Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 13: 13: Thành Thật Với Nhau Vẫn Tốt Hơn





..
Tô Duệ Triết ngây ngây ngốc ngốc, tay cầm dao không biết đã buông lỏng tự bao giờ, con dao nhỏ theo đà rơi thẳng tắp xuống bởi lực hút Trái Đất, e rằng bàn chân Tô Duệ Triết sẽ biến thành cái mặt bằng "hun" mũi dao nếu như cậu phản ứng chậm.

"Cẩn thận!" Triển Vân lập tức vươn người bắt lấy cổ tay Tô Duệ Triết, kéo hẳn cái người vẫn đang thần trí trên mây về phía hắn mới giúp cho cậu thoát khỏi thảm kịch sắp phát sinh.

Tô Duệ Triết bởi vì được Triển Vân ôm vào lòng mà phục hồi tinh thần, tuy có chút sợ khi nghĩ tới việc thiếu chút nữa bị thương, nhưng phần nhiều là do cảm động đối với hành động theo bản năng vừa rồi của Triển Vân.

Thời điểm ở đời trước cũng tương tự như thế, dù cho Tô Duệ Triết có lâm vào bất kỳ tình huống nguy hiểm đến đâu đi chăng nữa, hắn vẫn luôn xuất hiện đúng lúc bên cạnh cậu, giúp đỡ và bảo vệ cậu.

Từng hồi ức gian khổ của hai người ở mạt thế khi đó lại lần nữa tái hiện trong trí nhớ Tô Duệ Triết.

...!
Nhớ lúc ấy cậu chỉ là một thiếu niên tuổi mười bảy mới lớn.

Mạt thế bùng nổ, nơi nơi đầy rẫy những con quái vật khát máu ăn thịt người, toàn bộ thành thị rơi vào tình trạng hỗn loạn tột độ, khắp con phố ngõ hẻm đâu đâu cũng toàn mùi máu tanh tưởi buồn nôn xộc thẳng vào mũi từng cơn lại từng cơn, Tô Duệ Triết cùng gia đình đại bá chỉ có thể trốn trong nhà chứ không dám bước chân ra ngoài.

Bởi vì có một ít thói quen của người già nên đại bá mẫu thích mua đồ ăn dự trữ để trong tủ, nhưng cái gì đến cũng sẽ đến, có tiết kiệm thế nào thì những đồ ăn đó vẫn tiêu hao sạch sẽ trong vòng nửa tháng.

Bọn họ dụ dỗ, gạt gẵm Tô Duệ Triết đi ra ngoài kiếm đồ ăn bằng không mọi người đều chết đói hết, kết quả mém chút nữa đã bị một con tang thi cào trúng phải bỏ mạng trên phố rồi, khoảnh khắc đó là cậu được Triển Vân cứu về.

Nếu là nửa tháng trước, người bị tang thi cào hoặc cắn sẽ lập tức bị giết chết để tránh việc virus cảm nhiễm phát sinh biến dị thành tang thi.

Về sau mọi người lại phát hiện ra ngoại trừ biến thành tang thi, những người bị cắn hoặc cào trúng cũng có khả năng kích phát dị năng trở thành dị năng giả trừ phi hệ miễn dịch của bản thân chiến thắng được virus trong người họ.

Bởi vì lẽ đó nên Triển Vân mới đem Tô Duệ Triết trở về trông giữ bệnh trạng, ai ngờ cậu lại may mắn kích phát song hệ dị năng: hệ Mộc và tuỳ thân không gian.


Lúc bấy giờ Triển Vân đã tự bằng năng lực chính bản thân xây dựng được đội ngũ lớn nhỏ ước chừng trăm người đóng quân ở nhà xưởng, dựa vào cửa lớn rắn chắc bằng sắt thép cùng tường thành cao ngất làm căn cứ, xem như đây cũng là địa phương an toàn tạm thời đối với mọi người.

Đối với dị năng của Tô Duệ Triết, Triển Vân rất vừa lòng nên để cậu gia nhập vào đội ngũ chiến đấu.

Ngặt một nỗi Tô Duệ Triết luôn bồn chồn lo lắng cho một nhà đại bá, muốn mang bọn họ đi chung, Triển Vân mặc dù cảm thấy khó chịu nhưng không muốn cậu phải khó xử nên vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của Tô Duệ Triết.

