Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 173




"Có chuyện gì vậy?"

Sở Cảnh Hòa ôm ngón tay: "Vừa rồi, không cẩn thận đập vào tay."

"Để em xem một chút!" Tống Đại lập tức tách tay anh ra xem xét, lại thấy một ngón tay vặn vẹo biến hình, đây là bị đập gấy.

Tống Đại trong nháy mắt cảm giác như móng tay của mình bị người ta rút ra, tim đau như thắt lại.

"Đi, em đưa anh đi tìm Ngu Ngọc Trạch." Cô trong nháy mắt bất chấp cái khác, lôi kéo Sở Cảnh Hòa rời đi, bỏ lại Hoắc Bình xa xa phía sau.

Sở Cảnh Hòa chịu đựng đầu ngón tay truyền đến đau nhức khoan tim, đắc ý quay đầu nhìn về phía Hoắc Bình.

"Có đau hay không? Nhìn đầu óc em này, tay anh như vậy khẳng định rất đau, lập tức sẽ tới, anh cố nhãn nhịn." Tống Đại lôi kéo Sở Cảnh Hòa, trong miệng một khắc không ngừng nhắc tới.

Sở Cảnh Hòa đi theo phía sau cô, nhìn phản ứng của cô vì khẩn trương quá độ mà hoàn toàn không giống với bình thường, đây là thể hiện cụ thể hóa tình yêu đối với anh, trong chốc lát, anh cảm thấy đau đớn trên tay đã hoàn toàn tiêu tan, chỉ có ý cười lưu luyến trong đôi mắt.

Tống Đại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn."

"Vô cùng lo lắng như vậy làm gì?" Đôi mắt dài nhỏ của Ngu Ngọc Trạch giống như mở mà không phải mở.

Tống Đại vội vàng xao động: "Đó là bởi vì anh ấy có thể nhịn, không có nghĩa là anh ấy không đau, mau chữa cho anh ấy."

Ngu Ngọc Trạch lúc này mới ngồi dậy, nhìn ngón tay vặn vẹo của Sở Cảnh Hòa, thờ ơ nói: "Vô cùng đau, sao lại không kêu một tiếng?"

Tống Đại lôi kéo Sở Cảnh Hòa đến gần: "Sở Cảnh Hòa không cẩn thận đập ngón tay gãy, vô cùng đau, mau giúp anh ấy trị liệu."

"Lúc cầu tôi làm việc vĩnh viễn đều là đức hạnh này." Ngu Ngọc Trạch tức giận trị liệu tay Sở Cảnh Hòa, một ánh sáng trắng hiện lên, sau khi ánh sáng biến mất, tay Sở Cảnh Hòa đã hoàn toàn khôi phục.

"Ngu Ngọc Trạch!" Tống Đại đi tới trước tiểu viện do Ngu Ngọc Trạch xây ra, giờ phút này anh ta đang lười biếng ở trên ghế phơi nắng, Tuyết Đoàn cũng ở bãi cỏ bắt châu chấu, thoải mái nhàn nhã rất thích ý, Tống Đại đẩy cửa hàng rào tiểu viện ra xông vào.

Ngu Ngọc Trạch tức giận liếc anh một cái, thâm nghĩ: Tôi và Tống Đại nói chuyện, anh chen miệng cái gì?

Giọng nói của anh ta trong đùa cợt hỗn hợp chân tình, nhìn Tống Đại vừa rồi một bộ chỉ quan tâm thương thế Sở Cảnh Hòa, hoàn toàn không để ý bệnh tim của anh ta, trái tim anh ta khó chịu co rút đau đớn.

"Thật có lỗi, Tiểu Đại chỉ là quan tâm thì loạn." Sở Cảnh Hòa nói.

Ngu Ngọc Trạch hừ một tiếng, sâu kín nói: "Cô vừa rồi nói anh ta không kêu đau, là bởi vì anh ta có thể nhịn, không có nghĩa là anh ta không đau. Nhưng Tống Đại, tôi trị liệu cho anh ta, tôi cũng sẽ khó chịu, cô quên hết?"

"Ừ ừ"

"Xin lỗi, không bằng anh muốn thù lao, bồi thường gì, nói với tôi, tôi nhất định sẽ làm." Cô nói.

Ngu Ngọc Trạch nheo mắt, ánh mắt như mực đậm nhìn cô: "Thật sao?"

Tống Đại cũng cảm thấy ngượng ngùng, nhưng Sở Cảnh Hòa vừa bị thương, cô gì cũng quên, thâm nghĩ mau chóng chữa khỏi cho Sở Cảnh Hòa, để anh khỏe mạnh.

Ngu Ngọc Trạch nghĩ nghĩ, nói: "Vậy cô theo tôi ra ngoài tìm cỏ mèo đi."

"Cái gì?"

Ngu Ngọc Trạch lập tức ngồi dậy, đầu ngón tay tái nhợt câm dây xích trang trí trên quần áo cô, nói: "Bây giờ đi ngay, tôi sợ cô đổi ý."

Tống Đại gật gật đầu: "Sẽ không, sẽ không, tôi đi với anh."

"Cỏ mèo, cho Tuyết Đoàn ăn, vất vả lắm nhổ lông... Cô sẽ không ngay cả chút chuyện này cũng không làm được chứ?" Ngu Ngọc Trạch chống lưng ghế dựa, trên đuôi mắt hơi nhọn, nốt ruôi nước mắt đỏ như m.á.u càng lộ ra vẻ uyển chuyển xinh đẹp.

Tống Đại bất đắc dĩ cười: "Tôi đổi ý lúc nào? Hiện tại tôi bận ép nước mía làm rượu nho."

