Nữ nhân cổ đại rất ít người biết bơi, miền bắc lại càng hiếm.
Mà không biết bơi cũng có nhiều loại, trong đó loại tệ nhất là thích vùng vẫy, cô gái này là điển hình.
Nàng này ngay từ khi xuống nước đã liều mạng dãy dụa, uống không ít nước sông, thế nhưng càng uống lại càng vẫy. Lăng Phong một tay bơi, một tay ôm cô gái vào lòng, hắn dùng lực xiết chặt người nàng ta, cố gắng ép nàng ta không vùng nữa. Nếu không hắn cũng mệt mà chìm theo mất.
Hai thân thể như dính sát vào nhau cùng một chỗ. Đôi chân thon của nàng ta liều mạng đá loạn, cũng may lực cản trong nước khá lớn, đá vào người Lăng Phong không khác gì đang mát-xa. Chẳng qua, hai chân đá loạn, chiếc mông tròn xoe vểnh vểnh kia cũng vặn vẹo theo, cứ thế ma sát vào bụng Lăng Phong, khiến Phong ca vô cùng ngứa ngáy.
Cũng may, nước sông lạnh lẽo, tiểu đệ của Phong ca tạm thời giữ được bình tĩnh.
Chỉ có điều, bộ ngực săn chắc ở phía trước vẫn không tha, cứ cạ cạ vào tay Lăng Phong. Phong ca ban đầu lo hưởng thụ phần mông không để ý, đến lúc chuyển lên phần ngực mới thấy lại.
Không một chút mềm mại co dãn, đáng ra kể cả bị nước lạnh cũng không thể khiến vòng một của chị em săn chắc cỡ này.
"Cái gì đây, lót ngực?"
Lăng Phong há hốc mồm, quên mất tiêu mình vẫn đang dưới nước.
"Khục khục"
Lăng Phong sặc sụa, bong bóng nước từng cái nhả ra. Cũng may Phong ca ngậm mồm lại kịp, nếu không chỉ vì hai chữ "lót ngực" mà chết đuối oan uổng. Loại chuyện xấu hổ này mà đồn ra giang hồ, chỉ e ... thực ra cũng chả ai quan tâm.
Lúc này, cái khăn buộc trên đầu cô gái rớt ra, một mái tóc dài tung ra trong nước. Dĩ nhiên, dưới nước tối đen, Lăng Phong chả nhìn thấy đẹp đẽ gì, ngược lại chỉ thấy phiền chết. Hắn ôm sau lưng nàng ta, bao nhiêu tóc xõa ra cứ thế phủ hết lên mặt hắn, có vài sợi còn chui cả vào mũi, vô cùng khó chịu.
Lăng Phong bực dọc chửi thầm, tay vẫy mạnh cố nổi lên, tay còn lại bóp mạnh. Trời đất làm chứng, đây tuyệt đối là tư thế tự nhiên, đại loại tay trái đưa ra sau lấy đà thì tay phải tự nhiên đưa ra trước vậy.
Cô gái bị Lăng Phong làm gì đó, hoảng sợ há miệng muốn hét, nước sông ộc cả vào miệng. Nãy giờ hết nước lại nước, xem ra nàng này cả tháng tới cũng không cần uống nước nữa.
Hóa ra, trong lúc vội vã, không biết Phong ca bóp nhầm chỗ nào của người ta, từ ngực cô gái quả thật rơi ra hai "vật thể không xác định", còn kèm theo cả một đoạn vải buộc.
"M* ơi, to v*. Cái này mà B C gì, phải cỡ E."
Lăng Phong lần này không ngần ngại há mồm, mặc kệ dưỡng với chả khí.
...
Lăng Phong vừa muốn nổi lên, liền phát hiện có một đám người nhảy xuống sông, hắn vội vàng lặn sang phía bên kia thân tàu. Lăng Phong thừa biết, trên tàu chẳng có ai nhảy xuống sông cứu hắn.
Chật vật dưới đáy con tàu, Lăng Phong hai tay bám vào một đoạn gỗ lồi ra.
Trong đêm tối không rõ khuôn mặt hai người thế nào, ước chừng cô gái kia đang đỏ bừng tức giận đi, còn Phong ca dĩ nhiên khí định thần nhàn, ôn lại đoạn cảm giác vừa rồi.
Cô gái cắt mạch suy nghĩ của Lăng Phong nói :
- Ta họ Lâm, tên Hàm Uẩn.
"Lâm Hàm Uẩn?"
Lăng Phong gượng cười, hóa ra cùng họ với bên ngoại của hắn.
Có điều, nàng ta khi không giới thiệu làm gì?
- Ngươi tên gì?
- Lăng Phong.
