Mật Thám Phong Vân

Quyển 7 - Chương 213: Thanh Long Yển Nguyệt đao?




Cố lão gật đầu nói :

- Đao pháp tên kia dùng chính là Đà Đao, cưỡi ngựa dùng đao, kéo lê lưỡi đao trên đất, địch tới thốc ngựa vung đao, không ai đỡ nổi, danh chấn một thời. Nói không chừng tên kia chính là hậu duệ của ông ta, vì cây đao kia chính là Thanh Long Yển Nguyệt đao.

- Thanh Long Yển Nguyệt đao?

Lăng Phong không khỏi đưa mắt nhìn lại, không ngờ giữa một chỗ dân dã lại có thể gặp thứ đồ nổi danh đến vậy.

Cố lão bỗng trịnh trọng, chuyển đề tài :

- Tiểu huynh đệ, ta với ngươi không chút liên quan, nhưng lão tổ tông coi như nhiều chuyện. Ngươi nên học tên cầm đao kia, tận lực giấu mình một chút. Là một sứ giả mang theo số mệnh, có rất nhiều kẻ muốn giết ngươi, ngươi không muốn dính vào chúng cũng sẽ tìm đến ...

Lăng Phong đang định hỏi "sứ giả" gì đó, phía đầu tàu lại nghe tiếng tên trùm hắng giọng :

- Thức thời mới là tuấn kiệt ...

Xem ra tên kia đánh không lại, chuyển sang võ mồm.

- Nếu ngươi có liên quan đến Võ Thánh, ta không đánh với ngươi ...

Lăng Phong suýt nữa cắm đầu xuống sông, còn tưởng thằng kia khuyên hàng địch thủ, ai ngờ là đầu hàng.

Chỉ là, chuyện tiếp theo khiến Lăng Phong thật sự muốn nhảy xuống sông.

"Viu viu"

Phi đao lại xuất hiện, Lăng Phong Cố lão lắc mình tránh được, nhưng đám thuyền phu không nhanh như vậy. Vài tên trúng chiêu nằm cả ra boong tàu, số còn lại mặt mày xanh lét, tay chân run rẩy, có lẽ rất muốn chạy mà không chạy nổi.

Tên trùm thổ phỉ đột nhiên chuyển hướng sang chỗ Lăng Phong.

- Đệch. Từ từ, gì đây? Anh còn chưa cầm vũ khí ...

"Choang"

- Chủ thuyền, ngươi m* nó buôn lậu cũng chọn hàng tốt một chút chứ, đao gì mà vừa chém phát đầu đã gãy đôi thế này, còn đánh đấm cái gì?

Chủ thuyền trợn mắt oan uổng, chuyến này lão có đem hàng buôn lậu thật, nhưng không phải vũ khí.

"Choang"

- Thổ phỉ đại ca, đệ là ăn mày. Ăn mày với thổ phỉ là đồng đạo mà? Hay để đệ chuyển sang giúp đại ca nha. Đệ chỉ xin ít tiền lẻ thôi, ...

Đám thuyền phu suýt nữa ngất tại chỗ.

Lát sau, có cả tiếng già nua phàn nàn :

- Ôi cái tên điên này, ngươi đánh ăn mày ta không quản, nhưng tổ tông cũng đánh, cái đồ bất hiếu ...

Ở một phía khác, đám lâu la thổ phỉ rút cục ra tay, vây tròn Đại Đao vào giữa.

Tên trùm kỳ thực đang rất bực mình. Cả hai tên ăn mày già trẻ từ đầu gã đã biết không dễ chơi, đụng vào mới biết quả thật không tầm thường, nhất là lão già. Lão này thân pháp như hồn ma, mồm la hét ầm trời, cứ tưởng sẽ khiến bản thân lão dễ bị định vị, sự thật hoàn toàn trái ngược, dường như lão ta đang cố ý gây nhiễu, cứ thoắt ẩn thoắt hiện.

Tên trùm rút cục đành bỏ Cố lão, bám lấy Lăng Phong.

Lăng Phong dùng Hoạt Bất Lưu Thủ, tên kia dùng một thứ thân pháp kỳ quái, hai người đuổi nhau khắp nơi, từ boong tàu lên lan can, từ lan can lên cột buồm.

