Mạt Thế Bảo Hộ

Chương 4: Rời đi




Editor: Fuurin


Đi dạo trong không gian một vòng, sau khi nắm rõ bố cục phạm vi trong đó, việc đầu tiên Diệp Man làm sau khi ra khỏi không gian chính là đi thẳng tới phòng bếp.


Zombie chỉ cách cô có một cánh cửa, nên Diệp Man gần như không dám dùng phòng bếp để nấu ăn, cô sợ gây ra tiếng động làm chúng chú ý. Cô dứt khoát đem gạo, bột mì, rau dưa trái cây cất vào nhà trúc trong không gian, chỉ để lại bên ngoài một thùng mì ăn liền và vài túi bánh bích quy. Sau đó cô tiếp tục đem giường, tủ quần áo, bàn ghế, và những đồ vật khác cũng dời vào không gian.


Làm xong hết mọi thứ, cả căn nhà đã trống rỗng, đồ dùng nội thất hầu hết đã được cất vào không gian. Diệp Man nhìn chậu xương rồng trên bệ cửa sổ, cũng muốn trực tiếp để nó vào không gian. Diệp Man cẩn thận đào cả rễ cây xương rồng lên, sau đó trồng nó vào một mảnh ruộng. Rễ xương rồng vừa chạm vào bùn đất đỏ sậm, không cần Diệp Man động tay lấp đất, nó đã tự động cắm rễ, chỉ một lát sau đã chôn sâu vào đất.


Cùng lúc đó, phần phía trên mặt đất của cây xương rồng như đánh tiết gà, lớn lên một cách nhanh chóng, cả cây lớn thêm cả 10 cm, gai nhọn vô cùng, ánh lên sắc lạnh như lưỡi dao.


Diệp Man xem mà trợn mắt há mồm, chẳng lẽ đây chính là nguyên lý vật thuộc không gian, tất là cự phẩm ư? Ngay cả đất cũng khác với bình thường. Nếu lúc nãy cô mà trồng hoa quả, thì chẳng phải không bao lâu là đã có trái ăn rồi sao?


Nghĩ đến điều này, Diệp Man vui mừng nhướng mày, kích động và hưng phấn tới không thốt nên lời. Giữa mạt thế mà có được không gian tùy thân này, cuối cùng cô cũng không còn phải lo lắng về vấn đề cái ăn nữa rồi. Chỉ là trong tay cô bây giờ không có một chút hạt giống nào, nếu không lúc này trong không gian chắc ngập tràn hoa quả rau dưa rồi.


Cô dùng gáo, múc nước trong không gian tưới cho cây Tiên Nhân Chưởng. Diệp Man nhìn cây Tiên Nhân Chưởng lộ ra dáng vẻ tinh thần phấn chấn, liền nở một nụ cười tươi. Tuy Tiên Nhân Chưởng là loài thực vật, nhưng lúc thiếu thốn thức ăn, cũng sẽ có hành vi dự trữ lương thực.


Vì tạm thời không cần lo lắng vấn đề thức ăn, Diệp Man liền đem tất cả tâm tư đặt lên việc làm thế nào để rời khỏi tiểu khu này.


Đã hai ngày trôi qua, năm ngày sau, e là cô có muốn đi cũng không đi được nữa. Cô hoàn toàn không có niềm tin gì đối với chính phủ. Bệnh độc T lây nhiễm với tốc độ cực kỳ nhanh, phạm vi càng ngày càng rộng, các thành thị không bị nhiễm bệnh trên thế giới chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Vì để giữ an toàn cho các thành phố đó, chính phủ tất nhiên sẽ phải hy sinh một vài thành thị và số người sống sót trong đó.


Suy cho cùng, từ hy sinh chẳng qua cũng chỉ được dùng để che dấu bản chất tư lợi của con người mà thôi.


Diệp Man cười lạnh, nhưng không thể là được gì. Cô chỉ là một người bình thường, không tiền không địa vị, cô biết làm gì đây? Ngoại trừ cố gắng thoát khỏi thành phố bị chính phủ bỏ rơi này, cô còn biết làm gì nữa đây?


Mà chuyện quan trọng nhất trước mắt, chính là phải rời khỏi tiểu khu một cách an toàn. Chỉ có rời khỏi tiểu khu, cô mới có cơ hội đi khỏi thành phố đang bị bao vây này.