Ngay từ đầu khi được gia nhập đội ngũ của Triển Vân, gia đình đại bá rất cao hứng: có người bảo hộ mọi lúc mọi nơi, lại còn đồ ăn dâng tận miệng mỗi ngày, dám nói đây không phải là cao hứng muốn chết trên chín tầng mây hay sao?!
Nhưng không bao lâu sau do đồ ăn trở nên khan hiếm, Triển Vân thay đổi luật lệ phân phát thực phẩm, phân rõ ranh giới: đội ngũ của hắn không chứa chấp những kẻ ăn không ngồi rồi, mặc kệ là người thường cũng phải chiến đấu với tang thi, hoặc đi ra ngoài thu thập vật tư, nếu không tuân theo một trong hai điều trên thì nghĩ cũng đừng nghĩ, đói là điều hiển nhiên.

Dù nghe nói bị tang thi cào trúng có thể kích phát dị năng thành dị năng giả nhưng bên cạnh đó phần nhiều là xác suất tử vong hơn, đây chính là một ván cờ của sự sống còn, đem tính mạng bản thân ra để đặt cược.

Cả gia đình đại bá nguyên lai là những kẻ ích kỷ lại tham sống sợ chết, sao có thể tình nguyện mạo hiểm sinh mệnh của bọn họ được?
Đại bá mẫu thường xuyên tới cầu Tô Duệ Triết giúp đỡ vì cậu là dị năng giả không gian nên một phần vật tư của Triển Vân gửi trong đấy.

Khi đó cậu vẫn xem đại bá mẫu như người thân nên không đành lòng để bọn họ chịu đói, lén trộm một ít thức ăn đưa cho bọn họ.

Hành động cắt xén rất nhanh bị người khác phát hiện, Triển Vân nổi trận lôi đình thu hồi toàn bộ vật tư đã gửi chỗ Tô Duệ Triết, từ đó chỉ cho cậu phụ trách dùng dị năng hệ mộc thúc giục sinh trưởng khoai tây cùng khoai lang để có đồ ăn lấp đầy bụng.

Kỳ thật Tô Duệ Triết hiểu rõ hành vi chiếm dụng vật tư của đoàn đội cấp riêng cho người thân của mình là sai trái, bởi vậy cậu không hề có nửa lời than oán, ngoan ngoãn nhận nhiệm vụ trồng trọt sống qua ngày.

Về sau, không biết duyên cớ gì mà Triển Vân đột nhiên bắt đầu theo đuổi Tô Duệ Triết...!
Có lẽ tâm niệm một phần vì được Triển Vân cứu, cậu đối với Triển Vân cũng sinh ra lòng cảm mến nên thường hay qua lại, dần dà hai người cũng thành công đến với nhau.

Lúc đại bá mẫu biết chuyện này cũng không tỏ vẻ bất mãn gì.

Dần dần vài tháng sau ngày mạt thế ập xuống, số lượng người còn sống trong thành thị càng ngày càng ít đi, những người may mắn như bọn họ liền trở thành mục tiêu béo bở cho tang thi.


Cổng nhà xưởng dù kiên cố đến mấy nhưng sao có thể chịu nổi công kích ngày đêm của đám quái vật không biết mệt mỏi kia.

Tại thời điểm cửa bị phá huỷ hoàn toàn, Triển Vân chỉ huy một đội dẫn đầu mở đường máu xông ra ngoài thu hút một bộ phận tang thi rời đi tạo cơ hội cho những người khác chạy trốn.

Nhưng cuối cùng cũng chỉ có một số ít người trốn thoát được, và Tô Duệ Triết cùng nhà đại bá nằm trong số ít người may mắn đó.

Bọn họ một đường đào vong, lang bạt kỳ hồ trong vô vọng, thẳng đến khi gặp được một đội ngũ khác làm nhiệm vụ mới biết được việc chính quyền đã thành lập nhiều khu căn cứ khác nhau và đang thu nhận người sống sót khắp mọi nơi.

Mà chi đội ngũ này vừa vặn mới ra từ căn cứ Lâm Thành ở phụ cận, sau khi biết Tô Duệ Triết là dị năng giả đã lập tức mời bọn họ cùng nhau đến gia nhập căn cứ Lâm Thành.

Gia đình đại bá chịu đủ mọi loại đào vong như thể không còn ngày mai nên chỉ muốn tìm một nơi dừng chân trốn tạm, vừa nghe xong lời giới thiệu về căn cứ Lâm Thành là chấp nhận đi ngay tức khắc không hề chần chừ suy nghĩ.

Thoạt nhìn bề ngoài khu căn cứ Lâm Thành không tồi, dị năng hệ mộc cùng tuỳ thân không gian của Tô Duệ Triết khá được hoan nghênh thành ra hưởng được đãi ngộ tạm ổn.

Một thời gian sau gặp lại được Triển Vân, hắn có nói cho cậu biết: căn cứ Lâm Thành này thực sự rất khả nghi, hắn hy vọng Tô Duệ Triết rời đi với hắn đến thủ đô.