Ban đầu, Lăng Phong còn mang tâm lý thoải mái, nhưng chỉ được một lúc thì hắn liền thấy không ổn.

"Chuyện gì đây?"

Lăng Phong thấy mình dần chậm lại, thân thể cứng dần, chân nặng như chì, không khỏi tái mặt.

- Hừ, bắt được ngươi.

Tên trùm thổ phỉ xuất hiện ngay trước mặt Lăng Phong, cũng không nói thêm câu thứ hai, vung tay ra ...

"Vù vù"

Lăng Phong nhìn thấy cảnh này suýt nữa hô lên thành tiếng, bởi chiêu này hắn quá quen thuộc.

"Cô Hồn Hoặc Thần? Cũng là ... Thiên Ma Truy Hồn Đao?"

Lăng Phong may mắn định thần kịp, hắn theo phản xạ đạp cả hai chân xuống đất, cong người cúi đầu, sau đó nhanh như cắt bật ngửa ra nằm ngang trên không, mặc kệ tư thế xấu xí rớt thẳng xuống boong tàu, tránh được một loạt phi đao trong tích tắc.

Khoan nói chuyện vì sao đối phương biết Thiên Ma Truy Hồn Đao. Trước mắt, Lăng Phong thậm chí không nhìn kịp ám khí được phóng ra thế nào.

Lăng Phong cũng là dân chơi phi đao. Dù chưa phải siêu cao thủ, chí ít Lăng Phong cũng biết về các giới hạn dùng phi đao. Hắn không tin vừa rồi kẻ địch dùng tay phóng phi đao. Nếu quả thật như vậy, Lăng Phong sẽ có cảm giác rất thất bại.

Tên trùm thổ phỉ trên mặt hiện ra vẻ không tin nổi :

- Ngươi là ai?

- Ăn mày.

Lăng Phong rất nhởn nhơ, thực ra mồ hôi đang rịn ra, tâm thần cùng căng thẳng.

- Cái bang?

- Đúng vậy. - Lăng Phong đáp bừa.

Tên kia nghĩ nghĩ một lúc, gằn giọng :

- Không đúng. Thân pháp của ngươi gần giống, nhưng không phải Cẩu Thoái Công của Cái bang. Nói, ngươi làm sao phá được Thiên Ma Truy Hồn Đao?

Lăng Phong muốn cười, có ai lại hỏi câu ngu như vậy, cũng chỉ có thiểu năng mới trả lời thật.

Vừa rồi đối phương ở cự ly gần đối mặt với Lăng Phong, ở vị trí này Cô Hồn Hoặc Thần mà đã phóng ra, chỉ cần tầng 1 vài cây phi đao cũng đủ kín một vùng, gần như không thể thoát. Thế mà chỉ trong tích tắc Lăng Phong có thể thoát hiểm, ngay cả Phong ca cũng thấy cảm phục chính mình.

Thật ra, nếu tên kia vừa rồi đừng dùng Cô Hồn Hoặc Thần, mà dùng một trong hai chiêu đầu Âm Hồn Bất Tán hay Thiên Lý Truy Hồn, đảm bảo Lăng Phong đã tiêu.

Mặc dù Lăng Phong chủ trương luyện cận chiến, thậm chí đem cả UFC về Vĩnh Lạc, nhưng điểm yếu của hắn vẫn luôn là cận chiến. Kỹ năng cận chiến MMA của hắn là để chống tay không, không phải để chống đao kiếm.

Chẳng qua lần trước bị Ngân Diện vây sát ở Đại Danh, Lăng Phong nếm qua cảm giác bị đeo bám, trở về liền bỏ thời gian nghiên cứu rất kỹ chiêu Cô Hồn Hoặc Thần, bởi chiêu này có thể giúp thoát thân khi bị áp sát.

Bình thường, người ta thà đốt thời gian luyện lên cao, chứ chả ai rảnh đi nghiên cứu khắc chế chính võ công mình có. Lăng Phong có lẽ vì quá ít bí kíp, chả nghĩ ra cái gì khác, mới buồn buồn nghĩ xem làm cách nào phá Cô Hồn Hoặc Thần.

Chẳng ngờ, quả thật có ích.

