Chu lâu nửa đêm, đèn đóm tối thui.
Chỗ này là phòng cao cấp nằm sâu bên trong khách điếm.
“Sột soạt”
Lúc này, đang có một bóng đen bịt lần mò tìm kiếm gì đó. Mặc dù thân pháp hắn ta khá cao minh, nhưng chỉ cần là đạo tặc có thâm niên liếc mắt một cái, liền có thể khẳng định tên này không phải ăn trộm chuyên nghiệp.
Mãi một lúc mới thấy hắn giơ lên một cuộn tranh giấy, miệng hô nhỏ :
- Yes, đây rồi!
Chính là Lăng Phong.
Hóa ra, lúc chiều Lâm Hàm Uẩn mãi không chịu trả Bát Mỹ Đồ khư khư đòi tiêu hủy. Phải bằng sức chín trâu hai hổ, Lăng Phong mới khuyên được nàng ta không đốt, nhưng vẫn bị nàng ta đem làm của riêng. Lăng Phong đành chờ đêm xuống lẻn vào phòng nàng ta chôm. Cũng may bà cô này phòng bị kém cỏi, Bát Mỹ Đồ vứt ra bàn tắt đèn đi ngủ.
Chẳng qua, vừa nhón tay lấy xong Bát Mỹ Đồ, Lăng Phong bỗng phát hiện có ánh sáng ẩn hiện từ gian sau, còn đi kèm vài âm thanh róc rách.
"Đừng nói là ... đang tắm nha."
Lăng Phong hít nhẹ một hơi, xác thực có hương vị nước tắm nhàn nhạt.
“Xem hay không xem?”
Từ từ, hình như câu này Phong ca đã từng tự hỏi một lần.
Lăng Phong là người có giáo dục, vì vậy rất nhanh đưa ra quyết định.
Hắn dựa lưng dính sát vào tường, rón ra rón rén ... lại gần.
Đến nơi, dùng một con mắt ngó vào xem, vừa thấy nhất thời con mắt mở to.
Chỉ thấy mờ mờ ảo ảo đằng sau bình phong, đang có một đóa hoa thủy tiên nổi giữa hồ nước, tố khiết thanh nhã siêu phàm thoát tục. Mái tóc đen mượt đã được búi lên cao, để lộ ra chiếc cổ tế nhu cong cong, tiếp theo là đầu vai nõn nà sáng bóng tơ lụa.
Lúc này, nàng kia nâng đôi bàn tay lên cao, bọt nước cứ thế lan theo da thịt chảy xuống, giống như dòng sữa lăn trên tơ lụa.
Trong suốt, nhẵn nhụi, linh lung. Làm cho người ta có một loại cảm xúc vô cùng "ướt át".
Cái này đem so với Bát Mỹ Đồ trong tay Lăng Phong, thật là vượt xa một vạn tám ngàn dặm.
Lăng Phong kinh ngạc thất thố, sẵn rượu trong người vẫn chưa tan, huynh đệ phía dưới liền dựng thẳng, hô hấp cũng bất giác thô dần, hận không thể lập tức phi vào "tắm uyên ương" gì đó.
Xem ra là cô nàng Thanh Vân kia, xú nữ họ Lâm làm sao có thể có làn da kia được. Thảo nào thằng nhãi Tần Quyền lúc tối cứ săn đón nàng ta.
Tưởng chừng chỉ thêm chút nữa, đợi lúc nàng kia đứng lên thay đồ, Phong ca có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn thân thể man diệu kia, thì ...
"Cạch."
- Ai?
"Đệch, cái gì đấy, không phải ông làm nha."
Nữ tử trong phòng kinh hoảng quay người. Bởi vì bị ngược sáng, Lăng Phong nhất thời cũng không rõ mặt đối phương. Hắn còn đang phải nhìn xem, là tiếng động chết tiệt nào.
Còn chưa kịp xác định nguyên do, Lăng Phong bỗng cảm nhận một luồng sát khí vô cùng khủng bố đè lên người.
"Bỏ m*, lộ. Mà sao lại mạnh như vậy?"
Sức ép cỡ này, Lăng Phong có thể nói là lần thứ ba gặp phải. Lần đầu là khi Thần Cung Liễu Thanh Nghi thình lình uy hiếp hắn. Lần thứ hai là trong tâm cảnh, trong sát na Cố lão muốn nuốt thần lực của hắn.
Nói như vậy, trong phòng có kẻ thực lực ngang ngửa với Liễu Thanh Nghi và Cố lão?
Là ai?
Bỏ đi, bây giờ không phải lúc quan tâm chuyện này, chạy trước tính sau. Lăng Phong cũng không ngu mà ở lại chờ người bắt. Nhìn trộm nữ nhân tắm rửa mà bị tóm, kết quả dùng đầu ngón chân cũng đoán được.