Diệp Man bắt tay vào chuẩn bị cho việc rời đi.


Trước tiên cô thay đồ thể dục và mang giày thể thao, vừa nhẹ nhàng vừa linh hoạt. Sau đó cô đem tất cả quần áo, nhu yếu phẩm và cả tủ quần áo cất vào nhà trúc trong không gian. Cô chỉ mang theo bên mình một chiếc ba lô, bên trong đựng mì tôm và bánh quy đủ ăn trong ba ngày và hai chai nước khoáng. Dây chuyền bằng bạc đính mặt đá mã não cũng được cô đổi thành dây đỏ bền chắc, cô đeo nó lên cổ, rồi nhét vào trong áo.


Không gian tùy thân là bảo bối giúp cô sống yên ổn trong mạt thế, thời khắc mấu chốt còn có thể cứu mạng, tuyệt đối không thể để rớt mất.


Làm xong hết thảy, Diệp Man bắt đầu chờ đợi cơ hội rời đi.


Diệp Man không phải chờ quá lâu.


Hơn bốn giờ sáng, Diệp Man vốn ngủ không sâu liền bị một trận tiếng ồn làm tỉnh. Cô nhảy xuống giường, chạy vào bếp cầm một con dao gọt trái cây, sau đó ra cửa nhìn ra ngoài.


Bên ngoài vang lên từng trận gào thét như dã thú của Zombie, mấy con Zombie vốn đang lượn lờ ngoài cửa nghe thấy tiếng đó liền như nổi điên chen lấn về hướng lầu tám. Nhìn sơ qua cũng có tới chục con.


Chắc là do vừa đói vừa khát, có người đã chịu không nổi mà phải đi ra ngoài tìm thức ăn, hoặc là họ cũng muốn đi khỏi tòa nhà này.


Diệp Man đứng chờ một lúc, xác định ngoài cửa không còn con Zombie nào, liền nhanh chóng mở cửa trốn ra ngoài, sau đó bấm thang máy đi xuống.


Trong tiểu khu có sẵn máy phát điện, nhưng vì có Zombie tập kích, nên ban đêm không ai dám bật đèn, ban ngày không ai dám tạo tiếng động. Vì thế thang máy vẫn có nguồn điện đầy đủ để hoạt động.


Đinh ~ cửa thang máy mở ra, Diệp Man lập tức bước vào, nhấn nút đi xuống thẳng tầng hầm.


Đứng trong thang máy, nhìn đèn báo không ngừng chớp lên, tầng năm, tầng bốn, tầng ba,...tầng một...Sắp đến tầng hầm rồi, Diệp Man nắm chặt con dao trong tay, nhìn chằm chằm cửa thang máy, tập trung cảnh giác một trăm phần trăm.


Đinh ~


Cửa thang máy mở ra, bên ngoài không có con Zombie nào. Xem ra cô vẫn may chán. Diệp Man cẩn thận bước ra khỏi thang máy, đúng lúc đó một bóng đen mạnh mẽ lao tới, Diệp Man thét lên, đầu óc trống rỗng, theo phản xạ co giò chạy. Con Zombie đuổi sát phía sau, móng vuốt của nó lóe lên ánh sáng sắc lạnh.


Không được, không được tiếp tục thế này nữa!


Sao cô có thể bị nỗi sợ lấn át, chỉ biết chạy trốn một cách yếu đuối thế này cơ chứ?


Diệp Man chạy như điên trong tầng hầm, một tay vẫn nắm chặt dao gọt trái cây, một bên động viên bản thân, nếu ngay cả dũng khí để đánh Zombie cũng không có, thì sao có khả năng sống sót ở thời mạt thế, nơi Zombie ở khắp mọi nơi được? Dù có may mắn chạy thoát lần này, thì những lần sau chắc gì đã may mắn như vậy!


Sao cô có thể thua Zombie chứ? Sao cô phải cúi đầu nhận thua? !


Một chút bướng bỉnh và lỳ lợm từ trong xương giờ phút này bộc lộ hết ra ngoài, Diệp Man nắm dao hung hăng quay lại, nhắm mắt, không quan tâm phía trước là gì liền lao tới chém. Mùi tanh hôi phả vào mặt, Diệp Man chậm rãi mở mắt ra, rồi thở phào nhẹ nhõm.


