Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 107: Ngục giam đáng sợ (2)




Nghe những lời nói kia của bọn người này, Ngô Tĩnh cũng không dừng lại mà nhanh chóng trở về, đem những âm mưu vô sỉ này nói cho đồng đội của cô.

Mùa đông, bên trong phòng đều đốt lửa sưởi ấm, cho nên sương mù xuất hiện cũng rất bình thường, bởi vậy bọn Ngũ gia cũng không có phát hiện có gì đó không thích hợp, hoàn toàn không nghĩ tới âm mưu của bọn chúng đã bị bại lộ.

Dù đội ngũ Triển Vân đã chuẩn bị tâm lý rằng đám người này không hề có ý tốt, nhưng sau khi nghe kể lại cũng phải khiếp sợ.

Bọn chúng thế mà ăn thịt người?!!! Bọn chúng vẫn còn là người sao?!!!!

"Vậy canh thịt tối nay...?" Nghĩ lại một chút, sắc mặt Trịnh Gia Hòa liền thay đổi, hắn nghĩ đến thời tiết như vậy, mà sao bọn chúng còn có thể có thịt để ăn!

Cũng may là Triển ca có cảnh giác cho nên bọn họ mới không có bị trúng chiêu.

Mà lúc này Triển Vân cùng Tô Duệ Triết sắc mặt càng thêm khó coi, anh nghĩ đến đời trước của Tô Duệ Triết, cậu cũng chính là bị móc hạch dị năng ra, Triển Vân chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh thê thảm của người yêu mình, lúc thi thể cậu bị người khác phân thây, trong lòng anh liền nhu muốn bốc cháy, hận không thể nghiền đám khốn nạn kia thành tro!

"Những người bên ngoài thì sao?" Triển Vân hỏi.

Lúc ấy có một nồi canh thịt thật to, phần còn dư lại đều đưa cho đám người sống sót bên ngoài, nếu những người đó muốn động tay chân, khẳng định là ra tay trong nồi canh thịt.

"Lúc tôi trở về thì những người đó đều đã ngủ rồi, một chút động tĩnh cũng không có." Ngô Tĩnh cũng không đoán được những người kia bỏ thuốc gì vào trong đồ ăn, trước đó bọn chúng cũng không nói rõ ràng, hẳn là bỏ thuốc ngủ linh tinh.

Một giờ rất nhanh đã trôi qua, bọn Ngũ Gia quyết định bắt đầu hành động, mà Tào Khải Thân cũng mang theo một ông lão tóc hoa râm cùng đi đến.

"Lão đại, nơi này không cần ngài ra tay, dù sao đám người kia cũng đã ăn, còn có tiến sĩ ở đây, muốn thu phục bọn họ cũng rất dễ dàng, không cần ngài phải tự mình tới đây một chuyến đâu." Ngũ Gia tiến lên nhỏ giọng nói.

"Vẫn là nên cẩn thận một chút." Tào Khải Thân dù sao cũng là lão đại, tâm tư so với những người khác thì càng cẩn thận hơn, không biết vì sao mà hắn cảm thấy có chút không an tâm, cho nên mới cùng tiến sĩ đi lại đây.

Người được xưng là tiến sĩ chính là ông lão tóc hoa râm kia, sống lưng ông ta gù xuống, mang một cái kính có chút nứt, mặc một áo bông cũ náu, thoạt nhìn rất là lôi thôi. Bởi vì làn da nhăn nheo mà trông ông ta có phần khắc nghiệt, một đôi mắt tam giác tràn đầy hưng phấn cùng khát vọng giống như dã thú.

Tiến sĩ lấy ra hai lọ dược màu sắc quỷ dị từ trong túi, giao cho lão Ngũ cùng lão Nhị.

"Động thủ!"

Mấy chục người lao ra khỏi phòng, chia làm hai hướng tấn công.

Lão Nhị mang theo bảy tám người đi đến chỗ xe tuần xe bên kia, người lưu lại trông xe không có bao nhiêu, hơn nữa nếu đã ăn canh thịt, hẳn là không có sức chiến đấu gì, muốn giải quyết cũng tương đối nhẹ nhàng. Hắn đã sớm coi trọng chiếc xe này, nhìn cực kỳ rắn chắc, còn có thể chạy vào trời tuyết, nếu ngồi bên trong khẳng định sẽ không cần sợ bị lạnh nữa!

Mà bên phía lão Ngũ mang theo gần hai mươi người còn lại, trực tiếp đi về khu nhà giam, bọn chúng nhẹ bước chân, trộm đi tới trước cửa phòng bọn Triển Vân, sau đó đem thuốc trong chai ném xuống đất.

