Hôm sau.
Chợ việc làm Thái Nguyên.
Chỗ này giống như chợ thuê người ở thành tây Trường An. Nhà nào ở Thái Nguyên cần dân phu tráng đinh, cứ ra đây dán cáo thị, không thì đứng hẳn ra hô hào, chưa đầy năm phút đảm bảo sẽ tuyển được người.
Ở một góc, đang có không ít thanh niên đang cúi đầu to nhỏ :
- Tiểu Thuận, ngươi biết lắm chữ đọc tờ này thử xem, bọn ta đọc mãi vẫn không hiểu.
Bọn họ đang chỉ vào một tờ cáo thị kỳ lạ, trông qua khá đẹp mắt.
Nhà người ta viết cáo thị đều theo hàng dọc, cái tờ này lại viết theo hàng ngang, đã thế bốn góc còn hoa lá màu mè, nhìn qua còn tưởng thanh lâu tuyển người.
Đứa trẻ tên Thuận cố nhón chân lên, bắt đầu đánh vần. Ước chừng câu từ quá mới mẻ, nó phải mất cả lúc lâu mới tụng xong tờ cáo thị kỳ quái.
Chỉ nghe thấy dòng trên cùng to đùng :
"Phong Vân bang - Lấp lánh thanh xuân, chắp cánh ước mơ."
Dòng thứ hai :
"Tuyển dụng nhân sự mùa thu, chỉ một đợt duy nhất."
Dòng thứ ba :
"Chỉ xét tâm huyết, không xét hồ sơ. Tiền lương tính theo kinh nghiệm."
Dòng cuối cùng rõ nhất, ghi :
"Mọi chi tiết xin liên hệ : xxxxxx."
Cả đám nghe xong phân nửa lắc đầu chép miệng :
- Phong Vân bang này là đám nào? Câu chữ tối nghĩa chả hiểu gì.
- Chúng mày loại kém văn hóa không hiểu là đúng. Ông mới đọc lần đầu, cái gì "chắp cánh ước mơ" liền thấy tràn đầy sức hút.
- Chắc là nhà giàu mới nổi, tuyển gia đinh yêu cầu khí chất. Này m* nó chính là ông rồi.
Đám đông sôi nổi bàn tán, cảnh tượng rơi cả vào mắt một nhóm người cách đó không xa. Bọn họ gồm một lão già, một tiểu cô nương, một đầu trọc và vài thanh niên.
Một tên đẹp trai mặc đồ tím nói :
- Tứ ca, huynh viết cái pâu ... à ... pâu ..
- Poster, là tiếng Anh đó, chịu khó học đi, tương lai có chỗ dùng.
- À à, pâu-sờ-tờ. Có điều, chúng ta tuyển người đi cướp. Đám này đều dân làm thuê, làm gì có mấy người biết chữ? Nội mấy chữ làm gì ở đâu chưa chắc đã đọc ra được, huynh còn đánh đố như thế, đệ chỉ e đám kia đọc không hiểu bỏ đi hết cả.
Thanh niên kia tràn đầy tự tin nói :
- Yên tâm, như vậy cho dễ thanh lọc. Chúng ta tuyển cũng phải chọn có đầu óc chút, biết giữ mồm giữ miệng. Ta cũng không muốn lôi một đám đầu đất đi theo. Quan trọng là giật title câu khách thôi. Chỗ này dán cáo thị, khắc có người biết chữ làm nghề đọc thuê. Đọc đến cái tên Phong Vân bang và chỗ liên hệ là đủ, còn lại không hiểu càng tốt.
Tên kia lại đánh vần :
- Vừa rồi huynh nói cái gì mà tai ... tai ...
- Title. Ài, Lục đệ à, không có bằng cấp ngoại ngữ, tương lai khó đấy.
Tên đẹp trai cự nự :
- Cái ngoại ngữ này của huynh, đệ lần đầu gặp phải, hiểu mới lạ đó.
Tên đầu trọc bên cạnh bỗng nhiên nói xen vào :
- Ta khá hơn ngươi, có thể tụng kinh bằng tiếng Phạn.
Cả đám bật cười.
Vốn Lăng Phong chỉ định ghé Thái Nguyên, tiếp tế ít lương thảo xe ngựa, tống tiễn Lâm Hàm Uẩn rồi về kinh luôn. Nhưng không ngờ lại có Mật Thám ty liên lạc, nên hắn quyết định ở lại.
Chẳng qua, nếu muốn ở lại đây, chỉ dựa vào 50 quán tiền lương của hắn, một mình thì còn tạm, gánh thêm Tần Quyền Lăng Hổ Phi Yến, lại còn cả lão già chuyên ăn chực kia thì căn bản là không đủ.