Trả lời xong, dưới ánh sáng yếu ớt, Lăng Phong nhận ra cô gái kia lại nhoẻn miệng cười.
Dù không nhìn rõ, Lăng Phong bỗng có cảm giác nụ cười của nàng ta có gì đó tinh nghịch kỳ quái, không đúng lúc đúng nơi cho lắm. Nó giống như "ta đã biết ngươi là Lăng Phong, hỏi chơi thế thôi."
Đột nhiên, cô gái giọng nghiêm túc :
- Ngươi giỏi bơi như vậy, đưa ta lên bờ, được không?
- Đưa cô lên bờ?
Lăng Phong rất lưỡng lự, hắn không có trách nhiệm này, cũng không muốn làm. Con sông này rất sâu và rộng, chưa kể ban đêm vô cùng lạnh, một mình Lăng Phong còn không chắc vào bờ được, đem theo một người không biết bơi như Lâm Hàm Uẩn, vướng tay vướng chân không khéo chết chùm thì toi.
Lâm Hàm Uẩn như có nỗi khổ tâm, nói :
- Người mà bọn thổ phỉ kia nhằm vào chính là ta ...
Lăng Phong nửa tin nửa ngờ. Thực ra ngay từ đầu hắn đã nghi ngờ đám thổ phỉ kia lên tàu không đơn giản chỉ cướp tiền, mà vì tìm thứ khác, chẳng ngờ chính là cô gái này.
Có lẽ đoán ra sự nghi hoặc của Lăng Phong, Lâm Hàm Uẩn lưỡng lự rồi nói :
- Được rồi, ta nói thật vậy. Ta quả thật hóa trang một chút, muốn trốn tránh truy đuổi, không ngờ bọn chúng vẫn tìm ra.
"Một chút mới sợ đó." Lăng Phong thầm mỉa mai.
Nguyên hai "tòa thiên nhiên" to như vậy, ít nhất phải cỡ E, bà cô này vậy mà nhẫn tâm buộc lại thành cỡ B, chắc phải đau lắm. Phong ca thấy mà uất ức thay cho hai tiểu muội muội của nàng ta, bao năm phát triển mới to như vậy, cô chủ lại nỡ lòng nào buộc cả lại.
Lại nói, hóa trang thì ở mặt ở trang phục là đủ rồi, vị đây lại đem hóa trang luôn cả vòng một, cứ làm như bộ ngực nàng ta cũng là "trọng điểm nhận dạng" cần che đấu không bằng.
Lâm Hàm Uẩn thấy Lăng Phong vẫn trầm tư, không hề biết tên kia thực ra đang lẩn quẩn quanh vòng một của mình, tiếp tục nói :
- Nếu ngươi thắc mắc chúng là ai, vì sao muốn giết ta, chuyện này ... ta không nói ngay được. Nhưng ...
Lăng Phong hờ hững đáp :
- Ta không quan tâm mấy chuyện đó.
- Vậy ngươi quan tâm cái gì?
"Làm sao ngực cô to vậy?"
Lăng Phong suýt nữa phun ra câu này, may mà nhịn kịp, nói :
- Giá cả.
Hàm Uẩn cô nương quá đơn thuần đi, làm như ai cũng là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn. Xem ra thiếu nữ thời nào cũng vậy, mơ mộng hoàng tử cưỡi bạch mã, nam nhân thiên hạ đối với mình đều phải nâng niu không tư lợi, hoàn toàn không nghĩ đến tính thực tiễn của câu chuyện.
Phong ca đang nghèo rớt mồng tơi, gì cũng được, không quen không biết làm không công hắn sẽ không làm.
Lâm Hàm Uẩn mặt hơi nghệt ra, sau đó nhẹ giọng trách móc :
- Ngươi hai lần ra tay cứu ta, còn tưởng người tốt thế nào? Hóa ra cũng chỉ là kẻ thô tục.
Lăng Phong giận mà bật cười :
- Haha, ta cứu cô hai lần, một lời cám ơn cũng không thấy. Ai mới là thô tục? Nói cho cô biết, khuôn mặt cô hơi xấu chút, nhưng dáng người không tệ, sau này lỡ như có kẻ nào ra tay cứu mà không đòi hỏi gì, vậy cô cứ chuẩn bị tinh thần mà bị bắt cóc hiếp dâm đi.
- Ngươi ... sao lại nói khó nghe như vậy?
Lâm Hàm Uẩn nhíu mày khó chịu, người này bộ dáng ăn mày nhưng ra tay hiệp nghĩa, tốt chưa được bao lâu lại lộ bản chất vô lại, chút hình tượng tốt trong đầu nàng vừa có đều mất sạch.
Lăng Phong chả hơi đâu đi để tâm Hàm Uẩn cô nương đánh giá mình thế nào. Nước sông càng lúc càng lạnh, nán thêm phút nào chết cóng thêm phút đó.
