“Lâm Nham, cậu xác định không đi nhầm đường? Chúng ta cũng đi xuyên cả ngọn núi này rồi.” Đi một hồi lâu nhưng lại không gặp được một con tang thi nào, cũng chẳng thấy đối tượng nhiệm vụ.
“Cậu ngốc à, không thấy chúng ta vừa rồi mới quẹo mấy ngã rẽ sao, nếu tôi đoán không sai, phương hướng bây giờ so với lúc mới vào hoàn toàn tương phản.” Mắt kính cho Ôn hắc tử một cái xem thường. Người này đúng là không biết quan sát.
“Đúng vậy, chúng ta chỉ cần đi một hồi là ra, đến lúc đó tìm một người mở chiếc xe tải kia là xong.” Lâm Nham gật gật đầu, sau đó nghĩ lại có khả năng bọn họ tìm không được, vẫn là cân nhắc tình huống hiện tại một chút.
Nhìn bề mặt sơn động đột nhiên cao hơn, Tiêu Văn biết đã đến.
“Đến rồi, chính là nơi này, mọi người cẩn thận một chút, xem có tang thi không. Nghiêm Lâm, chúng ta kéo cửa sắt bên này lên.” Lâm Nham và Nghiêm Lâm cùng đi kéo cửa sắt ngụy trang ra.
May mắn nơi này máy móc còn dùng được, Nghiêm Lâm khí lực lại lớn, rất nhanh khiến toàn bộ trong sơn động tất cả đều là ánh sáng.
“Sáng thế này vẫn tốt hơn. Vừa rồi hai mắt tối đen cái gì cũng nhìn không thấy.” Ôn hắc tử nhìn ánh sáng chiếu vào từ bên ngoài mà cảm khái.
“Sáng cái đầu cậu, không phải vừa nãy dùng đèn pin sao, không có gì làm cũng không cần ở đó mà thương xuân thu buồn.” Mắt kính vừa mới kiểm tra khoang ghế lái, đang định đi xem bên trong kho chứa hàng có tang thi không thì nghe thấy Ôn hắc tử cảm khái, cảm giác thật không thoải mái.
“Này này, đây là văn nghệ hiểu không.” Mặc dù đấu võ mồm với mắt kính, nhưng Ôn hắc tử vẫn cẩn thận kiểm tra xung quanh.
Tiêu Văn nhỏ giọng hỏi Văn Hàn: “Nơi này còn có tang thi sao?”
“Hiện tại không có.” Văn Hàn biết tang thi đều đã rời đi,ly khai cùng với ‘người kia’.
“Không có à, tốt rồi”. Tiêu Văn và Lộ tiểu tử đối với bên trong thùng đựng hàng có mật hay không càng cảm thấy hứng thú.
Thời điểm mắt kính mở cửa kho chứa hàng, Tiêu Văn và Lộ tiểu tử háo hức nhìn mỗi động tác của hắn. Giống như sợ hắn tay run lên sẽ không mở được vậy.
Lắc đầu, mắt kính sau khi mở cửa liền đứng sang một bên, cho hai người kia vào trước.
Nhìn hai người nhanh nhẹn đi vào: “A, không sợ có tang thi sao, chạy nhanh như vậy. Thật là.” Sau đó cũng vào theo.
Tiêu Văn đối với mật ong gia vị linh tinh càng cảm thấy hứng thú, còn Lộ tiểu tử chỉ là đơn thuần đi tìm mật. Không biết là vì ông trời ưu ái bọn họ hay vì bọn họ vận khí tốt, bọn họ thực sự tìm được một vài rương chứa mật ong.
Hai người rất quang minh chính đại khiêng thùng mật lên xe, tính đợi chia của.
Nhiệm vụ chính của mắt kính là mở cửa, thấy mặt sau không có tang thi, hắn phân phó Văn Hàn chờ Tiêu Văn cùng Lộ tiểu tử đi vào rồi khóa kỹ cửa, còn hắn thì bỏ chạy đến khoang điều khiển.
