Mạt Thế Chi Cứu Vớt

Chương 17




Sáng sớm ngày hôm sau, khi Diệp Thần đang ngủ ngon thì cảm nhận được người trong lòng cựa quậy muốn tỉnh dậy, hắn lờ mờ mở mắt.

Không có cách nào, từ lúc tu luyện thì giác quan của hắn đều trở nên nhạy bén như thế rồi.

Ánh sáng nhu hòa không biết đến từ đâu chiếu vào, mang theo không khí trong lành sảng khoái cùng với linh khí kì lạ khiến Diệp Thần chỉ muốn cứ thế này mà ôm người ngủ mãi.

Nhưng đời không như là mơ.

Một bàn tay đặt lên tay hắn, nhẹ nhàng kéo ra khỏi eo người trong lòng, chân cũng bị nhẹ nhàng nhấc lên. Sau đó chỉ trong chớp mắt, cả người Diệp Thần thấy trống rỗng một cách kì lạ, bên người trống không.

“Anh đi đâu vậy?” - Hắn đành phải mở mắt, lười biếng hỏi người đứng bên giường.

Dương Tử An nháy mắt đỏ bừng hết cả người.

Hắn nhất định không biết ở thời điểm này, hắn gợi cảm đến mức nào đâu.

Diệp Thần tất nhiên là không biết, hắn chỉ biết hiện tại anh rất đáng yêu thôi. Ngáp dài một cái, ngồi bật dậy khiến tấm chăn bị rơi xuống, lộ ra tấm ngực săn chắc cùng gợi cảm. Chú ý tới ánh mắt xấu hổ của anh liền dứt khoát đứng dậy, tự nhiên quyến rũ anh mà đi vào nhà tắm.

Diệp Thần trước đây luôn luôn tự tin về thân hình của mình. Hiện tại lại không cần phải nói.

Hắn vốn dĩ rất rất muốn ngả bài với anh, nói thẳng với anh rằng hắn biết anh thích mình, mà bản thân hắn cũng vừa nhận ra mình cũng thích anh, cho nên hai người hãy quen nhau đi.

Nhưng làm như vậy cũng quá thô lỗ, không khéo còn dọa anh chạy mất nữa.

Vì vậy trước hết điều đầu tiên chính là tạo sự ám muội với anh, khiến anh cảm giác được hắn không chỉ không bài xích đồng tính luyến mà còn thấy hứng thú nữa.

Mặc dù trên thực tế hắn rất bài xích đồng tính luyến đấy chứ.

Trên bàn cơm, Diệp Thần nếm thử một món ăn lạ lạ được chế biến kết hợp từ thịt và rau cần, thấy ngon liền tự nhiên gắp một miếng, đưa lên trước miệng anh:

“Rất ngon, anh có muốn nếm thử không?”

Trốn tránh ánh mắt chuyên chú mà sâu thẳm của hắn, Dương Tử An mất tự nhiên nghiêng người, lạnh nhạt nói:

“Để tôi tự gắp”

Diệp Thần giữ nguyên đôi đũa không buông tay. Thấy anh bất đắc dĩ há mồm ngậm lấy mới hài lòng rút đũa về, coi như không có chuyện gì mà ăn cơm.

“Hôm nay chúng ta không cần phải ra ngoài không gian vội như vậy. Dù sao ra ngoài cũng không đi xa hơn được. Đợi vài hôm nữa quân đội tiến đến mở đường thì đi cũng không muộn.”

Hắn nhớ đến căn cứ được thành lập cũng không sớm, không cần quá vội vã làm gì. Nếu không phải muốn tự rèn luyện khả năng bảo vệ mình và tăng cường lực lượng thì trước khi tận thế đổ xuống hắn đã đi đến nơi xây dựng căn cứ chờ sẵn để được bảo vệ rồi.

Hắn vốn dĩ không nghĩ rằng không gian có thể tồn tại mãi mãi, nếu như một ngày nào đó nó biến mất thì ít nhất dị năng và kĩ năng tự bảo vệ có thể được giữ lại. Nói thẳng ra là, chết một lần rồi, hắn muốn tính mạng của hắn và của Dương Tử An tự nằm trong tay bản thân mà không phải phụ thuộc vào không gian hay zombie.

Dương Tử An hiểu ý gật đầu, hai người ăn ý mà vào trong ma trận thời gian để tu luyện.

Hiện tại Diệp Thần đang ở Luyện khí tầng hai hậu kì, anh ở cùng cấp nhưng lại là trung kì, tương đương với dị năng cấp hai. Còn cần đợi thêm một thời gian nữa mới đột phá cấp ba được.

Tu luyện xong cả người lại tiết ra một lớp mồ hôi không đến mức bẩn nhưng cũng khiến người ưa sạch sẽ như hắn cảm thấy khó chịu.

Diệp Thần cố gắng nhẫn nại đợi anh cởi hết quần áo, ngâm mình trong nước mới thong thả tiến lại gần, chậm rãi cởi đồ của mình.

Đợi đến lúc hắn đi xuống dưới nước, tạo ra những trận sóng nhỏ kèm theo tiếng nước chảy siết thì anh mới mở mắt ra, sửng sốt thốt lên:

“Cậu . . . cậu . . . làm gì vậy?”

Diệp Thần cố gắng rời tầm mắt khỏi cảnh xuân trong nước, thản nhiên trả lời:

“Tôi thật sự không chịu được bẩn, nên xuống tắm cùng anh”

Mặt Dương Tử An lại nhanh chóng đỏ thành trái táo chín, anh nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, chống tay muốn đứng lên:

“Vậy cậu tắm đi, tôi ngâm đủ rồi”

Diệp Thần nhanh mắt cầm lấy cổ tay anh, giữ chặt:

“Không cần phải vội như vậy, ngâm suối nước rất tốt cho cơ thể, đồng thời còn bổ sung năng lượng nữa, anh không có việc gì thì ngâm đi”

Nói xong, hắn liền tựa người ra sau, nhắm mắt lại hưởng thụ mà tay vẫn không vẫn buông cổ tay anh ra.

Dương Tử An thấy dãy dụa không có hiệu quả liền cam chịu ngồi xuống. Nhưng không biết thế nào mà cứ giãy dụa qua lại khiến nước trên mặt suối cũng không được yên mà trôi qua trôi lại. Diệp Thần chỉ chờ cơ hội này, lập tức buông lỏng cổ tay anh ra, thay vào đó là vòng eo mềm dẻo nhỏ nhắn của anh, đồng thời nhấc một chân đè lên chân anh, trầm giọng:

“Đừng giãy”

Ngay lập tức, hắn cảm nhận được làn da đang tiếp xúc với cơ thể mình trở nên nóng bừng.