Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 170




"Ừ." Ngữ khí của Sở Cảnh Hòa vẫn thản nhiên như cũ, nhưng khóe miệng bị khói lửa lượn lờ lại không ngừng giương lên, động tác xào rau của anh không ngừng, nhưng tay kia lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Đại đang vòng bên hông anh.

Tống Đại nghe ra trong giọng nói anh chứa vui vẻ, trong lòng cũng vui vẻ theo: "Em trợ thủ cho anh”

Cô vừa buông tay ra, đã bị Sở Cảnh Hòa nắm thật chặt, một lần nữa ấn trở lại vị trí vừa rồi.

"Tiếp tục ôm anh."

Tống Đại cười: "Được.

Cô một lần nữa ôm anh từ sau lưng, ôm thật chặt, lồng n.g.ự.c dán sát sau lưng anh, trong khói lửa ấm áp tràn ngập bình tĩnh hằng ngày không thể tách rời.

Cũng không lâu lắm, một đĩa ngô xào ớt xanh nóng hầm hập đã ra nồi, Sở Cảnh Hòa cầm một chiếc muỗng múc chút, nghiêng đầu đưa đến bên miệng của cô, dịu dàng nói: "Nếm thử."

Tống Đại ăn hết một miếng.

"Đói bụng thì ăn trước, anh xào thêm một phần thịt bò." Sở Cảnh Hòa xắn ống tay áo xuống khuỷu tay.

Tống Đại: Còn có thể thế nào? Trên thế giới không còn cơm nào bằng Sở Cảnh Hòa làm càng hợp khẩu vị của cô.

Anh múc ra canh râu rồng dùng lá ngô nấu thành trong nồi bên cạnh, màu canh trong suốt mang theo chút màu xanh nhạt tươi mát, trong nhiệt khí lượn lờ có thể ngửi thấy mùi lá ngô trong veo.

Sở Cảnh Hòa hơi ngẩn ra, trong mắt thấp liễm trong phút chốc giống như có ngàn vạn pháo hoa nở rộ ra, ánh ở trong sóng mắt gợn sóng, hào quang nhỏ vụn như tinh thân mênh mông, sáng ngời ngàn vạn.

Nếu không phải hiện tại trên môi cô cọ chút dầu, cô phải hôn một cái, vì thế chỉ có thể phát ra một câu cảm thán: "Sở Cảnh Hòa, chồng số mệnh đã định của em, không có anh em thật sự sống không nổi."

"Thơm quá." Tống Đại hít sâu một hơi.

"Mùi vị thế nào?" Anh hỏi.

Sở Cảnh Hòa nhếch môi: "Chờ anh làm gì, anh còn có việc bận."

Sở Cảnh Hòa cắt thịt bò đã rã đông thành lát mỏng, nhìn cô không động đũa, hỏi: "Sao không ăn?”

Tống Đại cười khanh khách ngồi bên đảo mắt nhìn anh: "Đói, nhưng em muốn chờ anh cùng ăn. Tống Đại ngoài miệng đồng ý, nhưng chiếc đũa vẫn được đặt theo quy tắc.

"Đây là?"

"Sao anh lại tới đây?"

"Đưa cho các người chút đồ uống." Cận Lạc Bạch trong tay bưng một chiếc khay gỗ, trong khay là hai chén trà làm bằng trúc, trong chén nước trong suốt.

Đang nói, bên ngoài truyên đến tiếng gõ cửa, Tống Đại đứng dậy mở cửa, người tới là Cận Lạc Bạch.

"Cây lựu trong căn cứ kết quả rồi, tôi hái hai quả lựu, pha trà Ô Long, làm chút lựu Lãnh Tụy Ô Long, hương vị cũng không tệ lắm, nên đưa cho các người một ít." Cận Lạc Bạch mỉm cười.

Tống Đại nghiêng người để Cận Lạc Bạch đi vào, vừa rồi anh ta đứng ở ngoài cửa, sắc trời bên ngoài ảm đạm cô không thấy rõ màu sắc nước trong chén, vào phòng lúc này mới phát hiện, nước màu đỏ như rượu nho, trong ánh nước mênh m.ô.n.g còn nổi lên hai miếng băng vỡ.

"Đồ uống đưa cho các người đương nhiên phải dùng tốt, hơn nữa hiện tại làm đá tiêu thạch cũng tiện, nếm thử đi?" Cận Lạc Bạch nhẹ nhàng dựa vào chăn sô pha, chân dài xếp chồng lên nhau, cho dù mặc quần áo đơn giản nhất, cũng khó nén khí chất ưu việt lộ ra trên người anh ta.

Cận Lạc Bạch ngồi trên sô pha, liếc mắt nhìn Sở Cảnh Hòa còn đang bận rộn trong phòng bếp, vừa lúc Sở Cảnh Hòa cũng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, hai người trong lúc nhất thời bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Sở Cảnh Hòa trước sau như một ôn hòa như nước, nhưng trong ánh mắt vô hại, lộ ra lạnh thấu xương ẩn giấu.

Cô không khỏi cảm thán nói: "Anh thật sự bỏ vốn gốc, lại còn bỏ thêm băng."