Theo tin nghe ngóng, vụ “cống vật” lần này, các phương giang hồ đều sẽ hội quân, mỗi phe chí ít cũng trên dưới trăm thủ hạ. Lăng Phong không muốn đầu quân vào nhà nào, hắn quen biết mỗi Triều gia trang, nhưng lại không thể gia nhập Triều gia.
Tính tới tính lui Phong ca quyết định tự lập môn hộ, dựng đại một cái "Phong Vân bang", dán giấy tuyển người. Thực chất chỉ để tiện làm nhiệm vụ, lại có chỗ kiếm cơm.
Chẳng qua, team hắn hiện đã có Tần Quyền Lăng Hổ Cố lão, chỉ ba vị này e đã đứng đầu server Hà Đông, còn thêm người ngoài chi cho tốn gạo?
Cho nên hắn mới làm cái poster thật kỳ quái như vậy, cốt là để gây chú ý.
...
Lại nửa ngày sau.
Vẫn là chợ lưu manh Thái Nguyên. Lúc này đã nhộn nhịp hẳn, đặc biệt là ở gần cổng. Ớ đó đang có một hàng dài người đang đứng rầm rầm rì rì.
- Sắp hàng, sắp hàng vào.
- Ngươi m* nó có biết ông là ai không? Hùng lão đại phố Đông, nghe qua chưa?
- Ông mới thèm xem mày là gấu hay cẩu, chỗ này tuyển người có văn hóa biết không hả? Thể hiện mình có văn hóa tí đi, đến sau thì đứng sau.
Hóa ra anh em đang xếp hàng đăng ký, âu cũng là cảnh tượng hiếm có. Thái Nguyên quả nhiên quy củ, thế nhưng xã hội đen còn trật tự hơn cả Quốc Tử giám.
Nói cho cùng, đây là chợ đen cho thuê người, thậm chí tội phạm truy nã, tù nhân trốn trại đều có. Bình thường đều dẫm đạp lên nhau, thằng nào còn sống thằng đó có quyền, làm gì có chuyện ổn định thế này?
Sáng nay có cái cáo thị kỳ quặc dán lên, cái gì "lấp lánh thanh xuân, chắp cánh ước mơ" gì đó. Bây giờ chính là giờ tuyển dụng.
Phong Vân bang, cái tên này không biết từ đâu "ngang trời xuất thế", thế nhưng lại rầm rộ như chỗ không người, chả xem "hắc bạch lưỡng đạo" kỳ cựu Thái Nguyên vào mắt. Chỉ biết, có chút tiếng gió lan truyền, đồn rằng tân nhiệm bang chủ của Phong Vân bang quen biết cả Bổ khoái lẫn Ngũ Thử Thái Nguyên, nếu vậy bản lĩnh khó có thể tầm thường.
Quan trọng là, vào bang tiền lương nghe nói cao gấp hai giá sàn. Phá giá như vậy, triệt để khiêu khích các tầng lớp trộm cướp Thái Nguyên.
Chỉ là, yêu cầu vào bang lại rất kỳ quặc, vừa đòi hỏi có tố chất văn hóa, vừa đòi hỏi có tính cách hơn người. Xưa nay đám hổ báo "vô văn hóa" đều đã có nơi có chốn cả, chỉ còn thừa ra đám "có văn hóa" đi kiếm ăn lẻ. Thành ra cái Phong Vân bang này như "trời mưa ngày hạn", anh em thất nghiệp lũ lượt kéo đến.
Chỉ thấy đang có một người ngồi thong dong, gõ gõ cây viết lên mặt bàn nói :
- Ngươi nói mình có học vấn, vậy bằng chứng đâu? Chí ít cũng phải có cái giấy chứng nhận biết chữ đi chứ? Ngươi nhìn thử đằng sau. Đấy, ít nhất cũng như tên kia, ăn mặc thư sinh một chút, thể hiện chút khí chất ...
Tên đầu gấu khổ sở nói :
- Ài, huynh đệ, chúng ta là lưu manh nha, còn đòi hỏi học vấn gì nữa? Đại ca ngươi nhận được mặt chữ đã là tốt lắm rồi.
- Sai, ngươi tưởng làm lưu manh không có học vấn mà được sao ...
Người kia nhởn nhơ, nhấp tách trà nóng bắt đầu giảng giải :
- Ngươi có biết chém người góc độ nào thì ít phun máu nhất không? Cái này liên quan đến kết cấu con người. Có biết hạ độc dùng thuốc thử thế nào hàm lượng ra sao mới có hiệu quả không? Cái này là hóa học. Nói tóm lại, bất kể ngành nghề nào cũng cần kiến thức, cần chuyên môn ...