Chất lỏng kia vừa rơi ra liền hóa thành một loại khí trong suốt, bay vào bên trong phòng.

Ngũ Gia đợi hai ba phút, xác định bên trong không có động tĩnh, gã liền đá văng cửa, chuẩn bị bắt baba trong rọ, nhưng mà...

Đối mặt với gã chính là họng súng tối om, cây súng kia tuy rằng màu sắc quỷ dị, nhưng gã vẫn nhận ra đó là MP5, vũ khí hay xuất hiện trong điện ảnh ở nước ngoài, uy lực rất lớn.

"Khoan đã..." Ngũ Gia giống như muốn nói gì đó, nhưng Triển Vân không muốn vô nghĩa với bọn chúng, anh không chút lưu tình nào liền bắn.

Viên đạn thực vật có thương tổn đặc thù với tang thi, nhưng với nhân loại thì hiệu quả cũng giống như viên đạn bình thường.

"Lộc cộc..."

Ngũ Gia đi đằng trước bị bắn thành tổ ong vò vẽ, máu tươi phun trào. Mà đám anh em đi đằng sau gã cũng không thể tưởng tượng được tình huống bên trong phòng là như vậy, bị lửa lớn đánh cho không kịp trở tay, ở trước mặt MP5, mấy cây súng trên tay bọn chúng giống như súng đồ chơi, trong lúc nhất thời hiện trường như địa ngục Tu La, tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi bao phủ khắp nơi.

Bọn chúng đến chết cũng không rõ, vì sao những người này không hôn mê bất tỉnh giống như những người ở ngục giam bên ngoài, trước đó bọn chúng còn cố ý thả thuốc thôi miên ra, thế nhưng cũng không có tác dụng... Càng không biết MP5 lấy từ đâu, rõ ràng bọn họ không có mang theo vũ khí mà...?

Đứng ở cửa ngục giam, Tào Khải Thân cùng tiến sĩ cho rằng bọn chúng nắm chắc thắng lợi, nhưng lúc nghe được tiếng súng vang lên, sắc mặt hai người liền thay đổi.

Tào Khải Thân lập tức bỏ chạy ra bên ngoài, tốc độ nhanh đến kinh người, hơn nữa thân thể hắn cũng được một tầng kim loại bao vây, hắn là dị năng giả hệ Kim, lúc này dùng để bảo mệnh cũng rất thích hợp.

Nhưng lão tiến sĩ thì không dễ như vậy, ông ta tuổi cao, lại không phải dị năng giả, dù có muốn chạy cũng chạy không nổi.

Ông trơ mắt nhìn hai người khác đang hoảng sợ mà trốn tới trước mặt ông, hai người đó bị bắn thành cái sàng, ông sợ đến mức muốn hồn lìa khỏi xác, nghiêng ngả lảo đảo xoay người muốn chạy, nhưng viên đạn không có mắt, lập tức bắn vào đầu gối ông ra, khiến ông té lăn quay trên mặt đất, máu tươi cũng phun đầy trên tuyết trắng.

Ông giãy giụa cơ thể muốn đứng dậy, nhưng đột nhiên bị ai dẫm lên người, một họng súng lạnh băng băng chĩa vào huyệt thái dương của ông ta.

Tiến sĩ quay đầu nhìn lại, phát hiện người dẫm lên ông là một thiếu niên, ông muốn mở miệng xin tha lại phát hiện ánh mắt của thiếu niên kia tràn đầy hận ý cùng sát ý mãnh liệt.

"Tha mạng... Tha mạng..." Ông tức khắc run rẩy, giữa hai chân một mảnh ướt át.

"A." Tô Duệ Triết cười lạnh một tiếng, hung hăng dẫm lên vết thương của ông ta.

Tiến sĩ thảm thiết la lên, hai mắt trắng dã hôn mê bất tỉnh.

Tô Duệ Triết thấy ông ta té ĩu mới thu hồi chân, quay đầu nói với Trịnh Gia Hòa, " Giúp tôi trói ông ta lại, đừng để cho ông ta chết."

Cậu không để ông ta chết dễ dàng như vậy được, cậu muốn ông ta phải nếm qua thống khổ mà cậu đã từng chịu!

Còn có Tào Khải Thân kia! Bọn chúng muốn chạy, nghĩ cũng đừng nghĩ đến!

Tào Khải Thân liều mạng chạy về phía trước, hắn không nghe tiếng súng ở đó, liền nghĩ rằng những người kia không có súng, nói không chừng đã bị thuốc thôi miên ảnh hưởng, hắn vừa lúc có thể nhân cơ hội trộm lấy một chiếc xe.