Kỳ thực, Lăng Phong cũng rất muốn đứng lại giải bày một chút.
Tỷ dụ, dùng phong cách lãng tử nói "tại hạ nửa đêm khó ngủ ra ngoài ngắm trăng, vừa rồi thực sự chưa thấy gì, cô nương cứ tiếp tục”. Hoặc là, dùng phong cách quân tử nói "cô nương, ta nhìn lén thân thể ngươi, ta sẽ phụ trách".
Khả con m* nó tầng sát khí kinh hồn kia cứ bám theo không buông, đại ý ngươi cứ đi mà phụ trách, ta sẽ giúp ngươi chôn sống.
“Vèo”
...
Lát sau.
"A-di-đà Phật. Hoàn hảo, không đuổi theo."
Lăng Phong vừa ra khỏi phòng, tầng sát khí kia cũng đột ngột tiêu giảm. Hắn thả chậm cước bộ, hít vào từng ngụm từng ngụm khí, trong lòng dần thả lỏng.
Nói cũng phải, nàng kia đang tắm, chắc sẽ không cứ thế trần truồng mà đuổi theo đi.
Có điều ngẫm lại rõ oan uổng. Phong ca đã thấy được cái gì đâu? Mới chỉ nhìn mỗi vai lưng cổ mà thôi. Lại nói, cái âm thanh "cạch" kia là ai làm, chắc chắn không phải hắn. Đừng nói do con chuột chết dẫm nào đi ăn đêm đi. Nếu đúng vậy, Phong ca trở về nhất định nướng hết chuột ở Thái Nguyên.
“Vù”
Còn chưa kịp thoải mái, Lăng Phong lại cảm giác có ai đó tiếp cận.
Nhanh như vậy? Không phải chứ?
Lăng Phong ngoái đầu nhìn một cái, không khỏi mắt trợn trắng.
Chỉ thấy phía bên kia hành lang, một bóng ma trên dưới trắng tinh, bộ pháp chập chờn, đang cười nhe răng lao về phía Lăng Phong.
"Đậu móa, cô hồn?"
Cả người Phong ca lông tóc dựng đứng.
Ngay khi Lăng Phong quay đầu muốn chạy, hắn bỗng nghe tiếng ma gọi :
- Chờ chút!
Lăng Phong suýt nữa rớt khỏi lan can.
- Bạch Ngọc Đường?
Thảo nào cả người trắng toát như ma. Lăng Phong vuốt ngực lẫm liệt phê bình :
- Thật sợ ngươi quá, đi thâu hương mà ăn mặc như đi hội.
- Bổn Thử quang minh chính đại, không như ngươi lén lén lút lút.
Bạch Ngọc Đường cũng không để Lăng Phong phản bác, liền đổi luôn đề tài :
- Lấy được chưa?
- Lấy cái gì được chưa?
- Đừng có giả vờ, Bát Mỹ Đồ. Ta còn không tin ngươi lại chủ ý vào phòng nữ nhân chỉ để xem lén.
- Vậy thì ngươi sai rồi. Ta chính là muốn xem lén đấy.
Nhìn bộ dáng nhởn nhơ của Lăng Phong, Bạch Ngọc Đường cũng không hỏi vặn nữa, chỉ liếc liếc vài cái rồi nói :
- Không nói thì thôi. Có điều, không biết ngươi có cảm nhận giống ta hay không? Vừa rồi có kẻ nào đó ra tay, ép cho ta thở không thông.
- Có sao?
- Không có vì sao ngươi lại chạy?
- Còn không phải vì con chuột chết nhà ngươi gây tiếng động sao?
Bạch Ngọc Đường cười gượng, lại đè thấp giọng nói :
- Lâm cô nương kia thân phận thật không đơn giản.
Lăng Phong nhếch mép bĩu môi :
- Ta thấy ngươi mới không đơn giản. Rõ ràng đã tặng đồ cho ta, có lấy lại cũng là ta đi lấy, ngươi lẻn vào phòng làm gì?
Bạch Ngọc Đường ho nhẹ nói :
- Bổn Thử tưởng ngươi quên mới giúp mà thôi. Mà thôi, hôm khác nói tiếp.
Nói xong gã quay lưng đi thẳng.
Lăng Phong nheo mắt nhìn theo, trong lòng không khỏi dấy lên đủ loại nghi ngờ.
...
Cùng lúc, ở một gian phòng nhỏ hẹp gần đó.
Dưới ánh nến mờ mờ, một lão nhân khọm khẹm sắp chết đang nhắm mắt ngồi trong phòng, nhìn không kỹ còn tưởng một bóng ma. Đang lúc yên tĩnh, bỗng lão ta vung tay đánh một chưởng vào không khí.
