Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 50: Mưa gió kéo đến




Edit: Thanh Thạch

Tuy thân thể tang thi không có cảm giác đau nhưng thính giác và khứu giác lại không tồi, nói là ngủ nhưng về sau lại biến thành tu luyện lực tinh thần. Chỉ chốc lát Lăng Thanh Vân đã bừng tỉnh, phát hiện bên cạnh thế mà không có ai liền lập tức bật dậy.

Sao lại không thấy Trang Thành? Cậu chưa bao giờ đi loạn, sao hôm nay lại tự dưng biến mất? Hơn nữa một chút động tĩnh cũng không có, rõ ràng chính là lén rời đi!

Lăng Thanh Vân hối hận đập nát cái bàn trong phòng, lâu như vậy mà mình không buồn ngủ, lúc này đến người tang thi sao lại thấy buồn ngủ chứ? Hơn nữa, nếu phân thân với Trang Thành còn buộc dây thừng thì cậu cũng sẽ không một mình rời đi như vậy, nếu không phải bụng phân thân bị thủng một lỗ thì hắn đã buộc dây rồi…

Túm tóc, không cẩn thận mạnh tay quá giật luôn một nắm tóc xuống, tâm tình Lăng Thanh Vân càng khó chịu.

Làm ra phân thân vì sợ có một ngày Trang Thành đột nhiên chạy mấy không tìm thấy được, trước kia mỗi lần dựa vào phân thân tìm người vô cùng tiện lợi, nhưng lần này Trang Thành lại cố tình bỏ lại phân thân mà đi!

Nay bên ngoài có một tang thi cấp bốn và một quân đoàn tang thi đó! Lăng Thanh Vân đi qua đi lại trong phòng, vừa muốn ra ngoài tìm Trang Thành lại sợ Trang Thành sắp trở lại…

Nghĩ mãi, cuối cùng Lăng Thanh Vân chỉ có thể chịu đựng nóng lòng lưu lại tại chỗ, ghé vào cửa sổ mở rộng nhìn ra bên ngoài. Dưới lầu có vài tang thi chậm rãi đi lại, nhưng không tên nào lanh lợi như Trang Thành!

Ngồi đợi đã sốt ruột thì chớ, một lúc sau trời còn mưa to, trong bóng tối, gió tạt mưa táp vào mặt khiến tầm mắt phân thân càng trở nên mơ hồ, Lăng Thanh Vân chỉ có thể không ngừng dụi mắt.

Hạt mưa đập vào cửa sổ kêu tanh tách, đập vào người Lăng Thanh Vân, ngấm vào quần áo.

Khăn quàng quấn quanh bụng đã bị nước thấm ướt sũng, Lăng Thanh Vân vươn móng vuốt sắc nhọn vạch xem bụng mình, nhìn đồng hồ bên cạnh, thời gian không còn sớm, hắn lại không muốn trở về như trước kia.

Không biết có ai phát hiện ra dị trạng của Lăng Thanh Vân ở khu an toàn không….

Khi mặt trời bắt đầu mọc, Lăng Thanh Vân rốt cuộc nhìn thấy một thân ảnh chạy từ xa tới, mái tóc ướt đẫm bết trên đầu, quần áo rách te tua, còn chưa tới gần đã có thể nhận ra tình trạng Trang Thành cực kỳ thê thảm!

“Ngao ngao!” Lăng Thanh Vân rất muốn gọi tên Trang Thành, nhưng thanh âm phát ra vẫn khó nghe như vậy…

“Ngao ngao!” Trang Thành nhìn thấy Lăng Thanh Vân đứng ở cửa sổ, cao hứng đáp lại, vừa rồi cậu giết được hai đồng loại thực lực tương đương đồng loại trước mặt, chiếm được hai viên tinh hạch! Tuy rằng đồng loại này ăn không nhiều tinh hạch, nhưng ăn hai viên này là có thể trở nên lợi hại như mình, đương nhiên, quan trọng nhất là thân thể hắn sẽ tốt hơn!