Tô Duệ Triết không lập tức trả lời yêu cầu của Triển Vân, tỏ vẻ phải về suy xét kỹ lưỡng lại.

Lúc quay trở lại nhà cậu nhanh chân đi tìm đại bá mẫu để thương lượng chuyện này.

Đại bá mẫu thấy Tô Duệ Triết bị dao động giữa việc ở lại hay đi, nhân cơ hội đó bà ta tranh thủ dặm mắm thêm muối kể lể bộ mặt thật của Triển Vân, nói hắn thật chất là một tên lưu manh căn bản không phải cảnh sát gì hết, lúc trước đi thu thập vật tư thì phá cửa vào giết rất nhiều người vô tội.

Còn khi nhà xưởng bị tấn công, hắn nào có đánh lạc hướng tang thi cho những người khác chạy trốn đâu, mà chính là dẫn đầu đám huynh đệ nhằm thoát thân để người còn sống ở lại làm mồi dụ, nói hắn miệng lưỡi gian xảo, lừa đảo, từng sự việc đều nói có sách mách có chứng, thậm chí đưa tới cả bọn nhân chứng sống không biết từ đâu ra chứng thực cho lời nói của bà ta.

Tin tưởng Trần Tuệ Trân là thứ quyết định sai lầm chết người ghê tởm nhất trong cuộc đời của Tô Duệ Triết, mà chính cậu lại tự tay đẩy người mình yêu đi mất, về sau khi nhận ra chân tướng mọi việc thì quá muộn màng rồi, đã không thể vãn hồi.


...!
Trùng sinh một đời này, cậu tuyệt đối không được giẫm lại vết xe đổ!!!
Tô Duệ Triết quyết định phải thẳng thắn tất tần tật với Triển Vân!
"Triển đại ca, tôi có lời quan trọng muốn nói với anh."
Triển Vân nhìn ánh mắt kiên định của Tô Duệ Triết, trong lòng ẩn ẩn hiện ra một loại cảm giác bất an.

Hai người vào trong phòng, Tô Duệ Triết định hình bản thân một chút rồi bắt đầu chậm rãi tự thuật về trọng sinh, về mạt thế, về dị năng, về sự tình sở hữu không gian.

"Mọi chuyện chính là như vậy.

Anh còn điều gì muốn làm rõ không?" Tô Duệ Triết thấp thỏm hướng về phía Triển Vân.

Cảm thấy vớ vẩn chính là suy nghĩ đầu tiên của Triển Vân khi mới bắt đầu nghe, nhưng càng nghe Triển Vân lại càng hãi hùng khiếp vía bởi những gì Tô Duệ Triết kể nằm ngoài sức tưởng tượng của hắn, mặt khác sâu trong thâm tâm luôn có một âm thanh kêu gọi hắn: Tô Duệ Triết nói đều là sự thật.

Đặc biệt lúc cậu thể hiện khả năng điều khiển không gian cùng dị năng hệ mộc, Triển Vân chân chân chính chính tin tưởng về chuyện mạt thế sắp xảy đến.

Kết thúc thời gian dò hỏi kỹ càng một ít chi tiết về mạt thế, bất thình lình Triển Vân lái lụa, "Cho nên chúng ta kỳ thật là một đôi? Em cũng thích anh sao?"
[Editor M: Nếu 2 người đã thẳng thắn với nhau rồi thì mình cũng đổi cách xưng hô thành "anh-em" luôn nha!! =]]] ]
"A...hở?" Tô Duệ Triết bật chế độ ngốc ngáo ngơ nhìn về phía Triển Vân, ủa sao trọng điểm vấn đề lại chếch tới phương trời xa nào rồi?
"Trách không được từ đầu anh nhìn em lại thấy thuận mắt như vậy."
"..." Tô Duệ Triết triệt để khô hạn lời.

"Đánh lý ra em nên nói sớm cho anh biết." Triển Vân có chút đau lòng khi nghĩ đến Tô Duệ Triết mấy ngày nay vất vả bôn ba bên ngoài kiếm tiền, nguyên lai đều là vì chuẩn bị ứng phó mạt thế, "Hai người cùng nhau nỗ lực vẫn tốt hơn so với một người chứ."
"Anh...anh không định báo cáo chuyện này với cấp trên à...?"
Triển Vân lắc đầu nghiền ngẫm, việc như vậy xác suất có nhiều người tin tưởng rất thấp trừ phi Tô Duệ Triết biểu hiện dị năng giống như vừa nãy, nhưng dù cho có người tin là mạt thế sắp đến thì sao, vì lòng tham của con người là vô đáy: chắc chắn sẽ xuất hiện những kẻ thèm khát dị năng của cậu, bắt cóc sau đó giam giữ, cầm tù Tô Duệ Triết, trường hợp tồi tệ nhất là đem ra làm chuột thí nghiệm mà mổ xẻ.