Dao trái cây đâm xuyên đầu con Zombie, nó vẫn giữ nguyên trạng thái giơ móng vuốt nhằm vào cô, nhưng đã chết. Móng của nó chỉ cách mặt cô có một centimet, nếu dao này chậm chút thôi, thì hiện tại Diệp Man đã bị nó cào rách da rồi.


Làm chuyện gì cũng có mở đầu, sau khi giết được một con Zombie, Diệp Man bỗng cảm thấy thật ra Zombie cũng không quá đáng sợ như thế. Cô đã có thể bình tĩnh đối mặt với chúng. Dù vui sướng, nhưng Diệp Man vẫn nhanh chóng tìm thấy xe của mình, khởi động, chiếc xe lao đi như tên bắn.


Rất may, xăng trong xe vẫn còn nguyên, thời gian tiếp theo, cô không cần lo là xăng sẽ không đủ.


Chiếc xe lao ra tiểu khu, rất nhiều Zombie từ nhà dân, cửa hàng gào thét chạy ra. Trên đường cái cũng có Zombie chen chúc chạy tới, Diệp Man chạy xe với tốc độ tối đa, cán qua Zombie mà đi. Nửa thân dưới Zombie đã bị cán be bét tạo thành từng vệt máu màu nâu trên mặt đường, nhưng nó dường như chẳng phát hiện ra, vẫn tiếp tục dùng tay bò theo hướng xe chạy.


Xe chạy băng băng, lao đi như cơn gió, bỏ xa bầy Zombie phía sau.


Cô nhanh chón chạy ra khỏi trung tâm thành phố, tiến vào vùng ngoại ô.


"Dừng xe..." Bỗng nhiên một người từ ven đường chạy ra chặn đầu xe, "Mau dừng xe!"


Diệp Man giật mình, đánh tay lái, phanh gấp, két —— lốp xe ma sát với mặt đất tạo ra âm thanh chói tai, quán tính khổng lồ làm cô bị va vào cửa sổ.


Đáng chết, cô nhỏ giọng chửi một tiếng, sắc mặt khó coi nhìn ra ngoài cửa xe, "Phương Vi?"


"Đàn chị?" Người đang cản dường nghe tiếng nhìn sang, lập tức mừng rỡ. Hắn nhanh chóng vẫy tay với phía sau, la lớn, "Lâm Lam, A Thành, mau tới đây, là đàn chị Diệp Man!" Phương Vi gõ cửa kính xe ra hiệu Diệp Man mở cửa.


Lâm Lam run rẩy núp sau lưng Vương Gia Thành, tay cậu ta cầm một cây gậy sắt, hai người hốt hoảng chạy tới, phía sau bọn họ là một đám Zombie. Vương Gia Thành che chở cô ta lùi về phía xe, vừa vung gậy đập mạnh vào những con Zombie tới gần họ.


Diệp Man thấy thế nhíu nhíu mày, nhưng cô không nói gì thêm, mở cửa xe đằng sau. Về phần cửa bên ghế phụ lái, cô vẫn chưa ngốc tới nỗi vì họ là bạn học mà mất đi cảnh giác, huống hồ cô và bọn họ chỉ là quen sơ mà thôi.


"Nhanh, nhanh đi đi..."


Phương Vi mở cửa xe, thuận lợi chui vào, Lâm Lam theo sát phía sau, Vương Gia Thành nện cho con Zombie một gậy, sau đó nhanh như chớp lủi vào trong xe, đóng sập cửa lại.


Ô tô chạy như bay, khiến bụi đất bốc lên mù mịt.


"Mẹ nó, đồ Zombie đáng chết!" Vương Gia Thành vừa thả lỏng gân cốt, vừa luôn miệng chửi tục.


"Cuối cùng cũng trốn kịp rồi." Lâm Lam thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười, "Bụng thật là đói, chị có gì ăn không?"


Diệp Man lạnh nhạt nhìn sang, rồi đưa cho cô ta cái ba lô.