Không thấy không gian vặn vẹo gì, thậm chí mấy ngọn nến xung quanh cũng không hề lung lay. Thế nhưng, rất nhanh lại có ai đó cất tiếng :
- Tiền bối, xin dừng tay!
“Két”
Cửa phòng mở ra, một nam tử trung niên bước vào.
Lão nhân mở mắt liếc đối phương nói :
- Có thể chống đỡ được như vậy, ngươi cũng không tệ.
- Đa tạ tiền bối nương tay.
Lão nhân đưa ánh mắt tra hỏi :
- Ngươi là người Khiết Đan?
Người kia lắc đầu :
- Tổ tiên tại hạ là người Hán, hiện tại có thể xem là người Nữ Chân.
- Hừm, là người Hán lại phục vụ cho bắc nhân, ngươi không thấy nhục nhã sao?
Người kia chỉ cười trừ phớt lờ, chắp tay nói :
- Tại hạ Thiên Nhẫn giáo Hộ Pháp Đoan Mộc Duệ, bái kiến tiền bối.
Thì ra trung niên 30 đi vào chính là Đoan thúc, còn lão nhân đang ngồi không ai ngoài Cố lão. Chỉ nghe Cố lão nhếch mép :
- Vừa rồi ngươi muốn thử lão phu sao?
- Không dám. Tại hạ làm hộ vệ, là một phần chức trách mà thôi.
Đoan Mộc Duệ liếc nhìn Cố lão một lát lại cất lời :
- Tiền bối phải chăng đang ẩn náu?
- Hử?
Cố lão bị người dò xét đột ngột nhăn mày, sát khí lại bao trùm không gian.
Đoan Mộc Duệ cũng không sợ hãi, vừa gắng chống đỡ vừa kiên quyết nói :
- Tiền bối thỉnh bớt giận, xin nghe tại hạ nói hết.
Đoan Mộc Duệ cường tự bản thân, cẩn cẩn dực dực nói :
- Giáo chủ trước kia đã dặn qua, gặp gỡ những người như tiền bối, nhất định phải lấy lễ đối đãi. Tiền bối xin cứ yên tâm, tin tức của ngài tại hạ lấy tư cách Thiên Nhẫn Hộ pháp xin thề, tuyệt đối không lộ ra ngoài nửa tiếng gió ...
- Hừ!
Cố lão dừng công kích, nhưng lại bất giác nhíu mày.
Đám Thiên Nhẫn này cũng biết sự tồn tại của tướng hồn?
Cố lão bế quan một thời gian, đối với các giáo phái mới thành lập như Thiên Nhẫn không quá hiểu rõ. Hơn nữa, giáo này lại nằm ở mạc bắc, tách biệt với Trung nguyên, kể cả lão không bế quan cũng không chắc đã biết.
Thấy vẻ lưỡng lự của Đoan Mộc Duệ, Cố lão lạnh nhạt nói :
- Còn không mau đi, muốn lão phu chỉ giáo?
Đoan Mộc Duệ ngẩng đầu, chọn lựa câu chữ nói :
- Bản giáo Thiên Nhẫn là Đại Kim Đệ nhất giáo, một lời của Thiên Nhẫn trên dưới Đại Kim đều rúng động. Tiền bối là cao nhân, đứng ngoài thế cục quan sát thế nhân, Tống hay Kim trong mắt chẳng phải đều như nhau. Tiền bối đã muốn ẩn mình thế ngoại, nói vậy Thiên Nhẫn giáo chính là một nơi hoàn hảo. Tiền bối nếu đồng ý gia nhập Thiên Nhẫn giáo, chức Trưởng lão là hoàn toàn trong tầm tay ...
Cố lão nheo mắt cười thâm ý, không nghĩ tên này bị đánh dằn mặt không chạy thì thôi, còn muốn thu mua mình. Kể ra lão ta cũng không phải người Tống, dù không phải cao nhân cũng chẳng hề xem mấy chữ Tống Kim vào mắt.
Lão cười nói :
- Haha, lão phu một khi vào giáo, ngoài Giáo chủ ra cái gì cũng không muốn làm ...
Đoan Mộc Duệ gượng cười :
- Chuyện này ... e là không được.
- Hahaha.
Cố lão cười xong, mặt già bỗng lạnh lẽo nói :
- Lão phu với Thiên Nhẫn các ngươi, nước sông nước giếng hai bên không phạm nhau. Ngươi hộ vệ người của ngươi, ta làm việc của ta. Chẳng qua, nếu lúc nào đó hai bên xung đột, ngươi tốt nhất nên biết điều một chút, đừng có giở trở gì, bằng không lão phu cũng không ngại ra tay.
Đoan Mộc Duệ chỉ biết cười gượng. Y hiểu ý tứ lão già kia, chính là kể cả Thiên Nhẫn giáo thì cũng phải tránh ra cho lão đi.
Thật là cuồng!