Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 86: Dị năng chữa khỏi




"Dừng tay!" Ngũ gia thấy huynh đệ của mình bị đánh, cũng bất chấp mọi chuyện mà lập tức ra tay, một cổ băng hàn lạnh lẽo lao thẳng tới mặt Triển Vân.

Tống Thành Thư cũng nhanh chóng ra tay, một cột nước nóng thẳng tắp phóng đến chỗ băng hàn kia, đem tất cả trừ khử sạch sẽ.

Ngũ gia tức khắc sửng sốt, không nghĩ tới nam nhân này thoạt nhìn văn văn nhược nhược, thế nhưng cũng là một dị năng giả.

Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một ý niệm không thể tưởng tượng được, hay là những điều bọn họ vừa nói đều là sự thật? Tất cả bọn họ đều là dị năng giả?

Chỉ là không đợi hắn mở miệng nói gì đó, đã có người hô to ra tiếng.

"Nổ súng! Mau nổ súng a!" Lại Tam thấy hai bên đánh nhau, sợ rằng Ngũ gia cùng Thất gia bại trận, liền lớn tiếng nhắc nhở những người khác nổ súng.

Ngũ gia mắt hổ trợn lên, "Không cần nổ súng!"

Nhưng đã muộn, những huynh đệ thần kinh căng chặt, theo bản năng mà đều bóp cò súng, mấy tiếng súng đồng thời vang lên.

Xong rồi!!!

Tâm Ngũ gia đột nhiên trầm xuống, dị năng của hắn là biến dị băng hệ, ở căn cứ Lâm Thành có thể nói là thập phần cường hãn, chỉ là cư nhiên bị một nam nhân hệ thủy thoạt nhìn không chút mạnh mẽ nào dễ dàng phá giải, còn nữ dị năng giả Phong hệ tùy tay là có thể đem hỏa cầu của lão Thất hỏa đánh tan, mà nam nhân cao lớn anh tuấn kia lại tự nhiên có thể đem lão Thất áp chế trên mặt đất, có thể thấy được, thực lực của bọn họ tuyệt đối đều mạnh hơn hắn...

Nếu đúng như lời bọn họ nói, toàn thể đều là dị năng giả, còn có thực lực mạnh như vậy, tất nhiên sẽ không dễ dàng bị đạn bình thường gây thương tích, nếu toàn bộ bọn họ đều có thể bình yên vô sự thì vẫn còn một con đường cứu vãn, nhưng vạn nhất có người bị thương, thì chỉ sợ lần này sẽ bị kết thù không chết không ngừng!!!

Nháy mắt khi tiếng súng vang lên, Tô Duệ Triết tâm niệm vừa động, bàn tay trái xuất hiện một hạt giống, lúc cậu thúc giục dị năng liền xuất hiện một tấm chắn, chỉ là tấm chắn có hạn, bảo vệ được ba người mà thôi, bởi vậy Tô Duệ Triết liền ném tấm chắn cho Trịnh Gia Hòa đang ôm Dư Đông Đông, để hắn bảo hộ Dư Đông Đông cùng Tống Thành Thư.

May là trừ bỏ cậu, còn có Trương Sóc Lương nhanh chóng dựng lên một bức tường đất ngăn cản đạn bắn phá, dị năng của Trương Sóc Lương đã đạt tới cấp ba, tường đất được dựng lên thập phần cứng rắn, có thể so với độ cứng của bê tông, thành công bảo vệ được những người còn lại, đem toàn bộ viên đạn hứng hết, không có ai bị thương.

"Toàn bộ dừng tay, tất cả đều bỏ súng xuống cho tôi!" Ngũ gia thấy những người đối diện đều không có bị thương, tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức quát lớn với những tiểu đệ của mình.

Mà trên thực tế, không cần Ngũ gia mở miệng, vừa rồi hai người Trương Sóc Lương cùng Tô Duệ Triết dễ như trở bàn tay đem tất cả đạn chặn lại, ai cũng kinh sợ nhìn bọn họ.

Những người này sẽ không thật sự đều là dị năng giả chứ?

"Được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều! Nơi này là cậu định đoạt tôi định đoạt? Cần cậu đến chỉ huy sao?!" Ngũ gia tiến vài bước vọt tới trước mặt Lại Tam, một cái tát đem người đánh ngã xuống mặt đất.