Cả đám phía sau đều dỏng tai lên nghe. Xem chừng nghe mười chữ hết chín chữ không hiểu, nhưng anh em đều gật gù tâm đắc.
Phong Vân bang, quả nhiên có tinh túy có nội hàm. Vào bang này kiếm ăn ra sao chưa biết, thế nhưng biết chút "học vấn" đem ra ngoài, đã hơn bang khác một bậc.
- Người tiếp theo ...
Tên "không học vấn" vừa thất thểu đi ra, đã nghe tên tiếp sau bị phỏng vấn :
- Ngươi nói xem, làm hắc đạo quan trọng nhất là gì?
Tên ứng viên thuận miệng đáp luôn :
- Võ công?
- Sai, là phải xăm mình. Bên trái Thanh long, bên phải Bạch hổ, chính giữa ... à ờ ... Quan Âm, đại khái là phải có bộ dáng của hắc đạo.
Nói chưa xong câu, đã thấy đối phương cười ha hả, đồng thời cởi phăng áo ngoài.
- Ồ?
Đám đông trầm trồ.
Chỉ thấy khắp người tên nọ, đâu đâu cũng chi chít hình xăm. Đừng nói Thanh long Bạch hổ, liền chó mèo gà vịt đều xăm, cả người chỉ trừ khuôn mặt là chưa bị động vào.
Tên giám khảo lau mồ hôi, thở dài đáng tiếc :
- Ài, ta nói, cổ nhân có câu "thân thể da tóc đều do cha mẹ". Ngươi ngay cả thân thể cũng không bảo vệ cho tốt, làm sao gánh vác thế giới ...
- Ngươi vừa chả bảo cần hình xăm là gì?
- Ta chỉ hỏi quan trọng nhất là gì, không có kêu trên người ngươi xăm hay không? Đây là hỏi mẹo, biết chưa?
Đám đông phía sau lại trầm trồ, hóa ra là vậy.
Tên xăm trổ bực bội bỏ ra ngoài.
Đi phỏng vấn xin việc, quan trọng nhất chính là câu hỏi. Nếu như biết trước để chuẩn bị, nhiều khi hồ sơ kém hơn vẫn đậu như thường. Chẳng qua cái Phong Vân này câu hỏi quả thật quá phong phú, mỗi người một câu, lại đều hóc búa như nhau, khiến huynh đệ đều thấy khó thở. Anh em lâu nay đi phá làng phá xóm, cứ kêu ra đánh nhau mới đúng sở trường.
Lại có người tiến lên.
- Vị huynh đệ này, thế nhưng bộ dáng rất nho nhã lịch sự, không biết từng làm qua việc gì?
- Tại hạ là một công dân rất tuân thủ pháp luật, giết người cướp của ta không bao giờ làm. Thậm chí, có thể nói tại hạ là một người tốt, luôn luôn giúp đỡ người khác ...
- Ồ? Ngươi làm nghề gì?
Anh em đằng sau nín thở, tên giám khảo cũng hứng thú ngồi thẳng dậy, xem ra từ sáng tới giờ mới gặp được nhân tài.
Tên kia hắng giọng, chỉ e sợ phía sau nghe không rõ, lớn tiếng nói :
- Bán thuốc kích d*c.
- Ôi dào ...
Anh em vỗ ngực khinh bỉ, còn tưởng nghề gì hiếm lạ.
Bị đám đông phản đối, tên kia không hề nao núng, vỗ ngực bào chữa :
- Tại hạ không hề nói quá, dùng thuốc của ta xong, làm 4 5 lần cũng được.
- Gì? Hiệu suất cao như vậy? Ngươi không phải bán thuốc xuất tinh sớm đi?
- Một khắc 4 5 lần cũng có, mà muốn một lần 4 5 canh giờ cũng có luôn.
- Tốt tốt.
Tên giám khảo vỗ bàn đứng dậy, dựng thẳng ngón cái khen ngợi :
- Bang chúng ta, đang cần chính là người như ngươi, cho vào vòng hai.
Xong xuôi vẫy vẫy đối phương lại gần, nhỏ giọng bỉ ổi :
- Vào bang rồi có gì để cho anh em một ít hàng, độc độc chút.
- Bang chủ cứ yên tâm, sẽ có giá tốt.
Hai thằng nhìn nhau cười khanh khách.
Còn chưa kịp nói lời sau, đã có tiếng đổ vỡ chửi bới vang lên :
- Tránh ra, tránh ra. M* nó tụi mày tuyển người đi bảo kê hay tuyển người đi hiếp dâm dạy học hả? Ngứa mắt lắm chuyện, anh em đâu đập nát chỗ này ra cho ông.
Anh em đều suýt ngất, lại thêm nhân tài phương nào xuất hiện.