Đi ra khỏi cửa khách điếm Trăm Dặm, một lần nữa cưỡi lại trên lưng con lừa đáng thương chịu khổ ải chà đạp của mình, Tiêu Nặc đã mệt thở hổn hển, dùng một ngón út vừa trắng vừa béo không ngừng chà mồ hôi trên trán, nói: “Tiểu Thần Thần, hôm nay cái thân này của ta vận động có vẻ quá sức, nhanh đi hỏi thăm một chút hướng Xuân Tiêu các đi như thế nào, để ta tạm nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Phong Thần Hi vừa nói một tiếng “Dạ”, đông đảo dân bán hàng ven đường đã ào ào hồi đáp: “Các vị theo phố này đi về phía trước, lại rẽ trái một cái, đi thẳng.”
Đôi mắt Tiêu Nặc đều không nhìn những người đó, chậm rì rì nói câu: “Người ở nơi nhỏ bé nhưng thật ra rất nhiệt tình, Tiểu Thần Thần a, thưởng——”
“Vâng.” Phong Thần Hi xuất ra một nắm to bạc vụn, hướng giữa không trung ném lên, mọi người nhất thời chạy rối loạn, tranh nhau mà lên.
Tiêu Nặc thấy thế, tự nhiên là không thể cầm được lại lần nữa phát ra một đôi câu cảm khái “Nơi nhỏ bé chính là nơi nhỏ bé”, phe phẩy đầu cưỡi lừa đi trước.
Đi tới tận cùng con phố dài, quẹo bên trái, quả nhiên đó là phố thanh lâu hôm qua từng đến thăm. Vừa nhìn thấy bóng dáng Tiêu Nặc và Phong Thần Hi, các cô nương trẻ trung vốn dĩ là đứng trước cửa ngõ nghênh đón khách đến tiễn chào khách đi, hết thảy giống như ong vỡ tổ xông tới, cô này nói “Công tử thỉnh bên này”, cô kia nói “Công tử mau mời tiến”, trong lúc nhất thời oanh thanh yến ngữ không dứt bên tai, son phấn nùng hương xộc cả vào đầu con lừa khiến nó chịu không nổi, không ngừng hắt xì hơi.
Phong Thần Hi thật vất vả đẩy hết cả ra rồi hướng Tiêu Nặc hỏi: “Thiếu gia, chúng ta đi nhà nào đây?”
Tiêu Nặc trợn lên đôi mắt nhỏ giữa mớ thịt béo nục, tức giận nói: “Mấy nơi này nọ đó phấn son dung tục, bổn thiếu gia vốn chẳng có hứng thú. Vẫn là đi Xuân Tiêu các.”
Các cô nương vừa nghe thấy, ào ào bĩu môi lườm lườm nguýt nguýt lui trở về.
Phong Thần Hi nắm đầu con lừa chịu đủ tra tấn kia tiếp tục đi tới, đã thấy dọc theo hai bên đường không biết có bao nhiêu kỹ viện, từng cái trước cửa đều đứng vài ba kỹ nữ dựa cửa cười nửa miệng, duy độc một cánh cửa lớn ở tận trong cùng, lạnh ngắt như tờ, chỉ treo hai chiếc đèn lồng trước mái hiên, dưới cửa ngay cả một người đón khách cũng không có, vừa tới nơi, đã thấy cửa nhà khép chặt, trên tấm biển chính là viết ba chữ to “Xuân Tiêu các”.
Mắt thấy tình cảnh im ắng này, Phong Thần Hi không khỏi cảm giác có chút thất vọng, mà ánh mắt Tiêu Nặc lại sáng, liên tục gật đầu nói: “Tốt tốt tốt, Tiểu Thần Thần, xem ra chúng ta quả nhiên chưa có tới sai chỗ.”
Phong Thần Hi nói: “Nhưng mà thiếu gia, xem tình hình này, coi bộ Xuân Tiêu các tiếng tăm lan truyền rộng rãi còn không bằng khí thế vừa rồi ở chỗ lúc nãy a!”
“Ngươi không hiểu...” Tiêu Nặc trên mặt lộ ra một vẻ biểu tình meo meo, “Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, nơi này nhìn qua bề ngoài càng lạnh lùng, càng chứng tỏ bên trong nó có ‘hàng tốt’.”