Lại Tam cũng ý thức được bản thân gây ra đại họa, cả người run rẩy. Ngũ gia vì xem Lại Tam là bà con xa của lão đại mới miễn cưỡng tha cho gã.

Sau đó, Ngũ gia cẩn thận bước tới vài bước, đứng đối diện với đội ngũ Triển Vân ôm quyền hành lễ, "Các vị chớ nên tức giận, hiểu lầm! Đều là hiểu lầm! Lão Ngũ tôi đứng ở đây nhận lỗi với các vị."

Đám Triển Vân đều lạnh mặt nhìn hắn, cũng không sở động, những người này làm Đông Đông bị thương, cũng không phải chỉ nói một câu xin lỗi là có thể giải quyết.

Ngũ gia thấy thế liền tiến thêm vài bước, đè thấp thanh âm nói, "Vừa rồi là Thất đệ của tôi không cẩn thận làm bị thương đứa nhỏ, đều là Thất đệ của tôi sai! May mắn vết thương chỉ nằm trên vai, cũng không phải trí mang, căn cứ của tôi có một dị năng giả chữa khỏi, loại vết thương nhỏ này ngay lập tức có thể chữa khỏi. Còn mong mọi người giơ cao đánh khẽ, tha cho Thất đệ của tôi lần này."

Nghe vậy, ánh mắt Tô Duệ Triết lập loè một chút, cậu duỗi tay nhéo nhéo ngón tay Triển Vân.

Triển Vân nhìn cậu một cái, thấy cậu gật đầu nhẹ một cái, liền thu hồi dị năng.

Thất gia vẫn luôn bị áp trên mặt đất, lúc này mới có thể thở một hơi, gã thống khổ rên rỉ một tiếng, toàn thân gã giống như bị một chiếc xe tăng nghiền áp qua, thở cũng khó khăn. Vài tên tiểu đệ lập tức tiến lên, thật cẩn thận nâng gã dậy.

"Mau! Đi thông tri một chút, để Lâm tiên sinh chuẩn bị cứu trị bạn nhỏ này cùng Thất gia!"

"Vâng!" Người kia tay chân nhanh lẹ, mới đó đã như bay đi ra ngoài.

"Còn mong các vị đi theo tôi."

"Bây giờ sao không nói chúng tôi gạt người nữa đi?" Trình Kiều hừ lạnh một tiếng.

Ngũ gia tức khắc mồ hôi như mưa, nhanh miệng xin lỗi, "Xin lỗi, xin lỗi, đều là hiểu lầm!"

Vừa rồi mấy người này liên tục ra tay, tất cả đều là dị năng giả cấp cao thâm tàng bất lộ, như vậy đã đủ để chứng minh đội ngũ này đều có thực lực, tuy rằng hắn vẫn không thể tin là đứa bé kia cũng là một dị năng giả, nhưng hiện tại nháo thành như vậy, sao hắn có thể vì vài ba cân lương thực mà trở mặt cùng với đối phương?

"Lại Tam! Đi kêu Lý Bân xuống đây! Cầm danh sách đăng ký đi theo!" Tuy rằng lương thực không cần giao, nhưng đăng ký vẫn phải có, ít nhất cũng phải biết được lai lịch của những người này mới có thể biết được bước tiếp theo nên làm gì.

Lại Tam nhanh chóng bò dậy từ trên mặt đất, vừa lăn vừa bò lên lầu đi kêu người.

Lúc này bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa tí tách tí tách, Ngũ gia lại sai người lấy ô che mưa, đưa cho đám người Triển Vân. Suy xét đến việc trị liệu cho Đông Đông quan trọng hơn, bọn họ cũng không có vô nghĩa, trực tiếp nhận lấy ô che mưa, liền đi theo phía sau bọn Ngũ gia ra ngoài.

Căn cứ Lâm Thành cũng không phải quá lớn, nơi bọn họ muốn đi cũng không phải quá xa, cho nên mọi người đi nhanh một chút là tới rồi.

Đây là một tòa nhà sáu tầng, chỉ là do thiếu điện nên cổng gác chỉ để trưng bày, bên trên có một cái khóa hình tròn rất lớn, ở cửa có ba người đứng canh gác. Chỉ là cổng lớn khóa chặt từ bên ngoài, thoạt nhìn không giống như là bảo hộ an toàn, ngược lại nhìn như là ngục giam.