Hắn muốn thử xem chiếc xe tải này còn chạy không, nếu được là tốt nhất, còn không thì cũng chỉ có thể tận lực khuân một ít lương thực trở về. Sau khi về cần thuật lại tình huống rõ ràng để căn cứ phái người đến vận chuyển.
Thử một chút, mắt kính cảm thấy xe này có thể lái được, nếu còn xăng. Có thể mang hết được về liền mang về, đến lúc đó phần thưởng sẽ rất phong phú.
Nhìn Tiêu Văn và Lộ tiểu tử chạy đi, mắt kính cười ha ha, cùng Văn Hàn khóa kỹ cửa, sau đó ngồi vào khoang điều khiển, thò đầu ra ngoài cửa xe, đối với Lâm Nham hô: “Lâm Nham, tránh ra, tôi đem xe chạy ra trước.”
“Được, đều tránh ra.” Lâm Nham cùng Nghiêm Lâm chạy ra thật xa, ai biết được mắt kính lâu rồi không lái xe tải có đáng tin không a.
“Khụ khụ.” Mọi người trừ mắt kính lái xe ra, tất cả đều bị sặc, mùi quá khó ngửi.
Mắt kính không trực tiếp lái xe đi xa, hắn chỉ cua một vòng, như vậy có thể thuận lợi rời khỏi sơn cốc.
Xuống xe, mắt kính thấy một đám sắc mặt không tốt.
“Cái kia, tôi đắc tội mấy người sao?” Không cần tập thể khinh bỉ hắn như vậy được không.
“Mật ong không chia cho cậu.” Lộ tiểu tử nói xong liền ‘hừ’ một tiếng, đi vào kho xe.
Tiêu Văn nhìn mắt kính, “Đồng ý lầu trên.” Sau đó cũng đi theo.
“Đồng ý lầu trên của lầu trên.” Ôn hắc tử cười đắc ý, đắc ý cười, xứng đáng, ai kêu ngươi đắc tội nhiều người như vậy.
Lâm Nham và Nghiêm Lâm không nói gì, nhưng ánh mắt bọn họ đã biểu đạt cho suy nghĩ, bọn họ rất tán thành với quyết định của Lộ tiểu tử, thuận tiện khinh bỉ mắt kính một chút.
Mắt kính chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng ký thác ở Văn Hàn, nhưng hắn đã quên một chuyện, trước đó bọn họ đã được nhận thức, Văn Hàn rất sủng Tiêu Văn, Tiêu Văn nói cái gì chính là cái đó.
“Phần của ngươi ta sẽ giữ lại ăn cuối cùng.” Văn Hàn nói xong liền thi triển bộ pháp ly khai.
“Này này, mấy người không thể khi dễ tôi như vậy, lựa chọn lúc tôi hoàn toàn không biết rốt cuộc đã làm gì, các người thật hung tàn a.” Vốn mắt kính bị Văn Hàn đả kích chịu không được, nhìn qua Lâm Nham đang khởi động xe chuẩn bị rời đi.
Chạy nhanh lên xe, một lần nữa khởi động xe tải đi theo Lâm Nham. Bây giờ ngay cả thời gian để than vãn cũng không có, chỉ có thể đợi đến tối, bọn họ thật tàn ác.
Sau này, bọn Lâm Nham thật sự không chia cho mắt kính một lọ nào.
Kỳ thật đi được nửa chặng đường, bọn họ đã mềm lòng một lần, nhưng là kính mắt phó nhân lúc bọn họ mềm lòng cư nhiên chạy xe vượt lên phía trước, căn đúng ngay cửa kính xe, hung hăng cho bọn họ ăn một lần tro bụi.
Trong xe mấy người cùng nhìn nhau, âm thầm quyết định cuộc sống bi thảm của mắt kính sau này, mỗi tối, Ôn hắc tử đều phải ghê tởm hắn một lần mới có thể đi ngủ.
