Từ Hoa mặc bộ đồ ngủ hai dây, để lộ bờ vai. Kiều Vũ Thần có thể nhìn thấy một nốt ruồi nhỏ trên vai phải của cô, xương quai xanh mỏng mạnh dưới cổ vô cùng quyến rũ.
Lúc trước khi Từ Hoa mặc bộ đồ ngụy trang nhìn có vẻ không đầy đặn vậy mà khi mặc đồ ngủ, Kiều Vũ Thần cảm thấy kích thước này coi như vẫn ổn. Váy ngủ tương đối dài, đến tận dưới chân, lộ ra bàn chân vừa trắng vừa mịn. Chân ngọc bước nhỏ trên nền nhà. Ngay cả trong tận thế, cô gái này vẫn giữ được đôi chân của mình rất tốt.
Nhìn vưu vật trước mắt, Kiều Vũ Thần cảm thấy có chút đắng lưỡi khô miệng.
Trong tay Từ Hoa đang cầm chiếc khăn lau tóc, nhìn toàn diện thì có một khiếm khuyết đó chính là tấm vải trắng thấm máu trên cánh tay phải kia. Trong lúc lau tóc, cánh tay bị thương khiến cho lông mày của Từ Hoa chau lại.
Nhìn thấy như vậy khiến cho trong lòng Kiều Vũ Thần có chút đau xót, giống như cô gái trước mặt đã hoàn toàn công chiếm trái tim của hắn, mỗi cái nhăn mày của cô đều có thể ảnh hưởng đến hắn.
Từ Hoa đi tới thấy Kiều Vũ Thần trên ghế salon, phát hiện Kiều Vũ Thần đang nhìn mình, trên mặt có chút đỏ, ngại ngùng nói, “Áo quần của hai chị em tôi đều ướt, ở phòng ngủ tôi có thấy một ít đồ, đã lấy cho em trai tôi một bộ, tôi cũng mượn bộ đồ ngủ này.”
Nói xong cô liền thoải mái ngồi xuống ghế, miệng vẫn tiếp tục, “Chúng tôi sẽ trả phí cho anh. Cám ơn anh đã cho chúng tôi vào nghỉ ngơi.”
“Ha ha, ha ha, không có việc gì, không có việc gì, ở đây áo quần còn nhiều mà, hai người cứ tùy tiện sử dụng. Cái này không cần phải trả phí gì đâu.”
Kiều Vũ Thần cười ngu, tay không ngừng đem mấy thứ đồ ăn đặt lên trên mặt bàn trà.”
“Nhanh đến đây và ăn đi, tôi nghĩ hai người cũng đói nên đã chuẩn bị rất nhiều món ngon.”
Tiểu Long cũng ra khỏi phòng và thay một chiếc áo sơ mi cùng quần jean. Nhìn thấy đống thức ăn trên bàn trà lập tức hào hứng chạy qua.
“Thần ca, đồ ăn nhiều như vậy, đừng nói anh lấy hết đồ dự trữ của mình ra chứ.” Tiểu Long nhanh chóng gọi anh trai một cách quen thuộc.
Kiều Vũ Thần cười, “Cũng không nhiều, tôi có rất nhiều vật tư, đủ để mời hai người, nhanh ăn đi…”
Nói xong Kiều Vũ Thần đã đem cặp lồng cơm được hâm nóng đưa tới.
“Oa, đây là, chị, đây là cơm nóng đó, bao lâu chúng ta không ăn cơm như vậy rồi, Wow, đây là thịt băm, cá cà ri.”
Tiểu Long nhìn cặp lồng cơm tự hâm nóng giống như trước tận thế, cảm thấy vô cùng phấn khích, ở những căn cứ khác mặc dù cũng có những thứ này nhưng chỉ có những người cấp cao mới được ăn chúng, những người khác đừng nói là ăn ngay cả nhìn còn không thể nhìn thấy.
Trong hơn 2 năm tận thế, những vật tư có thể thu thập được đều đã bị thu thập hết.
Từ Hoa cũng có chút kích động, ở tận thế có được một miếng ăn nóng là một điều vô cùng hạnh phúc.