Chính bởi bị đối xử như thế ở đời trước nên Tô Duệ Triết mới chết một cách đau đớn, Triển Vân thề với lòng không để cậu phải trải qua cuộc sống đó thêm một lần nào nữa.

Nếu như thông báo cho toàn bộ người dân càng bất khả thi, chưa nói đến đại đa số sẽ xem nó như trò đùa nhảm nhí mà coi thường, chỉ tính tới việc tuyên bố một tin tức có khả năng dẫn đến khủng hoảng thôi là cũng đủ cho bọn họ ngồi trong nhà giam thời gian ngắn rồi.

Đến lúc đó không chỉ không có ai đến giúp, ngược lại còn tự biến bản thân thành con mồi tươi sống ngồi sẵn sau song sắt chờ tang thi đến xơi gọn.


Chi bằng trước tiên bảo trì yên lặng, âm thầm thu thập vật tư đã rồi chờ đến đêm trước mạt thế mới báo cáo tình hình cho cấp trên, đồng thời ở trên mạng tuyên bố ít tin tức liên quan tới mạt thế, tốt xấu gì cũng giúp cho dân chúng chuẩn bị được thứ nào hay thứ đó.

=================================
【 Cá mặn ba ba viết tiểu kịch trường 】
Triển Vân: Ông trời hỡi ơi, tức phụ của ta là Doraemon hay sao?
Tô Tiểu Triết: Anh mới là Doraemon, cả nhà anh đều là Doraemon, hừ!! ╯^╰
Triển Vân: Vợ yêu à...!Chẳng lẽ em không tính là người nhà của anh?
Tô Tiểu Triết: Tốt tốt tốt, nay còn dám bắt bẻ em nữa hả? Ly hôn ly hôn! Em muốn ly hôn với anh ngay bây giờ!!! Biến nhanh, em không muốn thấy mặt anh lượn lờ ở đây nữa!
Triển Vân:...Vợ vợ em xem, đây là tiền lương tháng này anh kiếm được...!Cầm tiêu xài đi nha.

Tô Tiểu Triết: Này còn tạm được...tha cho anh đó.

====================================
【 Trên đường ruộng viết tiểu kịch trường 】
Tô Tiểu Triết: Nhà em sắp bị phá bỏ rồi, em thành người vô gia cư mất thôi aaa!
Triển Tiểu Vân: Dọn tới nhà của anh ở là bao hợp lý luôn! Tiền thuê nhà không cần, điện nước thì miễn phí, còn cung cấp cả máy lạnh máy giặt máy rửa chén WiFi 7749 thứ tiện năng, kèm chức năng ủ ấm giường mỗi đêm nữa nha, siêu có lời luôn đúng không Tiểu Triết?!
Tô Tiểu Triết: Dọn dọn dọn ngay và luôn! Chúng ta lại có thể sớm chiều ở chung với nhau, phu phu tương thân tương ái.

Hảo hưng phấn, hảo kích động, thiệt muốn ăn mừng mà! Anh đào đâu mau mau xuất kích, nổ tung toé đi! \\٩(๑^๑)۶//
Triển Tiểu Vân: Σ ( ゜ロ゜;) Đù đù đù cái quỷ gì vậy trời? Ảo thuật? Ma thuật? Không không không, nhất định là mình bị thương quá nặng làm ảnh hưởng đến đầu óc, xuất hiện ảo giác cmnr!
Tô Tiểu Triết: Nếu như ngươi đã thấy thì ta cũng không tiện che giấu nữa.

Đây là một trong những pháp khí bảo mệnh ta mang theo trong không gian, sự thực ta chính là người ở tu chân thế giới.

Vào một ngày đẹp trời nọ gần đến kỳ Độ kiếp, buồn chán ngồi bấm tay tính toán, lại tính được hai người chúng ta số mệnh gắn bó keo sơn nên dựng chuyện muốn du sơn ngoạn thuỷ nhân gian mà lừa dối Tông chủ rời bỏ Tông môn tu hành, một tay dùng kiếm liền chém rách hư không để xuyên qua thế giới này, hết thảy mọi thứ chính là muốn cùng ngươi tạo nên một giai thoại tình yêu thần tiên bất diệt, người người kính ngưỡng, đời đời lưu danh.

ヽ(ˇヘˇ)
Triển Tiểu Vân:??? Cái đệch? Bất quá anh nghe hiểu câu cuối là được, tình thoại thiên thu muôn đời đúng không!! Lập tức, lập tức ngay bây giờ, ngay tại chỗ này, KẾT HÔN!!
...