"Ááá"

Lúc này, từ khoang tàu bỗng có tiếng hét của nữ nhân.

Lăng Phong còn chưa kịp nghĩ ngợi, tên trùm thổ phỉ và toàn bộ thủ hạ đã phản ứng trước, như những cơn gió lao đi. Ngay cả Đại Đao cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì, đáng ra người cần lo lắng là bọn họ mới phải.

Trong khoảnh khắc tên trùm lao xuống boong tàu, Lăng Phong mới để ý, trên cổ tay kẻ nọ mang một thứ gì đó bằng kim loại, xem ra chính thứ này đã phóng ra mấy chục cây phi đao vừa rồi.

Lăng Phong không khỏi khinh bỉ. Hóa ra thằng kia chơi ăn gian, xài tool.

Nghĩ thì vậy, Lăng Phong cũng đồng thời nghĩ lại bản thân.

Lâu nay hắn luyện phi đao gặp một vấn đề mãi không vượt qua được, đó là số lượng phi đao.

Thiên Ma Truy Hồn Đao ngay từ trang đầu đã ghi, đạt đến "tầng 5" chiêu đầu tiên Âm Hồn Bất Tán có thể phóng 48 điểm, chiêu thứ hai Thiên Lý Truy Hồn tận những 81 điểm. Lăng Phong luyện mãi cũng chưa bao giờ qua được con số 10.

Điều này thực ra rất hiển nhiên. Bàn tay chỉ 10 ngón, lòng bàn tay cầm được cũng chỉ chục cây, làm sao mà phóng 81 cây? Lăng Phong từng nghĩ thằng nào viết bí kíp bốc phét. Nhưng qua hôm nay hắn liền tỉnh ra.

Vì sao cứ cứng nhắc như vậy? Kiếm thêm tool là được rồi, đâu có ai nói ném phi đao cứ phải xài tay không đâu?

...

Bên trong khoang lớn, lùi lại vài phút đồng hồ.

Đám trẻ em nữ nhân ôm nhau run rẩy, người thì cầu trời khấn Phật, người thì sắc mặt trắng bệch không nói nên lời.

Văn Như Ý ngồi ở một góc, đám A Tam đứng thành vòng tròn bảo vệ cô bé.

Một phụ nhân nghèo khổ không chịu được cảnh này, giọng trách móc :

- Các ngươi đều có bản lĩnh, cứ đứng đây thì có ích gì chứ? Chi bằng đi ra ngoài kia cùng góp sức mới phải a.

Cả khoang bắt đầu xì xào, hầu hết đều tán thành :

- Phải rồi phải rồi. Ở đây chỉ toàn đàn bà trẻ em, không biết xấu hổ còn chui vào.

Một tên hộ vệ đứng sau A Tam không chịu nổi, quát :

- Hừ, im mồm. Các ngươi có biết đây là ai? Là Văn tiểu thư ...

- Lão Thất, muốn làm gì? Bị điên? - A Tam trừng mắt nhắc nhở.

- Một lũ điêu dân ngu ngốc.

"Lão Thất" tức giận lùi lại, nhưng vẫn lầm bà lầm bầm.

Đám đông chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ im được một lúc, lát sau lại rầm rà rầm rì :

- Nói không chừng, chính mấy người này là mục tiêu của thổ phỉ cũng nên ...

- Có lý. Chúng ta đều là dân chúng nghèo khổ, tìm chúng ta cướp cái gì chứ?

Một tên khác có vẻ bị lương tâm cắn rứt, bước lên trước nói nhỏ vào tai A Tam :

- Tam ca, bọn họ nói cũng có phần đúng. Ngoài kia chỉ có một mình Quan Nhị ca, đánh thắng thì không sao, lỡ như ... thì tất cả đều xong.

- Hừ ...

A Tam trừng mắt bất mãn, gã cũng đang lưỡng lự.

Đúng lúc này, có tiếng một thiếu nữ vang lên :

- Tiểu muội muội, lại đây ngồi với tỷ, để mấy vị đại ca ra ngoài đánh thổ phỉ.