Nhìn hai chị em ăn uống vui vẻ, Kiều Vũ Thần cũng mở hộp cơm của mình ra tự nhiên động đũa, với hắn những thứ này không là gì, thế nhưng cùng ăn cơm với người khác là chuyện thật lâu hắn chưa được trải qua.
Kiều Vũ Thần cảm thấy cơm hôm nay ngon hơn rất nhiều.
Ba người nhanh chóng ăn sạch hộp cơm, các thứ như thịt hộp linh tinh cũng tiêu hao một ít, còn lại Kiều Vũ Thần đều thu dọn đem đến phòng đối diện.
Đợi lúc Kiều Vũ Thần quay lại, Từ Hoa đã đem một viên tinh hạch của zombie cấp 1 đặt trước mặt Kiều Vũ Thần.
“Đây là thù lao mà chúng tôi đưa cho anh, cám ơn anh đã mời chúng tôi ăn đồ ăn tốt như vậy. Tôi biết bữa ăn này giá trị không thể tính bằng một viên tinh hạch, nhưng mà chúng tôi chỉ có được như vậy, chờ tôi đến được Thủy Diêu, tôi sẽ trả gấp đôi cho anh.”
Kiều Vũ Thần sững sờ, ở đây hắn có nhiều vật tư, cho tới bây giờ cũng không biết bên ngoài vật tư thiếu thốn đến mức nào, cũng không hiểu rõ được giá trị của tinh hạch.
Kiều Vũ Thần nhẹ đẩy tinh hạch về trước mặt Từ Hoa, Từ Hoa nhìn động tác của Kiều Vũ Thần, chân mày cau lại. Cô cho rằng Kiều Vũ Thần chê ít thế nhưng khi nghe Kiều Vũ Thần nói lại lâm vào nghi hoặc.
“Cũng không cần trả phí, chiêu đãi hai người cũng không tốn bao nhiêu vật tư, nhưng tôi có vài vấn đề muốn hỏi hai người.”
Từ Hoa không lên tiếng nhưng Tiểu Long đã đỉnh đạc nói, “Thần ca, anh cần gì cứ hỏi, chúng tôi biết gì đều sẽ nói cho anh biết.”
Từ Hoa kéo nhẹ Tiểu Long, nhưng Tiểu Long lại không để ý, rất nghiêm túc lắng nghe vấn đề của Kiều Vũ Thần. Từ Hoa chỉ có thể lắc đầu, em trai này của cô tính tình là như vậy, ai tốt với hắn, hắn đều có thể đem mạng để trả giá.
Nghĩ vậy Từ Hoa có chút bi thương, thật ra cả nhà họ ai cũng đều như vậy, cha mẹ cô chính là như vậy mới bị người khác lợi dụng cuối cùng bị phản bội, chết không toàn thây.
Nhớ tới cha mẹ, bàn tay thanh t của Từ Hoa nắm chặt, cánh tay vì vậy mà thấm máu cũng không để ý.
Kiều Vũ Thần tất nhiên thấy được tình huống bất thường của Từ Hoa, nhưng lúc này hắn cần phải biết một số chuyện nên chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
“Tôi muốn biết một ít tình huống ở bên ngoài, giống như tinh hạch này có thể làm gì? Mặt khác tôi còn muốn biết bên ngoài đã xuất hiện người có dị năng hay chưa?”
Hai chị em Tiểu Long nghe thấy câu hỏi của Kiều Vũ Thần đều sững sờ.
Tiểu Long tò mò hỏi, “Thần ca, anh không có đùa đó chứ? những chuyện này…không phải ai cũng biết sao?”
Kiều Vũ Thần lắc đầu, nghiêm túc nói, “Tôi không có nói đùa.”
“Tiểu Long kinh hãi đứng lên, “Thần ca, anh, anh không phải là người ngoài hành tinh chứ?”
“Ặc!”
Từ Hoa và Kiều Vũ Thần đồng thời muốn phun máu, Từ Hoa cảm thấy thằng em này của mình lại mắc phải bệnh ngốc rồi, còn Kiều Vũ Thần thì thấy não của thằng nhỏ này hoạt động quá khác thường.
