng Họa đối với Trần Tân đến kêu đi hét, Trần Tân đều phải tùy kêu tùy đến.

Hướng Họa luôn ép buộc hành hạ Trần Tân, hôm nay trần tân hắn rốt cục bạo phát rồi.

Tiểu quỷ nói xong cảm thấy hữu khí vô lực, may mà Văn Hàn lẫn Tiêu Văn nghe hiểu hắn nói.

“Tiểu quỷ, cậu hôm nay thoạt nhìn không có tinh thần vậy, cậu muốn đi nghỉ ngơi một chút không.” Tiêu Văn nhìn tiểu quỷ bộ dáng cúi đầu liền cảm thấy khó chịu.

“Được rồi, ngủ ngon, tôi đi trước.” Tiểu quỷ đứng dậy, hữu khí vô lực chào tạm biệt rồi lờ đờ ly khai.

“Văn Hàn, tiểu quỷ cái dạng này sẽ không phải là bị thất tình đấy chứ?” Nhìn tiểu quỷ cước bộ phù phiếm, Tiêu Văn có cảm giác một giây tiếp theo tiểu quỷ sẽ ngã sấp xuống.

“Không giống, ta thấy có vẻ như hắn có chuyện chưa nghĩ thông suốt, chờ hắn nghĩ ra là tốt rồi.” Văn Hàn đứng dậy vỗ vỗ cỏ khô trên người, “Chúng ta cũng nên về thôi, nơi này bây giờ không hỏi thêm được cái gì.”

Duỗi eo, “Cũng đúng, chúng ta về thôi, bây giờ vẫn còn sớm, không biết chúng ta có thể trực tiếp ngủ thẳng đến sáng mai không.”

Tiêu Văn mượn tay Văn Hàn một chút, lúc tỉnh dậy cậu vẫn muốn ngủ thêm.

“Chúng ta có nên vào trung tâm căn cứ đi dạo một chút không, phỏng chừng mới ba giờ chiều thôi, còn rất sớm a.” Tiêu Văn ngẩng đầu nhìn trời, phát hiện thời gian còn rất sớm.

“Được rồi, thuận tiện xem có thể đổi được đồ gì không.” Văn Hàn đối với những thứ trong không gian không có cảm thấy hứng thú, rất muốn thu vào trong không gian làm của riêng.

“Văn Hàn a, có những thứ có thể không cần thiết, căn bản là không có cũng không sao.” Tiêu Văn đối với chấp niệm của tang thi huynh cảm thấy thực đau đầu. Sao lại thích thu thập này nọ a, thứ gì chưa có là phải lấy bằng được.

“Ừ, được. Chúng ta trực tiếp trở về thôi.” Văn Hàn suy nghĩ một chút, quyết định không đi nữa, đổi đồ nghĩa là chính mình cũng phải mất một món đồ, không có lời, vẫn là càn quét thì hơn.