Móng tay cắm vào vách tường, Trang Thành linh hoạt trèo lên cửa sổ. Lăng Thanh Vân lúc này cũng nhìn được rõ ràng trên người Trang Thành có mấy chỗ bị cào rách, trên vai còn bị cắn mất một miếng thịt.

“Ngao ngao…” Chạm nhẹ vào vết thương trên người Trang Thành, Lăng Thanh Vân biết nay có thể làm cậu bị thương cũng chỉ có nữ tang thi kia mà thôi… Một ngày nào đó hắn sẽ giết nữ tang thi kia để Trang Thành ăn tinh hạch của cô ta thăng cấp!

Vào phòng rồi, Trang Thành liền cảm thấy cả người không thoải mái. Lúc trước cậu lén lút ra ngoài, tiếp cận đội quân của nữ tang thi kia liền phát động năng lực “dụ dỗ” một tang thi cấp ba, đáng tiếc mới móc được một tinh hạch, nữ tang thi kia đã phát hiện ra cậu!

Lúc ấy bên cạnh cậu đúng lúc có thêm một tang thi cấp ba, lập tức giết tiếp một đồng loại trước khi nữ tang thi kia chạy tới. Đáng tiếc, sau hai lần hành động, cậu không thể dùng năng lực của mình khiến nữ tang thi kia dừng lại, bởi vậy mà bị cô ta đánh…

Bả vai bị cắn một ngụm, quần áo bị những đồng loại khác xé nát… Nhưng cậu quyết tâm muốn chạy thì chỉ có nữ tang thi kia mới có thể đuổi theo, thực lực của bọn họ tương đương nhau, phát hiện không thể giết được cậu, nữ tang thi cuối cùng không đuổi theo nữa, trở về chăm nom đội quân của mình.

Thấy rõ bộ dạng của Trang Thành, Lăng Thanh Vân tất nhiên cũng cảm giác được tinh hạch trong tay đối phương có sức hấp dẫn vô cùng lớn đối với mình, thậm chí hận không thể lập tức phác qua cướp về…

Loại cảm giác này khiến Lăng Thanh Vân ngẩn người, sau đó liền nhìn thấy Trang Thành chìa tay đưa cho mình hai viên tinh hạch, mùi vị hai viên này hơn hẳn tinh hạch cấp hai mà hắn từng nếm qua.

Tang thi cấp ba? Hơi hơi giật miệng, đêm qua khi chống lại đội quân của nữ tang thi kia, Lăng Thanh Vân phát hiện trong đó cũng chỉ có năm sáu tang thi cấp ba, mà hiện tại trong tay Trang Thành có đến hai viên, có thể tưởng tượng muốn cướp về tất nhiên là không dễ dàng.

Là vì mình, Trang Thành mới bị thương sao? Nghĩ vậy, trong lòng Lăng Thanh Vân càng thêm khó chịu, lúc trước Trang Thành vì cứu hắn mà mất mạng, hắn không muốn Trang Thành tiếp tục vì mình mà bị thương, nhưng hiện tại…

“Ngao ngao!” Lăng Thanh Vân không nhận hai viên tinh hạch kia mà đẩy trở về, hiện tại thân thể này chỉ là một phân thân mà thôi, thăng cấp hay không thăng cấp chẳng khác gì nhau, ngược lại là Trang Thành, hắn hy vọng cậu có thể trở nên lợi hại! Tốt nhất là mạnh đến độ không có tang thi nào có thể làm cậu bị thương!

Trang Thành rất cao hứng đồng loại này có thể thức thời trả lại tinh hạch cho mình, nhưng hiện tại cho dù cậu có ăn cũng không thể thăng cấp, mà đồng loại trước mắt này chính là nửa Thanh Vân… Cậu lại chìa tay ra, muốn đưa tinh hạch cho đồng loại đối diện.

Đẩy qua đẩy lại một hồi, tinh hạch vẫn nằm trong tay Trang Thành, cậu cúi đầu nhìn tinh hạch một lúc, lấy chai nước trong góc ra rửa – bởi vì bọn họ thường thường đến đây cho nên để sẵn nước trong phòng.