Lâm Lam hoan hô 1 tiếng, lấy trong ba lô ra một gói mì ăn liền, hai bịch bánh bích quy, một chai nước khoáng, sau đó chuyển ba lô sang cho Vương Gia Thành rồi cứ thế ăn ngấu nghiến. Phương Vi không đồng ý, trừng Lâm Lam một cái, cô ta dường như chẳng nhận ra, vẫn ăn ngon lành. Vương Gia Thành lúng túng cười trừ với Diệp Man, cầm lấy một túi bánh. Phương Vi và Vương Gia Thành đều không dám lấy nhiều, đem ba lô thả lại ghế phụ láiụ.


Diệp Man nhìn thấy tất cả, nhưng không nói thêm gì, chỉ thờ ơ hỏi: "Các em đi đâu?"


"Chưa biết nữa. Đầu tiên cứ rời khỏi thành phố B đã rồi tính." Phương Vi cắn một miếng bánh rồi nói, "Thật sự cám ơn chị, nếu không có chị, chắc tụi em giờ đã thành thức ăn của Zombie rồi, chị muốn tới nơi nào?"


Diệp Man mở miệng, vừa muốn trả lời, thì Lâm Lam vừa nhai bánh quy vừa xem mồm vào nói: "Học tỷ, đi thành phố C đi. Ở đó không có Zombie, là nơi an toàn nhất, hơn nữa chú em là thị trưởng chỗ đó, nếu tới thành phố C rồi, chú sẽ thu xếp cho chúng ta ổn thỏa." Giọng nói Lâm Lam đầy vẻ kiêu ngạo.


Vương Gia Thành thấy thần sắc lạnh nhạt của Diệp Man, liền nháy mát liên tục với Lâm Lam để ra hiệu, nhưng cô ta không chú ý đến. Sắc mặt của Phương Vi cũng không tốt, bây giờ bọn họ vẫn phải dựa dẫm vào chị Diệp Man, sao Lâm Lam lại không biết nhìn sắc mặt như thế chứ? Trước khi tới được thành phố C, cái gì mà gia thế, rồi thì thân phận, tất cả chẳng là gì hết. Rõ ràng là muốn nhờ cậy người ta, lại còn không biết khiêm tốn, vênh váo tự đắc, tự cho là đúng, chẳng lẽ không sợ chị Diệp Man đâm ghét?


"Vậy thì không đúng lúc rồi." Diệp Man nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng, "Chị chỉ có thể chở các em tới thành phố F." Nơi Diệp Man đi là thành phố A, không cùng đường với thành phố C, mà thành phố F lại nằm ở nơi giao nhau trên đường đi tới hai thành phố kia. Nếu không phải do nể tình bạn bè, tạm thời giúp đỡ bọn họ trong phạm vi có thế, thì Diệp Man đã không để họ lên xe rồi.


"Vì sao không đi thành phố C? Chị à, bây giờ nơi nào cũng có Zombie, bên ngoài không an toàn, các thành phố khác chưa chắc sẽ tiếp nhận người sống sót đến từ thành phố bị lây nhiễm nghiêm trọng đâu. Chú em đang ở thành phố C, chú rrat61 thương em, em chắc chắn, chú ấy nhất định sẽ thu xếp vấn đề ăn ở cho chúng ta mà." Lâm Lam cố gắng thuyết phục Diệp Man. Zombie ở thành phố F so với thành phố B thì chỉ có nhiều hơn, nếu Diệp Man bỏ rơi bọn họ giữa đường, thì khác gì ném họ vào giữa bầy Zombie đâu.


Diệp Man cười như không cười nhìn thoáng qua Lâm Lam: "Xin lỗi, nhưng cha mẹ chị lại đang ở thành phố A."


"Vậy đưa họ cùng đi thành phố C luôn đi, yên tâm, có em đây mà." Lâm Lam hứa hẹn son sắt.


Cô ta vừa dứt lời, mọi người ở đây đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn cô ta. Ai lại ngu ngốc rời khỏi thành phố an toàn để đi mạo hiểm tính mạng đi vào chỗ có Zombie, chỉ để đi tới một thành phố an toàn khác chứ?


Trừ phi họ rảnh rỗi sinh nông nổi, chán sống nên muốn tự sát!


Lâm Lam đại khái cũng biết rõ chính mình nói bậy, mím môi lo lắng nhìn Diệp Man, đáy mắt chợt thoáng lên nét hung ác.


—– Hết chương 4 —–