Nói làm như hắn nhiều có kinh nghiệm lắm vậy! Phong Thần Hi liếc mắt nhìn hắn, đang định nói thêm gì đó, hắn đã từ trên con lừa nhảy xuống, hoàn toàn không có thái độ phì nộn lúc trước, nhẹ nhàng khéo léo tiến lên đẩy cửa, lại thấy cửa mở rộng, lọt vào trong tầm mắt một bức tường phù điêu bằng gạch, hình thức cực kỳ chính quy, phía dưới là tu-di-tọa, trên đỉnh là mái hiên bằng đồng, nóc nhà, đuôi bò cạp đầy đủ mọi thứ, trung tâm bức phù điêu có khắc hoa văn đình đài lầu các, toàn bộ phù điêu nhìn qua nghiễm nhiên trở thành một tòa kiến trúc bằng gạch.
Loại hình phù điêu thế này, chỉ có giới quan lại mới thường dùng, Xuân Tiêu các đây rõ ràng là kỹ viện, lại cố tình dựng nên một bức phù điêu chỉ ở gia đình đứng đắn mới có như vậy, cũng không biết là nghĩ có thể lừa bịp người đời hay là lừa bịp bản thân, thật sự khiến người ta vừa bực mình vừa buồn cười.
Tiêu Nặc vừa nhìn tới, càng là mặt mày hớn hở, lại liên tục cao giọng kêu vài tiếng “Tuyệt”.
“Kẻ nào ở trong này ồn ào vớ vẩn!” Một thanh âm sắc nhọn truyền đến, tiếp theo liền thấy một nam tử trung niên cẩm bào loè loẹt từ mặt sau phù điêu bước ra, phụng phịu mắng: “Mới giờ nào mà đã vội thế hả? Đi hạ nhiệt trước ở nhà khác đi, cô nương nhà chúng ta đều còn đang ngủ... A!”
Hắn đột nhiên im bặt, từ trên xuống dưới đem Tiêu Nặc đánh giá một phen, đang giữa chừng đột nhiên thay một cái mặt cười to vô cùng dọa người, nghênh đón nói: “Vị công tử này phúc hậu bức người, nói vậy chính là quý nhân vừa mới tới trấn nhỏ này của chúng ta cách đây không lâu? Mau mời vào, mau mau mời vào.”
Phong Thần Hi cùng Tiêu Nặc nhìn nhau cười, biết bọn họ lúc trước diễn xuất khoa trương đã thành công làm họ “nổi danh” khắp Trấn Trăm Dặm, trách không được mới vừa nãy đám kỹ nữ vừa thấy hắn đã vội xông tới, chắc là biết đại kim chủ giá lâm, ai nấy đều không chịu bỏ qua miếng mồi này.
Đem con lừa giao cho một gã sai vặt, dặn dò hắn phải chăm sóc thật tốt, Tiêu Nặc dưới sự dìu đỡ của Phong Thần Hi theo tên nam tử cẩm bào kia vào cửa, chưa qua khỏi bức phù điêu, trong mũi đã thấy mùi hương thơm ngát lượn lờ, rẽ sang bên, trước mắt trở nên sáng ngời, chỉ thấy một tòa kiến trúc hình lõm cực lớn, chính diện một tòa nhà to, ngói lưu ly chỉnh tề xếp hàng ở phía trên nóc nhà, hai đầu bố trí tượng thú, trên cột nhà khắc hoa văn đa sắc; hai bên sườn là tiểu lâu hai tầng, hành lang khúc chiết uốn lượn gấp khúc dẫn sâu ra phía sau hậu viện... Thật sự là điêu lương họa đống bích ngõa chu lan (cột xà chạm trỗ - ngói xanh lan can đỏ), hoa lệ vô cùng.
Mà nơi phát ra từng đợt thơm ngát kia, chính là phần trung tâm kiến trúc hình lõm bao gồm cả trăm ngàn gốc hoa cúc. Kia là cúc trắng cực lớn thuần khiết, cúc đào yêu diễm xinh đẹp, cúc vàng phú quý bức người, còn có cúc xanh phỉ thúy, cúc tịch quang chạm ngọc, có loại lớn như như bàn đá, có loại nhỏ như chung trà, có đoan trang, có thanh lịch, hoặc mạnh mẽ như kình long phi thiên, hoặc phiêu dật như tiên tử lả lướt, mỗi một gốc đứng riêng một mình nhìn đã là mĩ cực, huống chi nhiều gốc như vậy đều để cùng một chỗ, lại là trải qua tỉ mỉ tân trang, càng là sắc, hương, tư, vận (màu sắc, hương thơm, dáng điệu, âm thanh) đủ bộ, thiên hình vạn trạng, biến hóa vô cùng.