Lăng Thanh Vân nhìn sắc trời, mưa đã tạnh, tuy mặt trời chưa ló ra nhưng trời đã hửng sáng, hắn biết mình phải đi rồi, nhưng bộ dạng hiện tại của Trang Thành… Chờ cậu ăn tinh hạch rồi hẵng đi! Còn phải thu thập sạch sẽ cho cậu đã! Hắn đang nghĩ, không ngờ đột nhiên bị Trang Thành nắm cằm, chưa bao giờ phòng bị với Trang Thành nên hắn bị chế trụ rất nhanh, sau đó Trang Thành nhét tay vào mồm hắn.

Đúng là nhét cả tay vào mồm, tuy rằng chỉ là để nhét hai viên tinh hạch vào, nhưng vì Trang Thành rất mạnh tay nên mồm của hắn cũng rách luôn…

Vào cơ thể phân thân, Lăng Thanh Vân vốn không còn cảm giác đau nữa, ngay cả bụng bị thủng ruột rơi ra ngoài cũng không thấy làm sao, vẫn tiếp tục chạy được, nhưng hiện tại lại cảm thấy cả người đau đớn.

Cả người như bị nghiền nát, xương cốt tựa như vỡ tan, không biết bao giờ mới ngừng lại…

Lăn lộn dưới đất thât lâu, hắn biết hắn cần máu thịt tươi ngon, nhưng hắn càng rõ ràng mình là một con người! Lăng Thanh Vân lấy một mảnh bàn vừa bị mình đập nát lúc nãy để cắn, đáng tiếc “răng rắc” một tiếng đã bị cắn gãy, hiện tại hắn không phải con người nữa rồi!

Đợi đến khi đau đớn rốt cuộc chấm dứt, lúc Lăng Thanh Vân đứng lên, hắn thật cao hứng phát hiện cơ thể phân thân vốn hơi gầy giờ đã trở nên cường tráng vô cùng, tràn đầy cơ bắp!

Loại cảm giác tràn ngập sức mạnh này vô cùng thoải mái, chẳng qua, thực lực hiện tại của phân thân có lẽ hoàn toàn không kém với bản thể. Thành phố S đã xuất hiện tang thi cấp bốn thứ ba!

Lăng Thanh Vân nghiên cứu một hồi, muốn bản thể thăng cấp, mỗi cấp phải thu thập điểm công đức gấp mười lần cấp trước, vậy nên thăng cấp rất là khó khăn. Tương phản, khi mà số lượng tang thi cấp hai càng ngày càng nhiều thì tốc độ thăng cấp của tang thi càng ngày càng nhanh!

Nếu không có nữ tang thi kia quản lý, khả năng mấy tang thi cấp ba bên cạnh cô ta đã tàn sát lẫn nhau để thăng cấp… Lại nói tiếp, tang thi muốn tiến hóa phải giết đồng loại, như vậy tiến hóa đến cuối cùng….

Mặc kệ thế nào, hắn quyết không để Trang Thành trở thành bàn đạp tiến hóa cho tang thi khác!

Sau khi tiến hóa, phát hiện bụng mình khôi phục lại bình thường, Lăng Thanh Vân hung hăng ôm Trang Thành một cái, bị cậu đẩy ra liền lấy quần áo đã chuẩn bị trước trong phòng, bắt đầu giúp Trang Thành thay đồ.

Vừa đổi vừa cố gắng không để tay mình chạm vào da Trang Thành – hắn thật sự không muốn cho khối thân thể này chiếm tiện nghi! Cùng lúc đó, ánh mắt hắn lại dán chặt vào người Trang Thành – người nhìn thân thể của Trang Thành là hắn, Lăng Thanh Vân, không phải sao?

Ánh mắt đồng loại bên cạnh khiến cậu cảm thấy mất tự nhiên, Trang Thành không nghĩ nhiều, một móng vuốt chụp lên mặt đối phương, để lại ba vết cào, từ giờ đến lần thăng cấp tiếp theo, ba vết cào này không thể biến mất…

Ây, tang thi cũng có bạo lực gia đình.