Hắn buột miệng :
- Một ngàn lượng, khuyến mãi luôn đưa hàng về tận nhà.
- Là ngươi nói đó.
"Ấy, có gì không ổn?" Lăng Phong chột dạ, giống như có bẫy rập đang chờ hắn.
Lâm Hàm Uẩn lại nói :
- Đưa về nhà thì không cần, ta cũng không muốn về đó, chỉ cần đến phủ Thái Nguyên là đủ.
Vừa đúng lúc Lăng Phong đang muốn qua Hà Đông đến phủ Thái Nguyên, ngay lập tức giao kèo :
- Đặt cọc trước đi.
- Ngươi ... rất bỉ ổi. Nam nhân mà không có chút rộng lượng nào. - Lâm Hàm Uẩn tức giận nói.
Lăng Phong định đùa cợt, bỗng hắn cảm nhận đôi tay Lâm Hàm Uẩn bám vào thân tàu đang run rẩy, hắn đành dừng lại.
Xem ra thân nhiệt nàng ta vẫn còn, nhưng kéo dài thêm chút nữa, cô gái này sẽ rơi vào trạng thái mất cảm giác rồi lịm dần, lúc đó chỉ có trời cứu. Phong ca tuy ngoài miệng vô lại, trong lòng lại không đành. Dù sao, ngay từ đầu hắn không hề tính toán gì mà cứu nàng ta, bây giờ nhẫn tâm bỏ đi, để một cô gái chết cóng giữa sông, hắn không làm được.
Lăng Phong thả tay, cố ý làm bộ chuẩn bị lặn xuống, để xem nàng ta phản ứng ra sao. Phong ca muốn giữ "mặt mũi", dù sao cũng không thể chịu thiệt nhiều như vậy, vừa rồi còn chưa nắn bóp được bao nhiêu cả.
Lâm Hàm Uẩn lộ rõ vẻ khủng hoảng, một tay giơ ra muốn giữ Lăng Phong lại, suýt nữa tuột cả hai tay, nàng hoảng hốt gọi theo :
- Khoan đã, ngươi muốn đi đâu?
- Lặn.
Lâm Hàm Uẩn run giọng :
- Ta quả thật không có tiền mà ...
Lăng Phong hít một hơi, Lâm Hàm Uẩn càng thêm sợ hãi, giọng điệu như muốn khóc :
- Ta ... ta có cái ngọc bội này, ngươi cầm tạm được không?
Nói rồi thò tay đưa ra một vật.
Lấp lánh dưới ánh trăng phản chiếu, Lăng Phong tuy không nhìn rõ hoa văn trên ngọc bội kia, nhưng đồ phát sáng như vậy, đây là đồ quý, thậm chí rất quý, không khỏi tặc lưỡi :
- Thứ này không ít tiền nha.
- Nó là bảo vật mẹ ta để lại, ngươi ... đừng làm rơi mất.
Lâm Hàm Uẩn cắn răng nói, bộ dạng tủi thân rất đáng thương.
Lăng Phong không nhìn thấy, nhưng chỉ nghe giọng nàng ta người cũng sắp nhũn ra :
- Ài, đến Thái Nguyên, tìm tiệm cầm đồ uy tín nhất, ta gửi nó ở đó, được bao tiền chúng ta chia hai, về sau cô về nhà lấy tiền đến chuộc nó lại, thế nào?
- Cám ơn. - Lâm Hàm Uẩn nhẹ nhàng đáp.
Lăng Phong không muốn dài dòng thêm, hắn sợ nếu ở thêm một lúc, không khéo máu "anh hùng" nổi lên, ngay cả ngọc bội cũng không cần, về sau lại hối hận.
- Khoan hẵng cám ơn ta. Trước mắt xem có sống được qua đêm nay không đã. Lấy hơi đi, ôm chặt vào, hai chúng ta sẽ lặn. Lúc nào không nín hơi nổi thì nhéo ta một cái làm hiệu.
- Ưm, ta tin tưởng ngươi. - Giọng Lâm Hàm Uẩn càng lúc càng nhu mì.
"Ôi, m*, chết người thật."
Lăng Phong rùng mình thở dài, trong đầu liên tục tự nhắc nhở không được phạm sai lầm. Cô gái này không phải mỹ nữ, với tiêu chuẩn của Phong ca mà nói, nhất định không được vì một phút rung động nhất thời mà đánh mất cả đời trai.
Một mùi hương thiếu nữ xộc vào mũi, thế nhưng lại khiến Lăng Phong thấy rất quen.
Là mùi hương hoa nhài.
Chỉ tiếc, Phong ca hóa ra vẫn phạm một sai lầm khác, còn vô cùng nghiêm trọng.