Chỉ tiếc là tưởng tượng rất tốt đẹp, nhưng hiện thực lại quá tàn khốc.

Tình hình chiến đấu của đằng trước không khác với đằng sau bao nhiêu, đều nghiêng về một phía, Trình Khải cùng Trương Sóc Lương một người hệ Lôi, một người hệ Thổ, có thể nói là công thủ đều được, càng không cần phải nói còn có một người như Tống Thành Thư.

Súng trong tay bọn chúng căn bản là không có tác dụng gì với Trương Sóc Lương, thời tiết lạnh như vậy mà bị Tống Thành Thư tạt một đống nước lạnh vào mặt, bọn chúng cảm giác được bản thân sống sờ sờ mà lạnh chết khiếp, lại bị Trình Khải phóng một cái lôi điện, tư vị vô cùng sảng...khoái...

Mười mấy người nhưng không đánh lại ba người, thật là làm cho Tào Khải Thân tức muốn chết, hắn vốn muốn đi lên hỗ trợ, nhưng hiện tại xem ra không thể được, thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa Lôi hệ là khắc tinh của hắn, dù kim loại bên ngoài có thể ngăn cản được súng đạn, nhưng không thể ngăn cản điện giật, hắn liền đi về một hướng khác, hắn biết có một nơi có thể ẩn thân, đám người kia tuyệt đối không thể tìm thấy hắn, chỉ cần chờ bọn họ rời đi, hắn sẽ an toàn.

Hắn làm sao cũng không thể nghĩ ra được, bẫy rập mà hắn tỉ mỉ bố trí lại biến thành tình cảnh phản sát huyết tinh như vậy, dị năng của đám người Triển Vân thậm chí còn chưa có sử dụng, lại trực tiếp chọn vũ khí nóng là giải quyết nhanh gọn.

Từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, còn không đến hai mươi phút.

Triển Vân tự nhiên biết là lão đại của nhóm người này bỏ chạy, lúc anh vừa đi ra đã thấy được bóng dáng của Tào Khải Thân, cũng nhìn thấy tầng kim loại bao quanh thân hắn, không thể tưởng tượng được hắn là dị năng giả hệ Kim hiếm thấy.

Bên ngoài trời giá rét, còn có tang thi du đãng, không có xe chạy tuyệt đối là một bước khó đi, hơn nữa cổng lớn không có dấu vết bị mở ra, Triển Vân tin tưởng Tào Khải Thân nhất định còn ở trong ngục giam.

Anh kêu Dư Đông Đông lại đây, nhờ dị năng của nhóc tìm tung tích của hắn.

Tìm một hồi như vậy khiến anh tìm ra không ít người, chẳng qua là người xấu cũng không có viết chữ ở trên mặt, nhất thời bọn họ cũng không phân biệt được đâu là đàn em của tám vị đại gia kia, đâu là người sống sót bình thường, dứt khoác đem bọn chúng tụ lại một chỗ, chờ bắt được Tào Khải Thân lại chậm rãi thẩm vấn.

Dư Đông Đông giống như cái radar chạy bằng cơm, nhóc rất dễ dàng tìm ra chỗ ẩn thân của Tào Khải Thân, đó là một cái ống dẫn của ngục giam, bởi vì khoảng thời gian trước ngục giam đã từng cải tạo qua, bố trí lại ống dẫn, cho nên đem bỏ một phần ống dẫn cũ. Mà chỗ này cách nơi ống dẫn mới chỉ bằng một cái lưới, một đầu khác có thể thông qua bên ngoài ngục giam.

Hắn vì phạm trọng tội mà bị giam hai mươi mấy năm, trước mạt thế hắn bị an bài tới nơi này làm việc mới phát hiện ra chỗ này, nguyên bản còn tính vài ngày sau vượt ngục từ nơi này, nhưng mạt thế đột nhiên bùng nổ khiến hắn bớt không ít chuyện.

Hiện tại hắn có thể chạy khỏi đây từ nơi này, nhưng giống như Triển Vân suy đoán, dưới thời tiết như vậy, mà không có xe không có vật tư, hắn chạy ra đường không khác gì đi tìm chết. Hắn cảm thấy nơi này cũng khá bí ẩn, tuyệt đối không dễ bị phát hiện, hắn hoàn toàn có thể trốn ở đây chờ đám người kia rời đi.

Chỉ tiếc là bàn tính của hắn sẽ phải thất bại.

Khi hắn vừa cảm giác được có một sức mạnh chấn động, phía trên đỉnh ống dẫn bi xé rách ra làm hai, hắn còn đang không biết có chuyện gì xảy ra, liền có một lực bóp lấy cổ hắn, đem hắn xách ra ngoài.