Lăng Thanh Vân không trở về, đương nhiên không biết ở khu nhà hắn có rất nhiều người đang vây trước cửa phòng hắn.

Ban đầu hắn không ra khỏi phòng, mọi người nghĩ hắn còn ngủ, nhưng đến mười giờ vẫn chưa thấy hắn ra… Không những thế, Liễu Khả Phàm tiến lên gõ cửa cũng không thấy có động tĩnh gì!

“Anh Lăng không sao chứ? Trước kia anh ấy có bao giờ ngủ dậy muộn đâu?” Bởi vì tối qua làm ít vận động nào đó mà ngủ dậy muộn, Cố Gia Bảo có chút kinh ngạc mở miệng, cậu đều chuẩn bị tâm lý bị người khác cười chê rồi, kết quả…

“Cố Gia Bảo, chú vào xem đi!” Trương Nghị đột nhiên lên tiếng, lấy cảnh giác của Lăng Thanh Vân, không có khả năng không cảm giác được đông người vây ngoài phòng như vậy…

“Được!” Cố Gia Bảo quả thật cũng lo lắng, phòng Lăng Thanh Vân có cửa, cậu tiến lên đạp một phát vào cánh cửa.

Cửa mở toang, trên chiếc giường bên trong, một người nằm thẳng đơ.

Cố Gia Bảo biến sắc, nếu Lăng Thanh Vân ở bên trong, không thể có chuyện bọn họ gõ cửa mà không lên tiếng trả lời…

“Anh Lăng!” Đi đến trước giường, Cố Gia Bảo đúng lúc đối diện với ánh mắt của Lăng Thanh Vân.

Tuy rằng ý thức ở trên người phân thân, nhưng Lăng Thanh Vân vẫn có thể cảm giác được chút tình trạng của bản thể, lúc Cố Gia Bảo đạp cửa vào, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được!

Không kịp giúp Trang Thành mặc áo khoác, càng không kịp đổi bộ đồ ướt sũng trên người phân thân, ý thức Lăng Thanh Vân lập tức trở về bản thể, may mà kịp!

“Anh Lăng, anh làm sao vậy?” Cố Gia Bảo vội hỏi.

“Anh không sao.” Lăng Thanh Vân ngồi dậy: “Lúc nãy ngủ hơi trầm.”

Chỉ là ngủ hơi trầm thôi sao? Tất cả mọi người đều cảm thấy đáp án này không hợp lý, nhưng nếu không phải ngủ trầm thì nên giải thích thế nào đây?

Lăng Thanh Vân vừa đứng lên thì nghe thấy loa của khu an toàn đang hô hào toàn bộ khu an toàn giới nghiêm, tất cả mọi người phải bắt đầu xây dựng công trình phòng ngự, đương nhiên, khu an toàn sẽ phát lương thực cho người tu kiến công trình phòng ngự.

Trong tay Uông Tuấn Siêu hẳn là có không ít lương thực, đã đến lúc phải xuất ra một ít! Lăng Thanh Vân không nghĩ nhiều liền đưa mọi người trong khu nhà đi tu kiến công trình phòng ngự, toàn bộ khu an toàn nên đoàn kết lại làm một, như vậy mới có thể hoàn toàn ngăn chặn tang thi tiến công!

Mà cuộc tu kiến này kéo dài liên tục mấy ngày.

Ban đầu, toàn bộ người ở khu an toàn đều căng thẳng, nhưng ngày đầu tiên chẳng có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau cũng thế, ngày thứ ba vẫn không hề có động tĩnh gì… Có người không khỏi bắt đầu thả lỏng, mỗi ngày đi ra làm việc đều chỉ vì khu an toàn sẽ phân cho mỗi người hai cái bánh nướng.

Loại bánh này phỏng chừng là trộn bột gạo, bột đậu xanh, đậu tương linh tinh rồi quấy với nước, sau đó nướng chín, hương vị chả ra cái gì, kêu là mỗi cái năm lạng nhưng nhiều nhất chỉ được bốn lạng là cùng…

Cắn một miếng bánh nướng khó ăn, những người khác có chút lơi lỏng, nhưng Lăng Thanh Vân lại càng ngày càng sốt ruột.