Lâm Nham quyết định mỗi ngày đi nửa ngày đường, nửa ngày còn lại để nghỉ ngơi. Vì thế mắt kính liền thành người chuyên phụ trách xe tải.
Bây giờ bọn họ đang trên đường về, giữa trưa hôm nay hẳn là sẽ đến căn cứ.
Lâm Nham lái xe, Lộ tiểu tử ca hát, một đám người cười đến thực vui vẻ.
Mắt kính thì sao, khổ đến không nói nên lời. Cảm thấy sau chuyến này nhất định phải đi thắp hương bái Phật, thay đổi vận.
“Dừng xe, dừng xe!”
Lâm Nham nghe thấy tiếng kêu, cũng thấy được mấy người cách đó không xa đang ngoắc tay. Còn có nửa giờ nữa là đến căn cứ, những người này rốt cuộc muốn gì?
Tựa hồ thấy Lâm Nham không có ý định dừng xe, một người trong đó chạy ra chặn đường.
Không còn cách khác, Lâm Nham chỉ có ra hiệu cho mắt kính phía sau, ý bảo dừng xe, chính mình cũng đậu xe ven đường.
Xe dừng lại không bao lâu, Lâm Nham liền thấy được ban am hai nữ hướng về phía này chạy tới.
“Chào đại ca, chúng tôi có thể đi nhờ xe một chút không?” Mở miệng là mỹ nữ, khom người, tiện tay vén lọn tóc ra sau tai.
Nước da trắng ngần, bộ ngực xinh đẹp, Lâm Nham đều thấy, nhưng hắn chỉ liên tưởng đến bữa thịt gà rừng béo ngậy ăn tối qua.
“Thật ngại quá, tôi nghĩ chúng ta không đi chung đường.” Lâm Nham cũng không tin những người này muốn đi nhờ xe, không cần nói với hắn ở cái thời mạt thế này còn có loại phụ nữ ‘ngây thơ’ như vậy. Phụ nữ nhanh nhẹn, dũng mãnh, tự cường hắn đã thấy qua, lại càng thưởng thức loại phụ nữ như vậy hơn, đối với vị trước mặt này hắn không biết so với tang thi có gì khác nhau, đều là cần tránh xa.
“Mọi người đến căn cứ Hòa Nghĩa sao?” Nhíu mày, mỹ nữ có điểm mất mát. Này nếu là trước mạt thế, trong xe trừ Tiêu Văn và Văn Hàn ra tất cả đều đã chảy nước miếng, lập tức đi xuống đỡ lên xe.
Tiêu Văn vẫn còn ngây thơ, cậu cảm thấy không muốn kết hôn, phụ nữ cần phải cách xa, về phần Văn Hàn, ngượng ngùng, lúc đó hắn còn chưa tồn tại.
“Đúng.” Lâm nham có thể xác định những người này cố ý chờ ở đây. Xem ra là nhắm vào vật phẩm nhiệm vụ sau xe.
“Vậy chung đường với bọn tôi a.” Mỹ nữ rất hưng phấn,không giống với biểu hiện mà cô gái đơn thuần nhìn không ra người khác cự tuyệt cần phải có.
“Nhưng chúng tôi không tiện đường với mấy người, hơn nữa cũng hết chỗ rồi.” Ôn hắc tử không dư hơi nói chuyện tào lao với những người này. Hắn còn nhanh nhanh còn về căn cứ hảo hảo ngủ một giấc đâu.
“A.” Mỹ nữ mặt đỏ rần, thoạt nhìn thực xấu hổ.
“Tạm biệt.” Lâm Nham khởi động xe, thuận tiện cho mắt kính đằng sau một cái thủ thế, ý bảo hắn cẩn thận.
Lâm nham thuận lợi lái xe đi, Ôn hắc tử cố ý quay lại nhìn sắc mặt những người đó, chậc chậc, đúng là có thể dùng đen để hình dung. Không biết kẻ nào não tàn nghĩ ra cái biện pháp này.