Tống Đại cầm lấy chén trúc, uống một ngụm, nước lựu lành lạnh nông đậm thanh ngọt, trong hương trái cây thanh ngọt còn hỗn hợp hương trà thanh đạm.

Tống Đại đặt chén trúc xuống, tò mò hỏi: "Là phát hiện ruộng trà tự nhiên ở trên đảo sao?"

Cô nhớ Sở Cảnh Hòa chưa từng trồng trà trong căn cứ, dù sao đây cũng không phải nhu yếu phẩm sinh hoạt như lúa mì ngô.

Cận Lạc khẽ nhếch môi: "Cô quên? Tôi nghĩ Sở Cảnh Hòa hẳn là còn nhớ."

"... Tống Đại quay đầu nhìn về phía Sở Cảnh Hòa.

Lông mày nhạt của Sở Cảnh Hòa thu lại, ngữ khí nhàn nhạt lộ ra lạnh nhạt: "Không nhớ rõ."

Cận Lạc Bạch nói: "Lúc trước ở căn cứ cổ thành, anh ta từng tặng cho Ngu Ngọc Trạch rất nhiều trà, một mình anh ấy uống không hết, biết tôi muốn làm trà lựu lạnh nên đưa trà xanh dư thừa cho tôi."

"Thì ra là như vậy." Tống Đại gật gật đầu, phút chốc nở mày cười.

".. Được."

Tống Đại ý cười nồng đậm: "Không trách được tôi nói hương trà này sao dễ ngửi như vậy, hóa ra là Sở Cảnh Hòa thúc dục mà có, tư vị đúng là không giống lá trà bình thường."

Sở Cảnh Hòa nhìn Tống Đại cười, cảm giác chán ghét vừa rồi bị Cận Lạc Bạch cố ý nhắc lại sự kiện "Trà xanh" trong nháy mắt biến mất, nếm nhẹ hai ngụm, nhìn về phía Tống Đại trong mắt phản chiếu hình ảnh mình, lại nhìn về phía Cận Lạc Bạch ngồi một mình trên sô pha, trong lòng nhất thời có sức mạnh.

Tống Đại lại cầm một chén trúc khác, chạy đến bên người Sở Cảnh Hòa tự mình đưa đến bên miệng anh: "Mau nếm thử, thật sự ngon, so với trà sữa còn ngon hơn, lần sau chúng ta cũng có thể tự mình làm.

Nghe cô nói như vậy, nụ cười trên mặt Cận Lạc trong nháy mắt nhạt đi.

"Quả thật uống rất ngon, nếu Cận tiên sinh không phiền toái có thể dạy tôi, lân sau Tiểu Đại muốn uống, tôi cũng có thể làm cho cô ấy." Sở Cảnh Hòa vừa xào rau vừa nói.

Cận Lạc Bạch hỏi: "Cô cười cái gì?"

"Đi nhanh vậy sao? Ngôi thêm chút nữa đi, ở lại cùng ăn một bữa cơm?" Sở Cảnh Hòa cười nói.

Trong lòng Cận Lạc Bạch đột nhiên bốc lên một ngọn lửa vô danh, cảm giác phiên não giống như ruồi bọ ong mật thời thời khắc khắc vây quanh anh ta, ở bên tai anh ta ong ong loạn vang.

"Tôi đi trước đây." Cận Lạc Bạch đứng dậy, đè nén sự buồn bực trong lòng nói.

Khuỷu tay Cận Lạc chống ở trên tay vịn sô pha, ngón tay thon dài nâng ở bên cạnh mặt, đôi mắt sắc bén như chim ưng sâu kín nhìn hai người trong phòng bếp, ánh đèn phòng bếp màu quýt như hoàng hôn, rơi vào trên người Tống Đại giống như một ánh sáng trong suốt, phản chiếu đôi mắt tràn đây tình yêu của Tống Đại, nhưng cũng không phải đối với anh ya, mà là đối với Sở Cảnh Hòa.

Trên bàn cơm, Tống Đại một hơi uống hết trà thạch lựu lạnh.

"Anh ta làm sao vậy?" Tống Đại đang bưng thức ăn lên bàn ăn, lúc ngẩng đầu lên, đã phát hiện Cận Lạc Bạch đã vô thanh vô tức rời đi.

Sở Cảnh Hòa cúi đầu lộ ra nụ cười như người thắng: “Anh ta cũng bận rộn trở về ăn cơm đó."

Loại lý do thoái thác khách sáo này, chỉ làm cho cảm giác phiên muộn trong lòng Cận Lạc Bạch càng thêm sâu sắc, lần này ngay cả thể diện trên mặt cũng không ngụy trang, trực tiếp rời đi.

Sở Cảnh Hòa không nhịn được nói: "Thích uống như vậy sao?"

"Lần đầu uống, mới mẻ mà, hơn nữa quả thật rất ngon." Tống Đại ăn ngay nói thật.

Sở Cảnh Hòa âm thầm ghi nhật trình học tập trà lựu lạnh lên sớm hơn.

"Nhưng nhìn màu sắc này, em như là nhớ tới rượu nho, đã lâu không có uống rượu nho." Tống Đại nói.