Diệp Thần có chút hoảng hốt, hắn vội vàng chạy đến bên cạnh Dương Tử An, kiểm tra anh một lượt từ đầu đến chân, miệng không yên lòng hỏi:
“Anh không sao chứ”
Anh lắc đầu, sắc mặt tái nhợt vẫn chưa rút đi, nhìn chằm chằm vào cái đầu đã nát bét của zombie:
“Nó . . . hình như là một con zombie bị biến dị”
“Biến dị?” Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu, nhíu mày, “Ý của cậu là nói tốc độ của nó đột nhiên biến nhanh, hơn nữa có thể không chế tinh thần con người gọi là biến dị?”
Dương Tử An không nói, Diệp Thần chầm chậm gật đầu:
“Cảm ơn anh đã cứu anh ấy”
Người đàn ông lạnh lùng nói: “ không cần cảm ơn”
Diệp Thần còn muốn nói gì, bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang lên, cánh cửa nhà vệ sinh ngay bên cạnh được mở ra.
“Thật ra chúng tôi cũng bị con zombie này làm cho chật vật, nếu không phải có hai người xuất hiện khiến chúng chú ý cũng không thể dễ dàng ra khỏi đây và giết nó như vậy đâu”
Người đi ra là một cậu nhóc? Diệp Thần không xác định lắm, cậu ta so với Dương Tử An còn thấp hơn một chút, dáng người gầy gầy, đôi mắt to tròn linh động, làm da trắng, quần áo sạch sẽ. Hắn không thể xác định tuổi của người này, nghĩ bản thân mới 18 tuổi đã cao lớn như thế, vậy chắc cậu cũng mới chỉ 17 tuổi thôi ha.
“Dù sao cũng phải cảm ơn hai người” Diệp Thần nói, hắn không cần biết hai người này là tốt hay xấu, có nguyên nhân gì, chỉ cần họ đã cứu Dương Tử An, thì cũng chính là ân nhân của hắn.
“Hey, hai anh đẹp trai, tôi là Mục Cẩn, hai anh tên gì?” Cậu nhóc môi hồng răng trắng hỏi.
“Diệp Thần” Hắn trả lời, chỉ người đứng bên cạnh. “Anh ấy là Dương Tử An” Sau đó nhìn người đàn ông mặc quân trang lạnh lùng uy nghiêm kia.
“Triêu Dương”
Cái tên này nghe thật quen tai, Diệp Thần thầm nghĩ. Hắn bước đến bên cạnh con zombie, lấy một cây kéo cùng một chai nước ra, ngồi xuống chậm rãi gẩy gẩy đống nát bét như đậu phụ trên đầu nó, bên tai nghe thấy tiếng Mục Cẩn dò hỏi:
“Anh làm gì vậy?”
Hắn không trả lời, mà lấy kéo thành công kẹp được một hạt thủy tinh trong suốt to bằng hạt thóc, hắn để lui ra ngoài, dội nước lên rửa sạch nó.
“Này, đó có phải là tinh thạch không?” Mục Cẩn thốt lên.
Diệp Thần gật đầu: “Đúng vậy, làm sao cậu biết”
“Trong tiểu thuyết đều nói như thế mà” Cậu trả lời, “Tôi cảm thấy thế giới tràn đầy zombie này có rất nhiều thứ giống trong tiểu thuyết, ví dụ như dị năng giả, zombie biến dị và tinh thạch chẳng hạn, vậy mà Dương ca không chịu tin tôi, đến khi sự thật bày ra trước mắt anh ấy mới tin tưởng” Cậu thở dài.
Diệp Thần nhíu mày, đối với hai người này cảm thấy có thiện cảm, liền hỏi:
“Ngay cả con zombie này cũng thế?”
Mục Cẩn gật đầu: “Cho dù biết như vậy, nhưng cũng quá đáng sợ rồi, lúc chúng tôi đi vào đây, một con zombie cũng chẳng có, vậy mà về sau chúng cứ tấn công ồ ạt từng nhóm từng nhóm một, ép chúng tôi đến đây. Không chỉ thế, dị năng của Dương ca cũng nhiều lúc không sử dụng được”
“Dị năng?” Diệp Thần nhíu mày.