Cảnh này đẹp thì đẹp thật, chẳng qua hoa cúc xưa nay được xưng là “Quân tử của các loài hoa”, hiện thời lại bị đặt một số lượng lớn ở kỹ viện, thật khiến trong lòng mọi người có điểm kỳ quái. Cùng cái phù điêu kia giống nhau, hai bên đều có kỹ nữ trước cửa lập đền thờ chi ngại.
Xem ra, lão bản kỹ viện nhà này chẳng những thích dương dương tự đắc, còn dám bất chấp luân thường đạo lý trong thiên hạ, hiển nhiên tất phải là nhân vật rất có phân lượng ở Trấn Trăm Dặm.
Phong Thần Hi trong đầu bỗng nảy ra một ý tưởng: cái gã Thất ca kia có thể nội trong ba tháng nâng đõ Hắc Hổ trở thành ác bá một phương, bản lĩnh to lớn này hiển nhiên có thể thấy được. Mà tục ngữ nói một núi khó chứa hai hổ, Trấn Trăm Dặm nho nhỏ này có thể dung nạp hai nhân vật lợi hại được sao? Hay là, lão bản kỹ viện đứng sau bức màn ở nhà này, cũng chính là vị Thất ca kia?
Đang nghĩ tới, nghe bên cạnh Tiêu Nặc nhỏ giọng tế nhị thì thầm: “Triêu ẩm mộc lan chi trụy lộ hề, tịch xan thu cúc chi lạc anh... (Thơ Khuất Nguyên - Sớm uống sương sa gốc mộc lan, Chiều ăn hoa rụng cành thu cúc) Thấy cúc hoa này, ta lại nhớ tới lần trước trong nhà đại nội ngự trù đến chơi. Tiểu Thần Thần a, hắn làm cái gì mà cúc hoa yến, ngươi còn nhớ rõ không? Không biết đầu bếp tại nơi nhỏ bé này, có làm ra được hay không.”
Mới từ khách điếm Trăm Dặm ăn cơm bước ra, nhanh như vậy lại đói bụng, chẳng lẽ hắn bề ngoài biến béo, cả bụng cũng thành lớn? Phong Thần Hi trừng mắt liếc hắn, còn chưa kịp nói gì, nam tử cẩm bào kia đã cướp lời: “Làm ra làm ra. Công tử ngài có điều không biết, đừng nói tại Trấn Trăm Dặm đây, mà toàn bộ cả Vân Nam, đầu bếp nhà chúng tôi là thuộc loại trù nghệ cao minh nhất, không phải tôi tự thổi phồng, chỉ cần là công tử ngài nói bất kỳ món ăn nổi danh nào, hắn liền nhất định có thể làm ra cho ngài tất.”
Sau khi căn dặn phòng bếp, lại dẫn Tiêu Nặc đến đại sảnh. Trong đại sảnh trên treo hoa đăng ngọc lưu ly, dưới đặt bình phong đá vân mẫu, cửa sổ đều là đỏ thắm thiếp vàng, cũng là khí thế lộng lẫy phồn hoa quý phái.
Tiêu Nặc ngồi xuống, chờ không bao lâu, đồ ăn lục tục đưa lên, thuần một dòng hoa cúc: đậu hủ hoa cúc, thịt cuốn hoa cúc, sườn hoa cúc, canh sen hoa cúc thượng đẳng, cư nhiên còn có “Cua hấp hoa cúc” cùng “Canh rắn hoa cúc”, hai món ăn vang danh trong ẩm thực Hoài Dương và Quảng Đông, bên ngoài phối hợp với hoa cúc, rau cần, dưa chuột, rong biển chế thành món chấm “Hương cúc dầm”.
Tiêu Nặc mỗi món chỉ nếm một ngụm nhỏ liền dừng chiếc đũa lại, hướng cẩm bào nam tử kia nói: “Ngươi quả nhiên không có nói dối, đầu bếp này tay nghề đích thực cũng không tệ. Chẳng qua...”