Mấy tối nay hôm nào hắn cũng đi cùng Trang Thành, tất nhiên sẽ biết tình hình tang thi ở thành phố S. Tang thi cấp ba có thể chỉ huy một đội tang thi bình thường, huống chi còn có tang thi cấp bốn! Cho nên, đội quân của nữ tang thi kia càng ngày càng đồ sộ!

Ngay từ đầu còn không rõ, nhưng hiện tại ẩn núp giữa đàn tang thi, Lăng Thanh Vân biết, tang thi thường ăn thịt người sẽ có được một lượng năng lượng nhất định, tích đủ là có thể trở thành tang thi cấp hai, biến dị này sẽ kéo dài liên tục mấy ngày… Mà đối với tang thi, ăn thịt và biến mạnh chính là bản năng!

Giờ trong thành phố S đã không còn mấy người sống, ở đó có số lượng tang thi khổng lồ, tất nhiên sẽ đi tới nơi nào có thịt, cho dù không có tang thi cấp bốn kia thì sau này cũng sẽ có tang thi lũ lượt kéo tới khu an toàn. Hiện tại chẳng qua là những tang thi đó trở nên có tổ chức có kỷ luật mà thôi, đương nhiên, độ nguy hiểm cũng tăng theo lũy thừa.

“Khu an toàn thành phố B đã bị công phá!” Ngày 28 tháng 2 năm 2015, ngày cuối cùng của tháng hai, Uông Tuấn Siêu nhận được một tin tức khiến gã không nhịn được mà nghiến răng.

Sau mười ngày kiên trì, khu an toàn thành phố B không thể chống trụ nổi nữa!

Khu an toàn thành phố B, bởi vì lúc trước số lượng quân đội đông nên lúc thành lập có nguồn tài nguyên rất dồi dào – thời điểm ban đầu quân đội vận chuyển không ít nhà xưởng đến kiến thiết khu an toàn.

Có nhiều tài nguyên như vậy, có đảo HN toàn lực duy trì, thế mà bị một đám tang thi công phá!

Nhưng cho dù có bị công phá thì cũng không phải tất cả mọi người ở khu an toàn thành phố B đều gặp nạn. Chỗ đó còn lớn hơn cả khu an toàn thành phố S, trên trăm vạn người sống sót, lúc bị tang thi xông vào thì chạy tứ tán, may mắn thoát chết chắc cũng được khoảng mười vạn.

“Có khoảng mười vạn người trốn được? Những người này chạy trốn bốn phía không có tổ chức, có khả năng sống được bao lâu chứ?” Uông Chấn Huy đứng bên người Uông Tuấn Siêu xem báo cáo, không khỏi nhíu mày.

Lãnh đạo khu an toàn là một vị tướng, tuổi không còn trẻ, thời điểm tang thi công phá đã lấy thân hi sinh cho mọi người, nhưng cũng vì thế, không có người tổ chức tập hợp người dân chạy trốn…

“Có lẽ sẽ có không ít người chạy đến các khu an toàn lân cận, khu an toàn thành phố B đông người như vậy, đủ để tang thi cấp bốn kia thăng thêm một cấp… Tang thi cấp năm à….” Móng tay Uông Tuấn Siêu để lại một vệt hằn trên mặt bàn.

Tai nạn đến quá nhanh chóng, toàn bộ quốc gia cũng không có biện pháp đối phó…

“Anh, chúng ta có nên tổ chức lui lại không?” Uông Chấn Huy nhìn số người chết trong báo cáo, không nhịn được hỏi.

“Không thể!” Uông Tuấn Siêu lập tức cự tuyệt: “Hiện tại mà để nhiều người lui lại như vậy không chỉ không có biện pháp an trí, chẳng lẽ tang thi không biết đuổi theo sao?”

Tình hình ở thành phố B khiến đảo HN càng thêm chú ý khu an toàn thành phố S, Uông Tuấn Siêu biết, khi mà đã có người lấy thân hi sinh vì mọi người, mình đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn tới đảo HN, nhưng gã tin tưởng mình có thể làm tốt hơn lão già kia!

