Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 78: Nguy cơ được giải quyết




Nạn chuột biến dị dưới sự trợ giúp của tiểu đội Triển Vân rốt cuộc cũng giải quyết viên mãn, tất cả chuột biến dị đều bị giết chết. Trừ bỏ những con bị bom tạc đến máu thịt bay tứ tung, còn có những con bị hoa ăn thịt người nuốt mất, còn dư lại những thi thể con chuột khác đều hoàn chỉnh, phỏng chừng mất trăm cân thịt.

Tưởng Húc Châu nghe được tin tốt này, cuối cùng cũng giản đôi mày đã nhíu một hồi lâu ra, cố ý chạy tới chỗ Triển Vân và Tô Duệ Triết để biểu đạt lòng biết ơn. Binh lính đều đang thu thập xác chuột biến dị, chuẩn bị đưa tới nhà ăn làm đồ ăn, khao mấy vị chiến sĩ làm lụng vất vả mấy ngày nay và dân chúng lo lắng hãi hùng.

Tuy rằng đây là thịt chuột, nhưng lại là động vật biến dị, thịt của động vật biến dị phi thường mỹ vị, nếu đem làm sạch thì vẫn có thể xem là một thức ăn ngon. Hiện tại không thể so với trước mạt thế, đã không còn quyền lợi kén cá chọn canh, càng không cần phải nói lương thực ở căn cứ đã bị đàn chuột giày xéo hơn phân nửa, là thời điểm thiếu thốn lương thực nhất, cho nên đám thịt chuột vất vả có được này tuyệt đối không thể lãng phí!

Thịt chuột kho tàu, thịt chuột hầm khoai tây thơm nức, lại thêm chén cơm trắng, chỉ hai điểm một phần, những người sống sót trong căn cứ ăn đến tươi cười đầy mặt. Mọi người đều thật cao hứng, một phần là được ăn thịt đến vui sướng, một phần là cũng không cần lo lắng đột nhiên có con chuột từ nơi nào lo đến đả thương người.

Triển Vân cùng Tô Duệ Triết hao phí dị năng quá độ, tuy rằng bề ngoài bọn họ không có bao nhiêu khó chịu, nhưng trên thực tế cả hai đều có chút mệt mỏi. Bọn họ trực tiếp trở lại chung cư, thoải mái dễ chịu ngủ một giấc, cơm được đồng đội đến nhà ăn mang về, biết mọi người ăn uống rất tốt, nên dứt khoác mua sáu phần đồ ăn bỏ vào hộp được mang đến.

Tô Duệ Triết nếm nếm hương vị, thịt của chuột biến dị xác thực không tồi, hương vị có chút giống với thịt gà.

"Triển ca, thời điểm chúng ta đến nhà ăn ăn cơm, phát hiện căn cứ thiếu không ít người." Lúc Triển Vân cùng Tô Duệ Triết đang ăn cơm, Trịnh Gia Hòa kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh.

"Sao vậy?" Đầu Triển Vân nâng cũng không nâng một chút hỏi.

"Hình như là có người cảm thấy căn cứ sắp không được, cho nên muốn đi tìm đường lui ở nơi khác." Nhà ăn nhiều người nhiều miệng, rất nhiều tin tức đều có thể dễ dàng nghe được, "Lúc chúng tôi trở về còn nhìn thấy rất nhiều người đổi vật tư ở trong trung tâm quản lý, nghe nói là muốn đi căn cứ Lâm Thành cách căn cứ chúng ta không xa, có không ít người đều lái xe rời đi, trong đó còn có mấy dị năng giả, thời điểm đi còn cầm thẻ thân phận dùng điểm đổi không ít lương thực, thật là không biết xấu hổ!"

"Căn cứ có biết không?"

"Biết chứ, nhưng căn cứ cũng có thể làm sao được? Cũng không thể cấm người sống sót không cho đi đúng không..." Trịnh Gia Hòa tiếp tục nói, "Hiện tại tôi đoán rằng căn cứ thật sự rất thiếu lương thực, tôi nghe Ngưu Đại Lực nói phía trên đưa nhiệm vụ xuống, điều động một nửa binh lực đi ra ngoài sưu tầm vật tư."

"Còn có......" Trịnh Gia Hòa muốn nói lại thôi.

"Còn có cái gì?"

"Tôi nghe những người ở trung tâm quản lý nói, bọn họ thấy được kho lương bị nổ tung, phát hiện lương thực bên trong không còn bao nhiêu, sau đó mới bắt đầu định đi căn cứ Lâm Thành."

Tô Duệ Triết nghe vậy, tay nắm chiếc đũa siết thật chặt, căn cứ đã bị đám chuột làm thiệt hại hơn phân nửa vật tư, số vật tư còn lại chỉ sợ đủ để cầm cự bất quá là hai tháng.