Cẩm bào nam tử vội hỏi: “Công tử cảm thấy chỗ nào không hài lòng?”
Tiêu Nặc lấy ánh mắt liếc hắn nói: “Chẳng qua, nơi này có hơi quá quạnh quẽ một chút.”
Cẩm bào nam tử đầu tiên là ngẩn ra, lập tức hiểu ý, cười xòa nói: “Tiểu nhân đã rõ, ngài cứ ngồi thong thả, giờ tiểu nhân sẽ đi kêu các cô nương rời giường đây.” Dứt lời hắn chạy vội mà đi.
Lấy khóe mắt thoáng nhìn hắn đi xa, Tiêu Nặc lập tức giữ chặt tay Phong Thần Hi, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, mau ngồi xuống! Cả ngày nay, tỷ một ngụm này nọ cũng chưa ăn, chắc đói bụng lắm?” Nói xong, nhét đôi đũa vào trong tay nàng, luôn mồm thúc giục: “Mau ăn mau ăn!”
Cảm động bất ngờ dâng lên, Phong Thần Hi trong lúc nhất thời kinh ngạc hóa đá không thể nói lên thành lên: hắn cố ý muốn kêu đồ ăn nhiều như vậy, lại xua người ngoài đi, hóa ra chính là sợ nàng bị đói! Tiêu Nặc này, sao mà cẩn thận biết bao, sao mà làm nàng rung động biết bao... Trong lúc đang bàng hoàng, Tiêu Nặc lại cầm lấy bình rượu nhỏ trên bàn, vì nàng rót một chén rượu, nói: “Trong 《 Tây Kinh tạp ký 》có câu: Khi hoa cúc nở, ngắt lấy lá cây, đem ủ gạo trộn kê, tới ngày chín Tháng chín sang năm thì xong, đem lên uống, sẽ thấy được rượu hoa cúc thơm nồng... Rượu này của bọn họ là dùng cúc Tứ Xuyên ủ, mặc dù không tốt bằng cúc trắng, cúc trắng Hàng Châu và cúc Hoàng Sơn dùng để cống nạp, nhưng cũng có tác dụng thanh phong giải nhiệt, công hiệu lợi gan sáng mắt, hơn nữa hương vị thật rất được a, tỷ tỷ uống thử một chút đi.”
Phong Thần Hi thuở nhỏ đọc đủ thứ sách thuốc, từng trong 《 Thần Nông thảo mộc kinh 》nhìn thấy đề là món rượu thịt cá ướp hoa cúc có thể trị “Chóng mặt nhức đầu, hoa mắt, phù thũng”, cũng “Bổ sung khí huyết dài lâu, kéo dài tuổi thọ người già”, nhưng chưa từng nếm thử qua, nhịn không được uống một ngụm, lúc mới vào miệng cảm thấy hương vị cam khổ, sau khi xuống đến yết hầu lại cảm thấy trong veo vô cùng, quả nhiên rượu ngon. Lại ăn đến những món này, chỉ cảm thấy mùi thơm tho, vô luận là chưng, luộc, xào, rán, trộn đều rất mĩ vị, tức thời làm nàng ăn ngấu nghiến.
Tiêu Nặc ngồi ở một bên, thấy nàng ăn ngon như vậy, dường như so với chính mình ăn mỹ thực càng cao hứng, hào hứng nổi lên thuận miệng nói: “Tỷ tỷ, tỷ ăn cúc hoa yến này, để ta kể tích xưa về hoa cúc cho tỷ nghe, thấy được không? Khụ khụ...”
Hắn đằng hắng cổ họng, nói: “Xưa kể sau khi Tô Đông Pha nhậm chức tại Hồ Châu tròn một năm, vào kinh thành chờ nhận mệnh mới. Có một ngày, ông ta đến phủ Thừa tướng đương triều Vương An Thạch bái phỏng, lúc ở thư phòng chờ tiếp kiến, nhìn thấy một bài thơ có đề mục 《 Vịnh cúc 》, mặt trên chỉ vẻn vẹn hai câu 'Tây phong tạc dạ quá viên lâm, xuy lạc hoàng hoa biến địa kim' (tạm dịch: Gió tây đêm tối lướt qua trang, thổi rụng cúc hoa ngập đất vàng), bút ký là Vương An Thạch, vẫn chưa làm xong bài thơ. Tô Đông Pha liền cảm thấy rất kỳ quái...”