Mỹ nhân kế, cho dù mỹ nhân kế dùng được, vậy ngươi không thể chọn chỗ xa một chút mới vẫy xe sao? Lái xe nửa giờ là đến, đi bộ nhiều lắm cũng chỉ hơn một tiếng, đi nhờ cái rắm a.
“Lâm Nham, cậu nói xem mấy người vừa rồi có phải người của kẻ kia không, không biết ai não tàn mới nghĩ ra cái kế hoạch. Tiêu chuẩn này, kỹ thuật này, đúng là mất hết cả mặt mũi.”
“Tùy bọn họ, nhưng có vẻ gần đây căn cứ không được bình thường, tôi nghĩ chúng ta sau khi trở về vẫn là tiếp một nhiệm vụ mới, ở ngoài an toàn hơn.” Lâm Nham lái xe nhưng trong lòng lại nghĩ đến chuyện ngày mai rời đi.
“Đúng vậy, xem ra căn cứ đang tiến hành thanh trừ, không biết lần này cần bao lâu.” Ôn hắc tử thở dài một hơi, tựa hồ nghĩ tới chuyện gì đó không tốt.
“Văn Hàn, chúng ta sau làm sao bây giờ.” Tiêu Văn nhìn Văn Hàn, bọn họ hiện tại cũng đã đủ mạnh rồi, đối với mấy ‘người kia’ không cần quá dè chừng, lúc này không biết có nên trực tiếp xử lý không?
“Nghỉ ngơi đi, đến lúc đó nói sau.” Văn Hàn hiểu Tiêu Văn nghĩ gì, hơi hơi nở nụ cười một chút.
“Cái kia, vừa rồi Văn Hàn vừa cười đúng không.” Lộ tiểu tử vẻ mặt kinh ngạc nhìn tang thi huynh, vừa rồi không phải hắn nhìn nhầm đúng không.
“Rất kỳ quái sao?” Tiêu Văn cảm thấy vấn đề của Lộ tiểu tử rất kỳ cục, tuy rằng Văn Hàn hơi mặt than, nhưng hắn vẫn sẽ có một ít biểu tình, chỉ là rất ít thôi.
“Tôi lần đầu tiên nhìn thấy Văn Hàn cười.” Lộ tiểu tử nhún nhún vai, không có biện pháp.
Không cần ngạc nhiên như vậy được không, Tiêu Văn yên lặng lau mồ hôi. ” Văn Hàn cười hơi ít thôi, mọi người không chú ý sẽ không nhìn thấy, cho nên mới thấy kỳ quái.” Tiêu Văn cảm thấy mình quen Văn Hàn mặt than hơn, lúc cười nói như thế nào nhỉ, có cảm giác nhếch mép chứ không phải cười.
“Có lẽ, giống như nếu không được nghe Ôn hắc tử và mắt kính cãi nhau, tôi sẽ cảm thấy hôm đó nhất định là thái dương mọc từ đằng tây.” Lộ tiểu tử bỏ qua ánh mắt ăn thịt người của Ôn hắc tử, trấn tĩnh tự nhiên thưởng thức lọ mật ong của mình.
“Tôi cũng cảm thấy như vậy.” Lâm Nham cũng góp một câu.
Cái này làm Ôn hắc tử bực rồi. “Có phải nếu tôi với mắt kính không cãi nhau, mặt trời thật sự sẽ mọc phía tây không.” Tức giận cho cái xem thường, nếu là thật, vậy thử xem xem.
“Vấn đề ở chỗ hai người không cãi nhau khả năng là số âm.” Lâm Nham cảm thấy chính mình là người ăn ngay nói thật, hắn từ khi biết hai người kia tới nay không hề thấy bọn họ có một ngày nào là không cãi nhau.
âm.” Lâm Nham cảm thấy chính mình là người ăn ngay nói thật, hắn từ khi biết hai người kia tới nay không hề thấy bọn họ có một ngày nào là không cãi nhau.