Mật Thất Khốn Cá Lội

Quyển 2 - Chương 5




Edit: Minh Minh

Sau khi về đến phòng, cô vội vàng bật nước nóng tắm, chụp lấy một bộ đồng phục của SP mà mặc.

Khi đứng soi gương sấy tóc, cô nhìn lại đống quần áo ướt bị ném trong bồn tắm, tự hỏi, có nên giặt sạch rồi trả lại cho người ta không nhỉ?

“Dẫn đội!” cô gái ở cùng với cô xông vào, “Em thấy ti vi có chương trình phỏng vấn lão đại, trên kênh thể thao!”

“Tháng trước?” Cô thôi nghĩ, tắt máy sấy.

“Vâng ~” Cô gái nhỏ ôm điều khiển, cười khúc khích, bỗng thấy trong bồn tắm có một cái áo đen tay ngắn, lập tức nhiều chuyện chạy đến cầm lên, “Đây không phải là đồng phục của K&K sao?”

“Ừ…” Ngải Tình không nói gì thêm.

“Của ai đây?” Cô gái này càng ngày càng phát huy bản chất hóng chuyện của mình, so kích cỡ, lại nhìn nhãn hiệu nơi cổ áo, “XL? 180? Bên K&K cỡ 180 trở lên chỉ có…”

Dt với Grunt!

“Là của Dt, đội trưởng K&K,” Ngải Tình hắng giọng, “Vừa nãy ở biển chị làm ướt váy nên cậu ta cho chị mượn thôi.”

Mượn áo tay ngắn?

Mượn như vậy thì người kia sẽ ở trần đúng không ta?

Dưới ánh mắt ám muội của cô nàng hóng chuyện, cô đi ra khỏi nhà vệ sinh

Trên TV, buổi phỏng vấn đã sắp kết thúc.

Solo mặc quần áo màu trắng thoải mái ngồi trước ống kính, ánh mắt anh vẫn tỉnh táo và hòa nhã như trước đây: “Thể thao điện tử có hơi khác so với các môn thể thao khác, tuổi đời của mỗi tuyển thủ vô cùng ngắn, vì thế từ khi còn là thiếu niên mỗi tuyển thủ phải hiểu được điều đó mà phấn đấu đi lên, con đường trước mặt của các cậu còn rất dài, các cậu phải bỏ ra nhiều thứ hơn các cậu tưởng tượng rất nhiều.”

Dẫn chương trình cười cười. Cảm ơn Solo đã chia sẻ kinh nghiệm nhiều năm trong nghề, cũng cảm thán thị trường thể thao điện tử cạnh tranh ngày càng khốc liệt, trong tương lai sẽ có rất nhiều tựa game hấp dẫn ra đời và phổ biến hơn.

Cô nhìn người trong TV, nghĩ đến cảnh lúng túng trong thang máy vừa rồi.

“Dẫn đội, chị đi không?” Sau lưng, cô gái thấy sắp đến giờ rồi bèn hỏi cô.

“Không đi, có lẽ chị sẽ gọi đồ ăn, chị thấy hơi lạnh, vừa nãy lại thấy tiệc đứng tổ chức cạnh bể bơi, nghĩ thôi đã thấy run.”

Ngải Tình không phải là người quá thích những hoạt động tâp thể đông người, cô thường xuyên vắng mặt trong các buổi tiệc liên hoan, cô gái kia quen rồi, cầm máy ảnh với áo khoác đi ra ngoài. Cô tiện tay tắt TV, cả căn phòng trở về với không gian yên tĩnh.

Đói quá.

Cô ôm cái gối tựa trước ngực, tùy ý giày xéo, ngồi trên giường lật xem thực đơn, nhưng không có món nào kích thích vị giác của cô cả. Lật qua lật lại, cuối cùng cô từ bỏ.

Lặng lẽ đến phòng ăn dưới lầu?