Tồn lương của căn cứ bị nạn chuột gây họa thành như vậy, những người lựa chọn mang theo vật tư rời đi không khác gì nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của vậy. Mà căn cứ dưới tình huống biết rõ tồn lương không nhiều, nhưng vẫn cắn răng đem lương thực đưa cho đối phương.

Thật giống như ngân hàng đột nhiên bị đưa một cái tin tức xấu, rất nhiều người gửi tiền trong ngân hàng chạy tới lấy tiền, mặc dù ngân hàng biết rõ tài chính phi thường khẩn trương, nhưng vẫn là tìm cách đem tiềm giao những người gửi tiền, nếu không, một khi cự tuyệt hành vi lấy tiền của những người đó, liền chứng minh ngân hàng xác thật không thể lấy tiền ra, nhân tâm hoảng sợ thì chỉ có kết quả là ngày càng nhiều người yêu cầu rút tiền, như vậy chờ đợi ngân hàng cũng chỉ có một kết quả là đóng cửa.

Căn cứ cũng giống như vậy, một khi căn cứ cự tuyệt đem lương thực ra đổi với người sống sót, khả năng cao sẽ khiến cho dân chúng khủng hoảng, đến lúc đó căn cứ liền rối loạn.

Tuy rằng hiện tại đã học xong kỹ thuật nhưỡng đất, nhưng muốn thu hoạch được chỉ sợ phải mất một đoạn thời gian rất dài. Dị năng giả hệ mộc thúc giục dị năng sản sinh một ít rau dưa thì còn có thể, muốn dựa vào bọn họ nuôi toàn bộ người sống sót trong căn cứ là chuyện không có khả năng.

Phái quân đội ra ngoài tìm, lại có thể tìm được bao nhiêu? Bất quá cũng là như muối bỏ biển.

Tô Duệ Triết quay đầu theo bản năng nhìn về phía Triển Vân, kho lương là bị cậu nổ tung, tuy rằng cũng là để tiêu diệt chuột biến dị, nhưng vẫn là cậu làm bại lộ tình huống thiếu lương thực trước mặt dân chúng, nếu vấn đề lương thực không được giải quyết nhanh chóng, căn cứ chỉ sợ là sẽ sụp đổ.

Cậu hiện tại có một suy nghĩ...

Triển Vân nhìn đến ánh mắt của Tô Duệ Triết, rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ của cậu.

Trên người Tô Duệ Triết có bí mật, chỉ có Triển Vân mới biết rõ ràng, không gian của Tô Duệ Triết có thể gieo trồng mới là bàn tay vàng lớn nhất của cậu. Triển Vân đã từng được Tô Duệ Triết mang vào không gian, nơi đó đẹp như một thế ngoại đào nguyên, bên trong trừ bỏ có rau dưa củ quả, còn có rất nhiều lúa thóc cùng các cây lương thực khác, nếu đem những thứ kia lấy ra, rất nhanh sẽ giải quyết được nguy cơ thiếu lương thực của căn cứ.

Chỉ là nếu muốn tìm một cái cớ thích hợp cùng lý do thì...

Sau khi ăn cơm xong, Triển Vân đem những người khác đều đuổi về phòng của bọn họ, anh cùng Tô Duệ Triết đóng cửa lại, tiến vào không gian.

Không gian hoa quả đủ loại, trái lớn chồng chất, cảm giác như vạn vật đều rất vui sướng, hình ảnh cực kỳ đối lập với rau củ bên ngoài không gian do nhiệt độ cực nóng mà khiến thực vật đều héo úa.

Hai người lấy công cụ, cùng nhau đem hạt thóc trong ruộng cùng tiểu mạch đều thu hoạch hết. Mười mẫu đất, hẳn là sản lượng thu về cũng phải ba bốn ngàn cân, cũng đủ trợ giúp căn cứ vượt qua thời kỳ khó khăn này.

Nhưng là bọn họ cũng không có máy dập lúa, không có cách nào bỏ xác hạt thóc ra được. Bởi vậy tổng trọng lượng sau khi tách vỏ hẳn là sẽ giảm xuống.

Hai người bận rộn đến đổ đầy mồ hôi, ngay cả eo cũng không đứng thẳng được, nhưng bọn họ cũng không thể để cho những người khác tới hỗ trợ được, cũng không phải là không tín nhiệm đồng đội, dù sao bọn họ cũng biết được Tô Duệ Triết có dị năng không gian, chỉ là không gian của Tô Duệ Triết thật sự quá đặc biệt, người biết được tình huống cụ thể vẫn là càng ít càng tốt.