Ngu Ngọc Trạch nắm môi mỏng: "Vậy tôi cũng mặc kệ, dù sao rượu ủ xong tôi cũng không thể uống, hơn nữa, tay chồng cô không phải đã chữa khỏi à, để anh ta đi làm là được."

Tống Đại: "..."

"A, trái tim của tôi đập thình thịch, thật không thoải mái." Ngu Ngọc Trạch trong nháy mắt nhăn mày nhạt, bên cạnh khuôn mặt vốn tái nhợt suy nhược, phối hợp với động tác giống như Tây Thi ôm ngực, thoạt nhìn già mồm yếu đuối, hết lần này tới lần khác độ tin cậy lại rất cao.

"Được rồi được rồi, tôi đi cùng anh." Tống Đại nói.

Ngu Ngọc Trạch lập tức tươi cười rạng rỡ: “Đi."

"Đi." Tống Đại kéo Sở Cảnh Hòa lên.

"Bảo anh đi làm cái gì?" Ngu Ngọc Trạch nhíu mày, ánh mắt bất thiện nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa.

Tống Đại nói: "Tôi không biết cỏ mèo gì, anh ấy hiểu rõ thực vật, để anh ấy theo chúng ta đi tìm không phải nhanh hơn sao?”

Ngu Ngọc Trạch nhìn chằm chằm Sở Cảnh Hòa, trong lòng hận đến ngứa ngáy: "Được, rất tốt.

"Nói thật, chúng tôi cũng không biết, cỏ mèo rốt cuộc là gì?" Tống Đại hỏi.

Sở Cảnh Hòa lại đột nhiên cười: "Đây là thế mạnh của tôi, tôi có thể giúp anh trồng lúa mì."

"Thì ra là mầm lúa mì." Tống Đại bừng tỉnh đại ngộ.

Ngu Ngọc Trạch nói: "Chính là giống lúa mì các loại, lúc trước đều là cho Tuyết Đoàn ăn hóa mao cao, nhưng hiện tại không phải không có điêu kiện này, cho nên cũng chỉ có thể tìm cỏ mèo cho nó ăn."

Tống Đại hai mắt sáng ngời: "Chủ ý này hay, về sau Tuyết Đoàn muốn ăn bao nhiêu cỏ mèo thì có bấy nhiêu cỏ mèo, lấy không hết dùng không cạn, đỡ cho snh khổ sở ở bên ngoài tìm, thế nào?"

Ngu Ngọc Trạch nói: "Anh ta là dị năng giả hệ mộc, không phải chuyên gia thực vật học, anh ta lại không nuôi mèo, biết cỏ mèo là gì không?”

Anh ta tò mò nhìn ba người bận rộn, tuy rằng không biết bọn họ đang làm gì, nhưng nhìn Tống Đại không ngừng nhóm lửa bộ dáng, liền lập tức đi lên hỗ trợ.

Một buổi sáng, Tống Đại và Sở Cảnh Hòa, Hoắc Bình đều bận rộn ép nước mía, bởi vì nước mía tươi mới ép dễ biến thành chua, cho nên Tống Đại lại cố ý bắc một nồi lớn, mỗi lần ép xong một thùng nước mía tươi, Tống Đại sẽ đổ chúng nó vào trong nồi nước mía nấu chín, do Sở Cảnh Hòa đến khống chế độ lửa.

Mùi thơm ngọt ngào nhanh chóng hấp dẫn rất nhiêu người, bao gồm cả Cố Dực. Như Ngu Ngọc Trạch mong muốn, đến lúc bọn Tống Đại đi, trong tiểu viện của anh ta đã trông đầy mầm lúa mì giòn tan, để Tuyết Đoàn có thể vui vẻ lăn lộn trong cỏ mèo.

Cố Dực vừa gặm mía vừa nói: "Đường phèn? Thì ra đường phèn được làm từ mía."

"Đến giúp cô." Cố Dực cười nói: "Đúng rồi, các cô đang làm gì vậy?"

"Nấu đường phèn." Tống Đại cầm cho anh ta một đoạn mía khô rửa sạch.

“Cậu tới làm gì?”

Tiếp theo anh ta nhìn Hoắc Bình không ngừng dùng búa gỗ ép mía, cơ bắp cánh tay hơi căng thẳng, đường cong cơ bắp hai đầu cánh tay phát ra lực bật mạnh mẽ, mỗi lần đánh, cối đá đều bị lực đạo của anh ta chấn động.

Cố Dực không nhịn được cười: "Huấn luyện viên thể hình này là bị cô tìm đến làm cu li sao? Nhưng công việc này thích hợp với anh ta nhất."

"Thật ngại quá, ngoài miệng Cố Dực không giữ cửa, anh đừng để trong lòng." Tống Đại đi tới bên cạnh Hoắc Bình, câm một chai nước khoáng nói.

"... À." Cố Dực bĩu môi, yên lặng tiến lên cầm lấy búa gỗ từ trong tay Hoắc Bình.

Tống Đại trừng mắt liếc anh ta một cái, đoạt lấy đoạn mía: "Tôi thấy cậu là sinh viên thể dục cũng rất thích hợp làm cu li, đi thay Hoắc Bình."

Hoắc Bình rũ mắt xuống, khóe miệng kéo ra một tia cười, bàn tay thô to hữu lực nắm lấy cơ bắp cánh tay cường tráng của mình, nhẹ nhàng trào phúng nói: "Tôi hiểu, hình tượng của tôi như vậy không phải là bộ dáng mọi người thích, cho nên bọn họ mới luôn trêu ghẹo tôi là huấn luyện viên thể hình."