Nhìn thấy bọn Ngũ gia dầm mưa đến, người canh gác nhanh chóng lấy chìa khóa ra, đem cổng lớn mở ra.

"Ngũ gia, Lâm tiên sinh ở lầu hai."

Ngũ gia gật gật đầu, dẫn đám người Triển Vân tiến lên trên lầu.

Trên lầu hai cũng có người canh cửa, cửa sắt cũng là khóa từ bên ngoài, sau khi nhìn thấy Ngũ gia mới móc chìa khóa mở cửa.

"Bên trong có chút nhỏ, chỉ sợ không chứa được nhiều người như vậy." Ngũ gia có chút khó xử nhìn về phía đám người Triển Vân.

"Tôi cùng Tiểu Triết đi vào, những người khác ở bên ngoài chờ." Triển Vân nhận lấy Đông Đông đang bị thương từ tay Trịnh Gia Hòa.

Khuôn mặt nhỏ của Đông Đông tái nhợt, vành mắt hồng hồng, nước mắt tụ ở hốc mắt muốn rơi nhưng không được, thoạt nhìn đáng thương cực kỳ. Miệng vết thương ở trên vai không ngừng trào ra máu tươi, cố tình là đứa nhỏ cực kỳ ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực, một tiếng cũng không la khóc, làm Triển Vân cùng Tô Duệ Triết đều nhịn không được mà đau lòng.

"Đừng sợ, rất nhanh sẽ không đau nữa." Tô Duệ Triết nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đông Đông.

Mấy người đi vào phòng, quả nhiên bên trong rất nhỏ, ước chừng chỉ rộng khoảng sáu bảy chục mét vuông, hai phòng ngủ một phòng khách, một nam nhân trung niên sắc mặt tái nhợt đứng ở trong phòng khách, ánh mắt giống như giếng cạn, không hề có sinh khí.

"Lâm tiên sinh, có hai người bị thương, phiền toái ngài." Ngũ gia chỉ chỉ Dư Đông Đông cùng Thất gia.

Sau khi Lâm Gia nhìn thấy trong ngực Tô Duệ Triết ôm một đứa bé, trong mắt mới sinh ra một tia dao động.

"Bên này." Lâm Gia chỉ về phía phòng ngủ chính.

Bên trong phòng ngủ chính chỉ có một cái giường đơn, ga giường màu trắng đơn giản, tường cũng màu trắng, bài trí có chút giống phòng bệnh, chỉ là thiếu đi các thiết bị y tế của bệnh viện.

Triển Vân cẩn thận đặt Dư Đông Đông lên trên giường, hai gã tiểu đệ cũng đỡ Thất gia tới bên giường còn lại.

Lâm Gia đặt tay lên miệng vết thương của Dư Đông Đông, chắc là động đến vết thương, khiến đứa nhỏ đau đến run một cái, nước mắt rưng rưng trên hốc mắt rốt cuộc cũng rơi xuống.

"Ngoan, đừng khóc, rất nhanh sẽ không đau nữa." Lâm Gia vụng về an ủi đứa nhỏ, bàn tay đặt lên miệng vết thương, chậm rãi phóng xuất ra một mạt bạch quang nhu hòa.

Miệng vết thương không còn đau như vậy nữa, nước mắt của Dư Đông Đông chậm rãi dừng lại, viên đạn bên trong cũng chậm rãi bị hút ra ngoài, sau đó tốc độ miệng vết thương lấy mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại.

Thời điểm trị liệu kết thúc, miệng vết thương của Dư Đông Đông cũng hoàn toàn khép lại, nhìn không ra đã từng bị thương.

Chỉ là sắc mặt của Lâm Gia càng thêm tái nhợt, cái trán che kín mồ hôi mỏng, thân thể cũng không tự giác mà lay động một chút.

"Ông không sao chứ?" Tô Duệ Triết nhanh tiến lên, một phen đỡ lấy ông.

"Tôi không sao, cảm ơn cậu." Lâm Gia nhẹ giọng nói lời cảm ơn, tiếp tục đi tới bên kia giường của Thất gia, đem tay đặt lên trên người gã.