Nàng ta chính là người ra ta tay cứu Văn Như Ý vừa rồi. Như Ý dường như cũng muốn nghe theo, chỉ là đám A Tam đang phải chạy trốn, sinh cảnh giác rút đao hét lớn :

- Ngươi muốn làm gì?

- Ááá!

Mấy phụ nhân bên cạnh bị ánh đao làm cho quá sợ hãi, hét toáng lên.

Tiếng la Lăng Phong nghe thấy chính là đoạn này.

...

Ở bên ngoài.

Đại Đao độc chiến đám phỉ, liên tục vung đao, vót ngang chém dọc.

Đao pháp của gã đã thay đổi, không phải Đà Đao pháp như trước, nhưng mỗi một đao chém ra vẫn vô cùng sắc bén, hơn nữa đều nhằm tới yếu hại của kẻ địch. Tuy vậy, đám thổ phỉ kia cũng không hề đơn giản, đánh qua đánh lại vẫn chưa tên nào ngã xuống.

Tên trùm phi thân xuống boong, muốn xông vào trong khoang. Vài tên thuyền phu còn sống chỉ như khán giả, dạt cả ra hai bên lan can, không tên nào dám ý kiến.

Ngay khi tên trùm bước một chân vào cửa khoang ...

"Choang"

Yển Nguyệt đao của Đại Đao đột nhiên xuất hiện, chém mạnh xuống đất, chặn ngay trước mặt tên trùm, may cho gã kia phản xạ kịp thời lách người tránh kịp.

Đám lâu la phía sau đáng ra nên nhân cơ hội này hội đồng Đại Đao, không hiểu sao đều đồng loạt bỏ qua, cũng muốn xông vào trong khoang. Dường như trong kia còn có chuyện quan trọng hơn cả xử lý Đại Đao.

"Vù vù"

- Ai dám bước qua, chết!

Đại Đao như thần chết, chống cán đao đứng ngay cửa lớn, quả thật có tư thái của Quan Vũ ngày nào.

Bên ngoài có Đại Đao tạm thời trấn giữ, Lăng Phong là người vào khoang đầu tiên. Hắn không thèm đi cửa chính, từ hông tàu cứ thế phi vào qua cửa sổ.

Trong khoang đang rất loạn, chỉ thấy đao của A Tam đã đến sát mặt thiếu nữ kia.

Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, Phong ca hơi đâu nghĩ nhiều, dùng thủ pháp phi đao rút chủy thủ phòng thân ném ra.

"Coong"

Đao và chủy thủ va chạm, A Tam bị kình lực đánh bật lùi ra sau, đao cũng bị đánh lệch tay.

Lăng Phong biết đoạn này là tiêu điểm cho nam chính thể hiện, vội vã hét lớn :

- Làm gì? Bên ngoài có thổ phỉ, trong này lại có kẻ ăn hiếp nữ tử?

A Tam dường như nhận ra vừa rồi mình hơi quá tay, đành chịu nhịn.

Lăng Phong liếc mắt sang thiếu nữ kia một cái, đầu tiên mắt sáng lên, sau đó lại thất vọng.

Phong ca có trình tự ngắm gái riêng. Người ta nhìn từ mặt xuống chân, Phong ca nhìn từ chân lên mặt. Hắn từng chém gió với mấy huynh đệ Hắc kỳ, đàn ông sinh ra ngắm gái có ba giai đoạn. Giai đoạn trẻ trâu nhìn gái chỉ lo nhìn mặt, giai đoạn hai chuyển sang nhìn ngực, giai đoạn ba trưởng thành thì nhìn mông đùi. Còn Phong ca giai đoạn cuối, nhìn toàn thân.

Cô gái kia thắt đáy lưng ong, dáng người thon thả, chỉ tiếc khuôn mặt khá bình thường, nếu không muốn nói là xấu. Lông mày rậm rì, môi hơi to, mũi hơi tẹt, kết cấu rất không ổn.

Lăng Phong không khỏi buồn phiền, mới hôm trước đụng một bà mặt bị cháy, hôm nay đụng một chị mặt cá chạch.

Cố lão không biết tự lúc nào cũng theo vào, cất giọng nói :

- Ngươi còn nhớ chuyện dịch dung chứ?

- Ừm?

Cố lão liếc mắt nhìn cô gái nói :

- Chính là nàng ta.