Phong Thần Hi nói: “Vì sao kỳ quái? Hai câu thơ này vế đối không có vấn đề a.”
“Làm sao có thể không vấn đề? Quả thực là có điểm trái đạo lý!” Tiêu Nặc nháy mắt mấy cái nói, “Theo Tô Đông Pha mà nói, hoa cúc nở lúc cuối mùa thu, thuộc tính hỏa, có sức chống chọi với thu sương, chịu đựng lâu dài nhất, mặc dù già đến khô hạn, cũng sẽ không thể rụng cánh hoa. Vương An Thạch lại nói ‘thổi rụng cúc hoa ngập đất vàng’, chẳng phải sai mười phần còn gì?”
Phong Thần Hi ngồi nghe mê mẩn, đến nỗi đã múc một muỗng canh sen hoa cúc cũng quên uống, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, Tô Đông Pha liền nhấc bút dựa vào âm vần đề nối hai câu thơ: 'Thu hoa bất tỉ xuân hoa lạc, thuyết dữ thi nhân tử tế ngâm.' (Tạm dich: Hoa thu sao giống hoa xuân rụng, nhắn nhủ thi nhân tử tế ngâm) Sau khi viết xong, lo lắng Vương An Thạch trách cứ, thế nên cũng không chờ gặp mặt đã cáo từ. Lại sau đó, Vương An Thạch thấy Tô Đông Pha đề thơ, quyết định thu lại bớt ngạo khí của ông ta một chút. Không lâu sau, dưới sự an bài của Vương An Thạch, Tô Đông Pha được bổ nhiệm làm Phó sử Hoàng Châu... Tỷ tỷ, tỷ có biết đây là vì sao không?”
Phong Thần Hi nghĩ nghĩ, nói: “Ta cảm thấy, chuyện này cùng Hoàng Châu có liên hệ mật thiết?”
“Không sai, tỷ tỷ thật sự là thông minh!” Tiêu Nặc đập bàn thốt một tiếng, lại tiếp theo nói, “Kỳ thực, Vương An Thạch là vịnh một giống hoa cúc đặc thù, chỉ có ở Hoàng Châu. Sau khi Tô Đông Pha đến Hoàng Châu không bao lâu, đến ngày Tết Trùng Cửu (chín Tháng chín âm lịch), ông ta tới nhà bạn tốt chơi, cùng đi hoa viên sau này thưởng cúc, không nghĩ tới lại thấy một đóa hoa cúc vì mấy ngày liền bị gió lớn thổi mà rơi xuống, Tô Đông Pha trợn mắt há hốc mồm, thế mới biết là hoa cúc Hoàng Châu quả nhiên là có thể rụng, còn Vương An Thạch đưa ông ta đến Hoàng Châu, chính là vì để ông ta xem cúc hoa. Bởi vậy có thể thấy được, mọi người luôn dễ dàng bị những thứ mình đã biết che mắt, mà quên mất trên đời còn có vô vàn rất nhiều điều chúng ta không biết được, rất nhiều sai lầm cũng vì như thế này mà phạm phải.”
Phong Thần Hi trong lòng chấn động, chậm rãi nuốt xuống một muỗng canh sen hoa cúc kia, hồn nhiên bất giác canh đã lạnh ngắt, sau một lúc lâu mới trầm ngâm nói: “Chúng ta phải chăng cũng phạm vào sai lầm của Tô Đông Pha——án tử này đến tột cùng còn cất giấu bao nhiêu bí mật chúng ta không biết, mà chúng ta rốt cuộc có từng bị manh mối đã biết dẫn lầm hướng?”
Ý cười của Tiêu Nặc biến mất, chậm rãi nói: “Ta không biết... Ta... cũng thật lo lắng. Có lẽ Thất ca kia căn bản là cùng án tử này không có liên hệ trực tiếp, có lẽ hung thủ chân chính vẫn còn nấp tại nơi chúng ta đến nay vẫn chưa chú ý...”
Lời còn chưa dứt, hắn lại đột nhiên vội vàng thu thanh, mà Phong Thần Hi cũng nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, vừa đứng lên, cửa lớn đã bị người đẩy ra, tên cẩm bào nam tử kia dẫn theo mười bảy, mười tám cô nương trẻ tuổi vô cùng náo nhiệt vào cửa, đến bên cạnh Tiêu Nặc dừng lại, nói: “Còn không mau kêu công tử!”