Dương Tử An im lặng gật đầu, mở miệng:
“Tôi cũng không sử dụng được”
Chẳng trách hắn không tìm được anh trong không gian mà phải chạy trốn đến tận đây.
“Dị năng của con zombie này có lẽ là tinh thần” Hắn đứng dậy, cho viên tinh thạch vào trong một chiếc túi nilon nhỏ mà ngươi ta hay dùng để đựng chứng cứ, “Nó có thể sai khiến những con zombie khác, đồng thời vô hiệu hoá dị năng của con người trong một phạm vi nhất định”
Hai mắt của Mục Cẩn sáng lên: “Diệp Thần, anh hiểu biết thật nhiều”
“Tôi cũng hay đọc tiểu thuyết lắm” Hắn mỉm cười, Hai người này đã cứu Dương Tử An, dù thế nào thì hắn cũng không chán ghét hoặc quá mức phòng bị, hơn nữa hắn tin tưởng Triêu Dương làm người, cung cấp cho họ một ít thông tin cũng không sao. Lại nói, Mục Cẩn bản thân chắc cũng phải đoán ra điều này một hai phần, hắn che dấu không nói cũng không có tác dụng gì.
“Vậy nó là zombie cấp 2 rồi” Mục Cẩn đánh giá.
Diệp Thần gật đầu, nhìn về phía anh, hiện tại trong lòng vẫn còn ẩn ẩn sợ hãi. Hắn không ngờ tận thế mới 3 ngày mà đã xuất hiện Zombie cấp 2, lại còn là zombie biến dị. Đời trước cả hắn và anh đều chết dưới tay nó. Nếu không phải Dương Tử An chạy nhanh thì không biết hiện tại đã như thế nào.
Hắn đưa viên tinh thạch đó cho Triêu Dương:
“Hai người chắc cũng biết tác dụng của nó rồi, trong tiểu thuyết nói nó không chỉ có thể nâng cấp dị năng mà sau này đến căn cứ còn có tác dụng trao đổi lấy lương thực, cho nên hãy giữ nó cẩn thận, cũng đừng để cho người khác biết”
Mục Cẩn sửng sốt:
“Nó là anh đào ra mà”
“Người giết zombie là Triêu Dương” Diệp Thần thản nhiên nói, hắn nhìn ra được năng lực của Triêu Dương cực kì mạnh, mà nhìn Mục Cẩn như thế cũng không phải hạng tầm thường, hai người này về sau còn mạnh hơn nữa nên hắn muốn trả ơn lại chắc cũng không dễ dàng, lại nói bọn họ sẽ không đi cùng nhau, khả năng sau này cũng không còn gặp lại. Cho nên hắn chỉ còn cách này để báo đáp.
Triêu Dương không động đậy. Diệp Thần quay sang nhìn Mục Cẩn.
Mục Cẩn linh động cầm lấy, tự nhiên nói:
“Hôm nay chúng ta đã gặp mặt cũng coi như là có duyên, sau này nếu còn sống sót và gặp lại thì nên chào nhau một tiếng” Cậu cười hì hì quay sang nhìn người đàn ông lạnh lùng không nói chuyện, “Phải không Dương ca?”
Người đàn ông trầm mặt gật đầu.
Diệp Thần nhìn đồng hồ, lại nhìn mọi thứ trong cửa hàng, hiện tại hắn cũng không có tâm trạng để lấy đồ, vì vậy cùng Dương Tử An tiện tay cầm một ít rồi rời đi.
Hắn mặc dù cảm kích Triêu Dương nhưng không hề có ý định đồng hành cùng bọn họ. Cũng nghĩ Triêu Dương và Mục Cẩn suy nghĩ như thế. Cả hai bên đều có ý định không đi theo đoàn và muốn tách riêng biệt, không chỉ đỡ phiền phức mà còn tránh liên lụy đến bản thân. Trong thời buổi hiện tại, gia đình, người thân còn sẵn sàng phản bội nhau thì một chút hảo cảm của những người xa lạ thì đã là cái gì? Huống chi Triêu Dương cũng không muốn hắn phải trả ơn.
Hắn nhìn Dương Tử An vẫn im lặng ngồi ở bên cạnh, không biết anh đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể cầm tay anh an ủi, nguy hiểm phía trước còn rất nhiều.