Ngược lại, Từ Hoa bởi vì vấn đề của Kiều Vũ Thần nhanh chóng khôi phục thần trí, cô nghi ngờ, “Anh, đừng nói anh vẫn luôn ở trong thành Du Dương không đi ra ngoài đó chứ?”
“Ừ? Tiểu mỹ nữ thật thông mình nha!” Kiều Vũ Thần cười ha hả nói, “Tôi đúng là không có đi ra ngoài, cho nên he he…”
Kiều Vũ Thần cũng không sợ chị em Tiểu Long biết, tuy chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn, nhưng hắn nhìn ra được, hai người không phải là người xấu. Về cách nhìn người thì Kiều Vũ Thần vẫn phải có.
Nghe chị gái nói xong, Tiểu Long cũng bắt đầu tò mò, “Thần ca, vậy anh làm sao sống sót được ở thành Du Dương? Bọn em nghe nói, toàn bộ thành Du Dương đã trở thành thiên đường của zombie.”
Câu hỏi của Tiểu Long khiến Kiều Vũ Thần có chút ngượng, hắn nhanh chóng đổi chủ đề, “Khục khục, hay là cứ nói đến vấn đề tinh hạch đi hơ, chuyện của tôi nói sau.”
Thật ra Kiều Vũ Thần không muốn nói là vì mình nhát gan, vận khí tốt nên tìm được một cái nhà kho có vật tư phong phú sau đó ở cái kho này trốn nhủi hơn hai năm.
Chính hắn tự cảm thấy mất mặt, đường đường là thanh niên thân cao 1m8 lại nhát gan trốn một chỗ trong 2 năm.
Hai chị em kia đương nhiên không biết suy nghĩ này của Kiều Vũ Thần.
Tiểu Long tất nhiên nói đến chuyện bên ngoài.
“Trên thật tế, sau khi tận thế, ban đầu còn có điện và thông tin liên lạc. Mọi người đều dựng trại riêng, cho rằng chỉ cần mình sống sót là được rồi, hơn nữa luôn tin rằng tai nạn sẽ đi qua, nên chỉ cần trốn ở trong nhà sẽ tốt….Ai biết, không được một tháng, điện và các phương thức liên lạc đều mất, mọi người mới bắt đầu kinh hoảng.”
“Trong thời gian một tháng có một nhóm người xảy ra dị biến, không phải biến thành zombie mà là có năng lực đặc thù, về sau mọi người đều gọi loại biến hóa này là giác tỉnh.”
“Mà giác tỉnh chia làm hai loại, một là Võ Giả, một là Dị năng Giả.”
“Võ Giả?” Kiều Vũ Thần nghe thấy thứ mình chưa biết lại muốn biết kỹ hơn, bởi vì chai thuốc lực lượng của hắn là cho Võ Giả sử dụng.
“Vâng, đúng vậy.” Tiểu Long nói tiếp.
“Võ Giả đều là những người thuộc các thế gia võ thuật trên thế giới thức tỉnh, bởi vì bản thân bọn họ đều đã nắm chắc nền tảng, sau khi thức tỉnh, lực phòng ngự và sức chiến đấu đều được cường hóa, trong quân đội cũng có không ít người thức tỉnh thành Võ giả.”
“Còn cái gọi là Dị năng Giả?” Kiều Vũ Thần hỏi tiếp.
“Dị năng Giả thì có chút phức tạp hơn, ai cũng có thể thức tỉnh trở thành dị năng giả, hơn nữa cũng có nhiều loại dị năng, nhưng những ai thức tỉnh dị năng thì thể chất trở nên yếu hơn, về cơ bản Dị năng Giả không đánh lại được võ Giả.”
Từ Hoa tiếp lời, “Dị năng Giả lúc đối mặt với zombie cũng vậy, một khi tiêu hao hết dị năng, zombie sẽ nhanh chóng nuốt sạch Dị năng Giả. Cho nên Dị năng Giả giống như một kiểu pháp sư, chỉ có thể núp ở phía sau chiến đấu.”
“À, thì ra thế.” Kiều Vũ Thần xem như đã hiểu rõ hai loại người sau khi thức tỉnh.
“Vậy còn tinh hạch này có tác dụng gì?”