“Anh này, dạo này em vẫn theo dõi động tĩnh của Lăng Thanh Vân, không có biện pháp rời khỏi khu an toàn, hắn cũng không cả ngày đi cứu tế người khác nữa, đáng tiếc là chưa từng nhìn thấy hắn chiến đấu, không thể phán đoán rốt cuộc là người tiến hóa cấp mấy.” Nhìn thấy tâm tình Uông Tuấn Siêu rất kém, Uông Chấn Huy bèn chuyển đề tài.

“Hiện tại kẻ địch lớn nhất của chúng ta là tang thi, không cần quá mức chú ý hắn ta.” Nghe Uông Chấn Huy nói tới Lăng Thanh Vân, Uông Tuấn Siêu lập tức nghĩ tới mấy ngày trước mình từng gặp qua cái người vừa thấy đã biết là người tốt này. Chỉ cần hắn vẫn luôn vì khu an toàn, gã sẽ không để ý quá mức. Một người dưới tay chỉ có hơn ngàn người già yếu bệnh tật, chuyện đi tiếp tế thêm nhiều người già yếu bệnh tật khác, có thể đối phó với mình, người có quân đội, có vũ khí, còn có đảo HN duy trì sao? Chậc, sao mình lại nghĩ như vậy nhỉ? Cảm thấy ý tưởng đột nhiên toát lên trong đầu thật khó tin, Uông Tuấn Siêu nhíu này.

Tối hôm nay, Lăng Thanh Vân lại phóng ý thức tới người phân thân, vừa tới đã cảm thấy áp bách vô cùng, Trang Thành bên cạnh cũng nhíu mày, bộ dáng có chút không thoải mái.

Đó là một loại sóng âm, tựa hồ có rất nhiều tang thi đang đồng thời la lên, sau đó, hắn liền nhìn thấy đám tang thi cấp thấp nghe được tiếng gọi này lập tức chạy về một phương hướng…

Rõ ràng đã trở thành tang thi cấp bốn nhưng Lăng Thanh Vân biết thực lực của phân thân vẫn không thể so với Trang Thành, bởi vì Trang Thành trở thành tang thi cấp bốn từ rất lâu rồi. Mà giờ, xa xa kia không ít thanh âm tang thi giao tạp khiến hắn cảm thấy áp lực.

Từ khi phân thân thăng cấp, Lăng Thanh Vân đã nghĩ tới bằng vào sức mạnh của mình và Trang Thành là có thể đi giết nữ tang thi kia, ngay cả thông báo còn đạt được công đức thì dập tắt một hồi nguy cơ hẳn là cũng được công đức nhỉ? Không ngờ nữ tang thi kia lại giết luôn hai tang thi cấp ba bên cạnh, khiến một tang thi cấp ba khác trở thành tang thi cấp bốn, hiện tại bọn chúng cũng có hai tang thi cấp bốn!

Mấy ngày nay, bọn chúng vẫn không đi tấn công khu an toàn hẳn là để bồi dưỡng một ít tang thi cấp ba. Nhưng bồi dưỡng nhiều tang thi cấp ba như vậy thì số tang thi cấp hai trong thành phố S lại giảm hẳn xuống…

Cùng Trang Thành xa xa theo sau đội quân tang thi, nhìn bọn chúng trong bóng đêm chỉnh tề đi về phía khu an toàn, Lăng Thanh Vân vỗ vỗ vai Trang Thành, trấn an cậu xong liền chuyển ý thức về bản thể.

Mấy chiếc đèn chiếu rọi về phương xa, bởi vì cây cối nhà cửa xung quanh khu an toàn đều đã bị bom đạn oạch tạc san bằng, cho nên có thể nhìn thấy tình hình từ rất xa. Đợi đến khi nhìn thấy tang thi đầu tiên xuất hiện, Lăng Thanh Vân liền gõ vang chuông báo bên cạnh.

“Được một nghìn điểm công đức.”