Edit: Minh Minh
Ngải Tình lấy làm lạ, dùng khẩu hình miệng hỏi 97: Có chuyện gì thế?
Không phải quan hệ giữa ba người bọn họ luôn rất tốt ư? Quen biết nhau nhiều năm như vậy rồi, mà cô chưa từng thấy họ xảy ra mâu thuẫn gì. Mà hiện giờ, chắc chắn là đang cãi nhau.
97 nhún vai: “Anh cũng không biết, từ tối hôm qua đã vậy rồi.”
Tối hôm qua? Tình huống như vậy…Mà có thể thắng một phần tám, một phần tư cuộc tranh tài?
Ngải Tình im lặng ngưỡng mộ một lát.
Kết quả là, không ai nói ra nguyên cớ vì sao, cô rảnh rỗi đứng đó mấy phút nói chuyện tào lao với 97 một chút, nào là tỉ giá hối đoái (*) của Hàn Quốc, nào là chuyện thời tiết, mùa đông ở đây lạnh chết cóng, rồi mang theo một giỏ đồ uống quay đi.
(*) Tỷ giá hối đoái giữa hai tiền tệ là tỷ giá mà tại đó một đồng tiền này sẽ được trao đổi cho một đồng tiền khác. Nó cũng được coi là giá cả đồng tiền của một quốc gia được biểu hiện bởi một tiền tệ khác. (Theo Wikipedia)
Qua vòng tứ kết, thì cũng coi như kết thúc cuộc tranh tài ở khu vực Hàn Quốc.
Tất cả mọi người trầm tĩnh lại, dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị rời khỏi sân vận động. Lần này SP và K&K ở cùng một làng du lịch nên ban tổ chức phân cho bọn họ một chiếc xe buýt, thuận tiện cho việc di chuyển giữa làng du lịch đến khu vực thi đấu.
Bắt đầu mấy ngày, mọi người dần đi xe buýt ít hơn, thường đi theo kế hoạch của mình nhiều hơn.
Bây giờ cần xuất phát nhanh chóng, trừ mấy đội viên nữ còn cầm một danh sách dài những đồ phải mua sắm phải ra ngoài thì những đội viên nam đều không có hứng thú với việc du ngoạn bốn phương, ngồi đàng hoàng trên xe buýt, chờ được chở về làng du lịch.
Vì Ngải Tình còn vài việc cần giao cho đội viên nữ, nên ra xe hơi trễ, đương lúc cô chạy đến thì xe buýt vừa khởi động. Cô đứng vững ở trên xe, đặt ba lô xuống, định nói với tài xế có thể đi rồi, nhưng ánh mắt quét đến người phụ nữ ngồi hàng thứ hai bên cạnh Gun, cả người đều đông cứng.
…
“Cẩu Cẩu,” người phụ nữ khẽ gật đầu với cô, bày ra vẻ mặt thân thiện, nở nụ cười, “Vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với em, không ngờ đến lúc kết thúc cuộc thi đấu mới có cơ hội gặp mặt.”
Nếu thời gian có thể quay lại năm 2005, cô nghĩ, mình sẽ không bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ này, vì một vài câu nói mà khóc không thành tiếng, tự giam mình trong phòng ròng rã hai ngày, không ăn không uống, trốn trong chăn khóc lớn.
Nếu như, thời gian có thể quay về năm 2008…
…
Ngải Tình chớp mắt rồi cúi đầu, để tâm trạng mình duy trì ở mức tốt nhất, sau đó ngẩng đầu, mỉm cười đáp: “Không ngờ có thể gặp chị ở Hàn Quốc đấy.” Cô thấy, trước ngực của người phụ nữ kia là thẻ công tác.
K&K-MS (Bão phòng ẩn) – đội trưởng
Dodo/ Tô Trừng.
Hết chương 1.38