Edit: Minh Minh
Một trò chơi nhỏ cũng có thể chơi đến độ “hoàn mỹ” như thế, ai dám nói họ không phải là cao thủ?
Một trò chơi nhỏ lại có thể làm cho đám đàn ông vây xem đến phấn khích, thậm chí không để ý đã đến giờ luyện tập, ai dám nói không đặc sắc?
Lúc Solo bước vào phòng tập, vừa vặn nghe được một trận ồn ào bùng nổ, Following buông tay: “Sai, quá sai, nào, lần nữa lần nữa.”
Mọi người cười vang.
“Cho mọi người ba mươi giây, ai về chỗ người nấy.” Hai tay Solo vòng trước ngực, ném ra câu cảnh cáo cuối cùng.
“Lão đại, đừng mà,” Following phiền muộn không thôi, mặc dù ngoài miệng kháng nghị nhưng vẫn lập tức đứng dậy khỏi ghế, nhảy về chỗ của mình, “Tôi vẫn chưa đã ghiền.”
“Chưa đã ghiền?” Solo khẽ mỉm cười, trả lời anh, “Vậy gia nhập đội đầu tiên đi, sẽ có thời gian bàn luận cho cậu.”
“Thì đó,” Following lột vỏ một viên kẹo, cho vào miệng, ngậm kẹo trả lời mơ hồ, “Lúc nào bắt đầu?”
Solo nhìn thời gian biểu: “Luyện tập như bình thường đi đã, sau 10 giờ bàn tiếp.”
“Được!” Ở đây không cho phép hút thuốc, ngược lại được cung cấp rất nhiều kẹo. Following ngậm kẹo cũng không quên ném một viên vị dâu cho Hoạt Thê, “Nói rồi đấy, vị trí đó giữ cho tôi.”
Rất nhanh sau đó, toàn đội tiến vào trạng thái luyện tập cao độ.
Ngải Tình dẫn đội nữ, cô định đi dạo một chút, vụng trộm chuồn ra khỏi phòng, thấy Solo đang một mình tự tại hút thuốc trên sân thượng. Sân thượng không mở đèn, cộng thêm trời mùa đông đen sâu thẳm, chỉ có tia lửa chập chờn lúc sáng lúc tối.
Cô chắp tay sau lưng, hạ giọng hỏi anh: “Following quen Hoạt Thê à anh?”
“Em nhận ra?”
Cô gật đầu: “Vừa nhìn đã biết Following giải vây giúp bọn họ.”
Mấy thanh niên cũ trong SP cùng ngồi chung một phòng, chủ động nói chuyện với thành viên mới, tự nhiên lấy một trò chơi nào đó ra so tài, hiển hiên là màn giới thiệu chính thức, càng có thể làm quen nhiều bạn hơn là lúc ăn cơm khi nãy.
“Có phải rất vui không?” Đột nhiên anh hỏi.
Ngải Tình biết anh nói đến điều gì, tất nhiên là về chuyện tụ họp toàn đội năm xưa, bạn bè gặp lại: “Đúng vậy, cực kỳ cực kỳ vui sướng,” cô thừa nhận, “Nhưng có chút chút lo lắng, tuổi tác trong chiến đội chênh lệch hơi lớn.”
“Không lớn lắm,” Solo lại không lo lắng vấn đề này, “Lúc mấy người các em hợp đội với anh, mới chỉ là mấy đứa nhóc, bây giờ chính là thời điểm phù hợp.”
Lúc ban đầu ở với nhau…
Hoàn toàn chính xác, chỉ có Gun là không chênh lệch nhiều với anh, còn ba đội viên chính thức còn lại, cộng thêm dự bị, cùng lắm mới mười lăm tuổi, nên bây giờ không chênh lệch quá nhiều với Inin.
“Đội viên chính thức chỉ còn thiếu một người,” Cô nói ra sự lo lắng của mình, “Vậy đội viên dự bị đâu?”
Làn này đến Hàn Quốc hiển nhiên không có ai chịu làm dự bị, chẳng lẽ về nước lại tuyển người mới?
“Dự bị?” Solo cười cười, “Anh là dự bị.”
“Anh?”
…Đùa à?
Solo cười như không cười, ném thêm một câu: “Em hướng dẫn.”
Hết chương 1.24