Tuy rằng trên mặt Lâm Gia không biểu tình gì, nhưng ở trong nháy mắt kia, Tô Duệ Triết thấy được rõ ràng căm hận cùng chán ghét ở trong mắt ông.

Vào kiếp trước, Tô Duệ Triết từng nghe nói qua ở căn cứ Lâm Thành có một dị năng giả hệ chữa trị. Nói là đã từng, bởi vì khi cậu đến Lâm Thành, dị năng giả chữa trị kia đã chết.

Nghe đồn dị năng giả hệ chữa trị kia vì tiêu hao dị năng quá mức mới chết, nhưng Tô Duệ Triết sau khi tiến vào viện nghiên cứu mới phát hiện, dị năng giả hệ chữa trị kia cũng là bị đào đi tinh hạch nên mới chết.

Người đó cũng giống như Tô Duệ Triết, đều là "vì tương lai nhân loại".

Tô Duệ Triết từng nghe nghiên cứu viên nói qua, thời điểm dị năng giả hệ chữa trị chữa khỏi cho người khác, sẽ tiêu hao rất nhiều đối với thân thể của mình, dị năng giả kia mới ngắn ngủn mấy tháng đã nhanh chóng suy kiệt. Cuối cùng, viện nghiên cứu phải bất đắc dĩ mà móc dị năng hạch của người đó xuống, mang danh nghĩa rằng dù sao người nọ cũng sẽ chết, còn không bằng cống hiến cho nhân loại.

Dị năng hạch của dị năng giả không khác lắm với tinh hạch của tang thi, đều hình thành từ năng lượng, tinh hạch của tang thi ở não bộ, mà dị năng hạch của dị năng giả ở chỗ đan điền vùng bụng. Nếu sau khi dị năng giả tử vong thì dị năng hạch sẽ biến mất theo, nếu muốn đào dị năng hạch thì cần phải lấy khi dị năng giả còn đang sống.

Những dị năng giả bị thực nghiêm ở trong mắt nghiên cứu viên giống như là người chết, ngay cả thuốc tê cũng không tiêm mà mổ sống bọn họ ra, từ trong bụng móc dị năng hạch ra ngoài.

Tàn nhẫn cỡ nào?!

Dị năng hạch của dị năng giả hệ chữa trị kia sau khi lấy ra được chế thành bột phấn, chế tác thành thuốc cứu mạng trân quý, được lãnh đạo căn cứ coi trọng.

Sau lại biết được tinh hạch trong suốt có thể trợ giúp dị năng giả bổ sung dị năng, mới bắt đầu hối hận, cảm thấy đã giết một con gà mái biết đẻ trứng vàng.

Vì không muốn dẫm lên vết xe đỗ, bọn họ lựa chọn một ít dị năng giả không có bối cảnh, nhưng lại có dị năng đặc thù, lấy cớ là phối hợp thu thập số liệu dị năng, trợ giúp bọn họ thăng cấp, sau khi nhận được tín nhiệm lại phát hiện dị năng của bọn họ có tính nghiên cứu, liền lập tức bắt bọn họ tiến vào viện nghiên cứu để tiến hành thực nghiệm cực kỳ tàn ác.

Tô Duệ Triết chính là một trong những người xui xẻo đó, bọn họ trải qua các loại thí nghiệm tàn nhẫn lặp đi lặp lại, sau khi xác định Tô Duệ Triết không còn giá trị nghiên cứu mới móc dị năng hạch của cậu ra, sợ cậu chết sớm thì lại lãng phí.

Nhìn phương thức giam giữ Lâm Gia của những người này, cùng với bản thân Lâm Gia sau đó, Tô Duệ Triết liền xác định ông chính là dị năng giả chữa trị chết oan uổng ở kiếp trước. Nghĩ đến tao ngộ kiếp trước của ông, Tô Duệ Triết liền sinh ra cảm giác đau thương.

Dựa vào cái gì những người này có thể tùy ý giẫm đạp sinh mệnh của người khác?! Dựa vào cái gì những người này có thể muốn làm gì thì làm?!

Cậu đã thay đổi vận mệnh của mình, cậu cũng muốn trợ giúp người này cũng thay đổi vận mệnh của ông.