Mật Thất Khốn Cá Lội

Quyển 1 - Chương 21




Edit: Minh Minh

Hôm nay, chủ để bữa tối của SP là “Đại hội cổ vũ tinh thần trước thi đấu.”

Bắt đầu từ ngày mai sẽ là sáu ngày dài thi đấu, bên cạnh đó SP cũng sẽ ra mắt danh sách đội chiến chủ lực cho “Bão mật thất”.

Hai đội, một đội vẫn thuộc sự chỉ dẫn của Solo, nội bộ của SP không chút ngoài ý muốn nào.

Mà đội kia, thì ngay cả thành viên thi đấu vẫn chưa rõ ràng.

Nghe nói có tuyển thủ đã giải nghệ, còn có tân tuyển thủ, tuyển thủ chuyên nghiệp nước ngoài, tóm lại, là một chiến đội thần bí mà Solo đã chuẩn bị từ lâu, cũng là một đội chủ lực.

“Xế chiều hôm nay em có đi xem WCS.” Ngải Tình lấy một ít thức ăn trên bàn ăn, quay về ngồi cạnh Solo, đối diện cô là hai huấn luyện viên và đội trưởng.

“Vậy à?” Solo cười cười, “Em thấy sao?”

“Nói sao nhỉ,” Ngải Tình thở dài, dựa người lui sau, “Rất khó tả, ban đầu anh chọn StarCraft 2, em với Bảo Na cũng coi trọng trò chơi này, không ngờ khu vực Trung Quốc lại không nổi mấy, ngảy cả thi đấu vòng loại chuyên nghiệp cũng chẳng có.”

Đây là hạng mục thi đấu cuối cùng của Solo trước khi giải nghệ, anh là người có quyền lên tiếng nhất.

Nhưng anh không nói gì cả.

Ngược lại hai huấn luyện viên cười cười nói với Ngải Tình: “Yêu cầu thao tác của StarCraft 2 tương đối cao, cấp bậc cũng cao, không thích hợp cho việc thi đấu mở rộng. Không phải chuyện cười đâu nha, đã từng có quán quân châu Á StarCraft 2 sau khi bị phóng viên lơ là đã giận dữ chuyển qua LOL. Nói thật, nếu nói về thi đấu tập thể phổ biến thì phải nói đến LOL, DotA mới đúng.”

Thế nhưng vẫn có điều khác biệt.

Là người đã từng dẫn dắt đi qua thời đại StarCraft và Warcraft, ngay tại lúc này vẫn thấy hai trò đó cần người chơi có thao tác tương đối cao.

Là thao tác nhanh cực độ, APM phải thần tốc trong nháy mắt, cần tốc độ tay như chớp.

Quan sát một trận đấu, sẽ thấy được bàn tay lướt trên bàn phím của tuyển thủ như đang biểu diễn một màn nghệ thuật, mà trong thi đấu tập thể, người ta không chỉ để ý tốc độ thao tác tay mà còn để ý khả năng kĩ xảo người đó có được.

Ngải Tình hơi xúc động, cúi đầu ăn cơm chiều.

Có người mới đến, cô không để ý mấy, đến khi nghe được tiếng đập tay của Solo với người ta cô mới phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Mấy người nọ phong trần mệt mỏi, vai đeo balô, đứng bên Bảo Na tự giới thiệu.

“Trước đây tôi chủ yếu chơi CS, đã từng là thành viên của chiến đội Solo, tầm được 4 năm, năm 2005 là quán quân châu Á,” một người đàn ông cao lớn, cười cười như một thanh niên bất lương, “4 năm trước dẫn đội, đã từng là quán quân Beat IT châu Á. Đừng khách sáo, có thể gọi tôi là All, mặc dù tôi từng giải nghệ hai lần nhưng chỉ lớn hơn Cẩu Cẩu một tuổi mà thôi.”

“Tôi là Tiểu Mễ, sơ yếu lí lịch giống với All,” Tiểu Mễ cười ôn hòa, “Chưa từng giải nghệ, vẫn luôn kiên cường kháng chiến theo năm tháng, lớn hơn Cẩu Cẩu 7 tháng.”

Ngải Tình hơi hoảng hốt, thậm chí còn tưởng mình đang mơ.

“Tôi là Hoạt Thê,” ngược lại Hoạt Thê chắp tay sau lưng, vẻ mặt đầy hứng thú nhìn Ngải Tình, “Trước đó từng tham gia thi đấu giải vô địch châu Á năm 2007 với Cẩu Cẩu, thân là đội trưởng đội Trung Quốc, đã từng giành được cup vô địch châu Á lần thứ nhất.”

Anh nói xong, nghĩ nghĩ gì đó, lại bổ sung thêm câu: “Mặc dù tôi cũng từng giải nghệ, nhưng nhỏ hơn Cẩu Cẩu một tuổi, nên không tính là già.”

Là việc hoàn toàn không ngờ đến, cũng là sự vui mừng không tưởng tượng nổi.

Ngải Tình không dám tin, nhìn về phía Solo, ngược lại với cô, người kia rất lạnh nhạt tiếp nhận ánh mắt kích động của cô.

Đã từng là chiến đội của Solo, lại ở đây, tại làng du lịch Hàn Quốc này, ngay trước ngày thi đấu “Bão mật thất”, tề tựu bốn người … đã từng cùng nhau thức trắng mỗi đêm để tập luyện, cùng nhau đi qua đêm đen bất công, tương lai mịt mù, cùng nhau chia sẻ niềm vui chiến thắng, hò hét khi nhận được cúp.

Tất cả mọi thứ như hiện về trước mặt.

Cô lại nhất thời hoảng hốt lần nữa, không biết là mơ hay thực.

Đến khi… cho đến khi người cuối cùng lên tiếng.

“À, tôi là Inin, con lai Trung Hàn,” Cậu thanh niên cuối cùng, túi đeo chéo sau lưng, hơi không rõ tình huống hiện tại, con mắt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở hai người cậu quen biết nhất là Solo với Ngải Tình, “Tôi không xuất thân từ thi đấu tập thể, cũng chưa từng giải nghệ, năm ngoái vừa mới bước vào giới E-sports, chủ yếu chơi StarCraft 2, là quán quân WCS khu vực châu Á năm ngoái, năm ngoái ở server Mỹ có tổng điểm tích lũy đứng thứ ba. Năm nay vẫn chưa kết thúc, đoán chừng… điểm tích lũy có thể đứng đầu.”

Cậu nói xong, lại cảm thấy, cái việc so tuổi với Cẩu Cẩu là một trình tự không thể thiếu, rất có tinh thần học hỏi hỏi Ngải Tình: “À ừm… Tôi không biết Cẩu Cẩu là ai, tôi cũng không biết tôi nhỏ hay lớn hơn cô ấy…”

Hết chương 1.21