Lỡ như bị đội viên của mình thấy thì người ta có nghĩ gì không nhỉ?

Đói lắm rồi.

Cô ôm gối, lăn qua lăn lại trên giường: “Đói quá đi, tôi muốn ăn hải sản đồ ướng, muốn lắm lắm lắm luôn a trời… Sao phải tránh bọn họ cơ chứ, rõ ràng bọn họ nên tránh mày mới phải đó Ngải Tình, đồ đần nhà ngươi…”

Bỗng có tiếng gõ cửa.

Cô sửng sốt.

Một giây sau ném luôn cái gối, vừa vội nhảy xuống tìm dép lê vừa chạy nhanh đến cửa. “Hấp”, bình tĩnh, mở cửa.

Dãy hành lang im ắng xuất hiện một bóng người cao gầy đứng đó.

Dt?

Cô giật mình nhớ ra mình chỉ một lớp áo lót, từ thân hình cao lớn của cậu nhìn xuống, chắc chắn sẽ thấy hết nội dung trong cái áo đồng phục của đội, không sót một thứ gì – “roẹt”, cô nhanh chóng kéo khóa lên hết nấc.

Nhưng hiển nhiên, cái cậu con trai có thói quen luôn ngắm cô kĩ từ lâu đã thấy hết.

Cậu thấy được, nên nhanh chóng chuyển mắt về cuối hành lang, nhìn một hàng cây cảnh trang trí lục sắc đằng xa: “Tôi, tới lấy áo.”

“Áo? À ừ, áo, áo, đồ của cậu,” Ngải Tình bối rối đáp lại, “Khi nào giặt sạch tôi mang qua trả cậu sau nhé. Tôi đang có cuộc gọi quốc tế đường dài, không nói nữa, gặp sau nhé.”

Nói xong, lùi hai bước, “rầm” một tiếng đóng cửa.

Sau đó, cả người dựa vào cửa, có ngọn lửa đang dần bốc cháy dữ dội trong lòng, như muốn đốt cháy cô đến khét, quét sạch toàn thân không chút nương tay.

Không sao không sao, bình tĩnh bình tĩnh nào, chắc chắn cậu ta chưa, thấy, gì, đâu.

Ngải Tình không ngừng tự an ủi bản thân, nhưng vẫn không nhịn được che mặt, trời ơi, tui còn gặp ai được hả trời, ngay mai xin nghỉ cho xong, chờ đến khi giải đấu ở Hải Nam kết thúc để nó dần biến mất đi…

Ngoài cửa, Dt vẫn còn đứng đó một lúc.

Do vừa rồi không thấy cô ở tiệc đứng chỗ bể bơi nên cậu muốn đến xem thử có phải cô bị ngấm nước biển nên cảm rồi không, hoặc chí ít là không thoải mái ở đâu đó.

Nào ngờ…

Đầu óc cậu rối bời, đứng đó không rõ phương hướng. Mãi đến khi phòng bên cạnh vang lên tiếng mở cửa, kèm theo tiếng cười vui vẻ của mấy cô gái cậu mới chợt bừng tỉnh, xoay người, đi thoáng qua ba cô gái kia.

“Hở? Là đội trưởng K&K đúng không?”

“Ừ đó, thang máy không đi lại đi thang bộ, tầng tám đó mấy má.”

“Nghe bảo ông chủ bên K&K thích hình phạt như vậy, thế nên có lẽ đã thành thói quen rồi nhỉ?”

Bỏ mặc lời bàn tán sau lưng, cậu mở cửa thoát hiểm bước vào vùng tăm tối, trong chớp mắt không thấy năm ngón tay, dưới chân cũng không thấy, giẫm bước xuống hai bậc, lảo đảo…

Đỡ lấy vách tường.

Cặp mắt dưới vành mũ còn hơi hốt hoảng, ừ, cậu không tài nào kiềm chế được sự hỗn loạn bên trong mình.

Hết chương 2.5