“Công tử——” chúng nữ tử uốn éo âm giọng kêu lên, ngươi một lời ta một câu xông tới, một bên canh chừng Thần Hi.
Tiêu Nặc giờ phút này lại thay vào bộ dáng meo meo háo sắc kia, trái ôm phải bế, trong miệng bảo bối tâm can kêu loạn một mạch, kêu vài nữ tử này đánh đàn, vài nử tử kia khiêu vũ, bận bĩu chết đi được.
Rất nhanh, âm điệu sáo trúc vang lên, vài cô nương vận áo lưới tay cầm quạt nhỏ bắt đầu vũ điệu êm ái. Vừa nhảy được vài bước, Tiêu Nặc đột nhiên mạnh mẽ vỗ xuống bàn, quát: “Ngừng ngừng ngừng! Đều ngừng cho ta!”
Cái này, đừng nói chúng nữ tử không biết có chuyện gì, ngay cả Phong Thần Hi cũng toàn thân ngây ngẩn.
Tiêu Nặc dùng sức đẩy cô nương trong lòng ra, da thịt trên mặt đều giống nhau cuộn sóng run run, lớn tiếng mắng: “Các ngươi gọi cái này là khiêu cái gì vũ, hả? Hữu khí vô lực, eo cũng không động, mông cũng không xoay, bổn thiếu gia dùng nhiều tiền thế để đến gặp các ngươi đóng cương thi sao? Thật quá thể!”
“Đây...” Cẩm bào nam tử kinh ngạc một chút, bỗng nhiên tiến lại, hạ giọng nói: “Công tử bớt giận, các nàng... Các nàng là có nguyên nhân.”
“Nguyên nhân cái gì?” Tiêu Nặc cả giận nói, “Hay là các ngươi chỉ có danh hảo, tính đến gạt tiền của tân khách bọn ta sao?”
“Không phải không phải, công tử ngài hiểu lầm rồi!” Cẩm bào nam tử càng nhỏ giọng nói, “Thực không dám giấu giếm, các cô nương ở đây của chúng tôi đều dùng một ngụm kia, mỗi ngày rời giường việc đầu tiên là đem đồ chơi ăn một bao, có điều ngài hối nhanh quá, tiểu nhân bắt các nàng hóa trang xong phải chạy đến ngay, cho nên... Thế này... Chi bằng công tử ngài ngồi thêm một lát, tiểu nhân cho các nàng đi về uống thuốc trước rồi lại đến hầu hạ ngài nhé?”
Tiêu Nặc sắc mặt vừa hơi có hòa dịu, vừa nghe lời này, lại là vỗ cái bàn, nói: “Bổn thiếu gia nào có nhiều thời gian rỗi rãi để chờ ở chỗ này như vậy! Hay là thế này, Tiểu Thần Thần?”
Phong Thần Hi biết trò hay sắp trình diễn, bước lên phía trước nói: “Có.”
Tiêu Nặc vẫy vẫy tay ra hiệu nàng cúi đầu lại, ở bên tai nàng rầm rì một lát, Phong Thần Hi vừa ngẩng đầu lên đã thất thanh nói: “Như vậy sao được! Thiếu gia, thứ này đáng giá một ngàn thù vàng, sao có thể...”
“Ai nha!” Tiêu Nặc lại vung tay lên, lớn tiếng nói, “Lần này coi như các nàng chiếm tiện nghi đi, cứ chiếu theo lời ta nói mà làm!”
Phong Thần Hi do dự một chút, cúi đầu nói: “Vậy được rồi.”
Chúng nữ tử nghe nàng mới vừa nói “một ngàn thù vàng”, đã lộ vẻ mặt kinh dị. Phải biết một thù này, chính là một phần hai mươi tư lượng, một ngàn thù vàng, cái gì mà có thể trân quý đến vậy?
Cho nên, lúc Phong Thần Hi mở ra gói đồ, lấy ra bếp lò bảo lam khảm ngọc phỉ thúy cùng viên thuốc xanh lục trong chiếc bình sứ trên vẽ hoa văn, trong đại sảnh không biết khi nào đã trở nên lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều mở thật lớn, một lòng chỉ muốn nhìn một chút xem thử đáng giá ngàn vàng gì đó, đến tột cùng là trông như thế nào…