Hiện tại là mùa thu, là mùa vụ thu hoạch, thường sẽ có nông dân đem ngũ cốc thu hoạch rồi cất ở trong kho hàng. Bọn họ quyết định ngày mai sẽ mang theo đội ngũ đi ra ngoài một chuyến, thời điểm trở về sẽ nói với căn cứ đây là bọn họ phát hiện tồn lương trong một thôn trang.

Đám ngũ cốc này vừa mới thu hoạch nên vẫn còn tươi mới, cho nên ban ngày hai người bọn họ còn phải tìm một chỗ đất trống để phơi khô bớt, ngụy trang thành ngũ cốc đã để được một thời gian.

Hai người từ trong không gian đi ra, tắm rửa một cái rồi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, chờ đến khi mặt trời lặn, bọn Triển Vân liền đi tìm Trương liên trưởng, muốn mượn một chiếc xe tải lớn, dù sao cũng là mấy ngàn cân lương thực, chiếc việt dã nhỏ của bọn họ chắc chắn không thể chứa hết.

Trương liên trưởng không nói hai lời, ngay lập tức cho bọn họ mượn một chiếc xe tải cỡ lớn, vốn còn muốn tìm một tài xế cho bọn họ, nhưng lại bị Triển Vân nhẹ nhàng từ chối. Trương Sóc Lương có bằng lái xe cấp A, cho nên lái chiếc xe tải cỡ lớn này không thành vấn đề.

Bọn Triển Vân lái xe ra ngoài lắc lư cả ngày, thời điểm trở về mang theo một xe lớn tràn đầy lương thực. Bọn họ còn thuận tiện đi dạo ở mấy cái thôn nhỏ ở phụ cận, tìm được hai cái máy đập lúa, cùng mang theo trở về.

Triển Vân trực tiếp mang lương thực giao cho Trương liên trưởng, một xe ngũ cốc tràn đầy ánh vàng, tuy rằng bị phơi dưới ánh mặt trời nóng bức cả một ngày, nhìn không còn tươi mới nữa, nhưng dù sao đây cũng là những lương thực trân quý! Một quân nhân cao 1 mét 8 như Trương liên trưởng cảm động đến đỏ hốc mắt.

Vốn dĩ ngay từ đầu đống lương thực này đều do bọn Triển Vân nhặt được, cho nên muốn trực tiếp quyên cho căn cứ, nhưng Trương liên trưởng kiên quyết không chịu thu, bọn họ thân là quân nhân vô luận là như thế nào cũng không muốn chiếm tiện nghi của dân chúng. Cuối cùng vẫn là đưa cho bọn họ một số điểm tương ứng, chờ đến khi kỹ thuật nhưỡng đất thành công sẽ trả lại số ngũ cốc đã lấy.

Căn cứ lại có lương thực!!! Lương thực được vận chuyển từ bên ngoài vào rất nhiều!!!

Đây là một tin tức tốt, người sống sót trong căn cứ chính là tận mắt nhìn thấy chiếc xe chở lương thực kia từ cổng lớn tiến vào, tuy rằng không biết số lương thực kia là từ đâu, dân chúng chỉ nghĩ rằng đây là tồn lương ở bên ngoài của quân đội, hơn nữa căn cứ sắp công bố triển khai kỹ thuật nhưỡng đất, đảm bảo lương thực về sau sẽ được cung ứng, những người sống sót đều vui mừng khôn siết.

Còn những người có tâm tư lung lay, hay người đã giao nộp thẻ thân phận và chuẩn bị rời khỏi căn cứ, căn cứ cũng không còn nguyện ý thu lưu những người đó nữa, người dễ dàng dao động chỉ biết phá hư căn cứ, không có bất cứ chỗ tốt gì với căn cứ, nếu bọn họ muốn đi chỗ khác, vậy cứ đi đi.

Bọn Tô Duệ Triết từ cửa sổ nhìn những người đó lục tục mang theo đồ vật rời khỏi căn cứ, bọn họ biết căn cứ Lâm Thành là căn cứ tư nhân, thực lực chỉ sợ còn không bằng căn cứ Hoán Thành, bên kia có đãi ngộ rất tốt với dị năng giả, nhưng đối với người thường lại không có được điều kiện tốt như vậy, tuyệt đối không phải là lựa chọn sáng suốt. Mà một đời này, đã không còn Lỗ Dương mập mạp, căn cứ Lâm Thành phỏng chừng ngay cả máy phát điện năng lượng mặt trời cũng không có, chờ những người này rời đi liền sẽ biết đã bỏ qua cơ hội tốt như thế nào.

Về sau căn cứ Phương Nam sẽ ngày càng tốt hơn, những người đó muốn quay trở về, khẳng định sẽ không dễ dàng như vậy.

Trên thế giới không có thuốc hối hận, con người phải chịu trách nhiệm cho chính lựa chọn của mình.