Mật Thám Phong Vân

Quyển 7 - Chương 212: Thổ phỉ trên sông




"Ầm"

Chiếc thuyền thổ phỉ đâm thẳng vào mạn trái. Cả con tàu chở khách nghiêng ngả, kèm theo đó còn có một chuỗi âm thanh rít gió.

"Viu viu"

- Ááá!

Trên boong tàu, một gã thuyền phu đã nằm vật ra sàn lập tức bất tỉnh, đầu vai máu đen đang rỉ ra, xem ra đã trúng ám khí của kẻ địch. Tiếng la cũng không phải của gã, mà của vài tên nhát chết đang run rẩy sau lưng Lăng Phong.

Thổ phỉ bắt đầu nhảy lên tàu, cũng đồng thời ra tay.

"Viu viu"

"Keng keng"

Lại có ám khí, nhưng bị Đại Đao vung đao cản lại một ít, không ai thương vong. Cây đao của Đại Đao tuy vẫn còn lớp vải bọc quấn lấy phần lưỡi, nhưng sát khí tỏa ra từ nó vô cùng nặng nề.

Đám thuyền phu khách nhân bắt đầu hoảng lọan, có tiếng mắng chửi, tiếng khóc lóc lẫn vào nhau. Gần như ngay lập tức, có vài người nhảy xuống sông tìm đường sống.

"Ùm ùm"

Lăng Phong chỉ biết lắc đầu, quá manh động.

Đây là Hoàng Hà, cũng không phải sông làng sông xã mà cứ nhảy xuống là thoát được. Đừng nói đang giữa đêm nước sông lạnh ngắt. Cho dù có giỏi bơi lội thế nào cũng không ai tự tin sống sót nổi vào bờ.

- Đao thúc!

Lăng Phong bỗng nghe giọng một bé gái la lên, hắn liền quay lại nhìn. Chỉ thấy một tiểu cô nương quen mặt, cạnh nàng ta có vài tên nha hoàn hộ vệ.

“Tiểu thư Như Ý?”

Nói vậy Thành Bích phu nhân cũng đang ở đây? Thật tốt quá.

Lăng Phong không biết chuyện Thành Bích bị Mộc Hàm Yên khống chế, đến nay tung tích không rõ.

Lăng Phong cũng không phủ nhận, hắn đã để ý mỹ phụ kia, muốn thực sự chinh phục nàng.

Lúc này, tiểu thư Như Ý đang rất chật vật, cô bé bị đám đông đám đông xô đẩy thảm thiết.

Lăng Phong biết rất rõ, tình huống hỗn lọan này còn dễ chết người hơn cả chém nhau. Hắn còn nhớ hồi động đất Tứ Xuyên, nhà sập chết chỉ 10 người, xô đẩy nhau chết đến 1000 người. Nghe đâu bên Campuchia có vụ sập cầu cũng như thế.

Lăng Phong vào lao đến, vừa vội quát lớn :

- Dừng lại hết đi, nhảy xuống là chết!

Mặc dù vẫn có vài kẻ sợ chết tai điếc tiếp tục nhảy, nhưng may mắn phần đông vì càng sợ chết hơn, lưỡng lự dừng lại nhìn Lăng Phong, đại khái hỏi hắn “vì sao nhảy thì lại chết?”.

Lăng Phong hắng giọng :

- Sông này rất rộng, nước sông ban đêm lạnh lẽo, các ngươi cho dù có bơi giỏi cỡ nào cũng chết, đừng nói là không biết bơi. Muốn sống thì hợp sức lại. Người già nữ nhân trẻ em vào trong khoang hết, còn lại nam nhân thì ở lại đây hết cho ta.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Trần chủ thuyền gật gù. Lão là người hiểu rõ nhất điều này, bằng không đã nhảy từ lâu.

Chẳng qua, không phải ai cũng sáng suốt. Lập tức có người chửi :

- Ngươi chỉ là một tên rách rưới, to nhỏ dạy đời cái con m* gì? Các ngươi thích thì ở lại mà chết với hắn, lão tử không ngu.

Nói xong thì kéo theo vài tên khác lao ra lan can.

Lăng Phong bĩu môi, các đại ca thông minh tìm đường chết sớm thì Phong ca cũng mặc xác thôi. Hắn vẫn tiếp tục tiến đến chỗ Như Ý. Chỉ là, đám chết tiệt kia xông ra, mắt mũi trên trời thế nào lại lấn cả Như Ý lần nữa.

- Aaa!

Như Ý bị đẩy một cái nghiêng ngã.

Đáng sợ là, bởi vì hiệu ứng đám đông, đám khách nhân được Lăng Phong trấn tĩnh chưa lâu, bị thằng ngu kia nói một cái lại rục rịch dẫm nhau như cũ. Như Ý nhỏ nhắn mà ngã ra giữa sàn, trời tối đám kia chỉ lo mạng sống, chỉ cần ai đó đạp một cái là cô bé sẽ xong luôn.

- Tiểu thư!

Vài tên hộ vệ Nam phủ chỉ kịp với tay ra, Lăng Phong cách đó cả đoạn căn bản lực bất tòng tâm. Những tưởng đã không cứu kịp, bỗng hắn thấy một cánh tay trắng trẻo chụp lấy Như Ý bồng lên kéo khỏi dòng người.

- Muội muội, muội không sao chứ?

Lăng Phong thở phào, là một thiếu nữ nhìn không rõ mặt ra tay cứu.

Đại Đao đang chống đỡ thổ phỉ, mãi lúc này mới quát ra sau :

- A Tam, bảo vệ cho tiểu thư.

Đám A Tam lúc này mới hoàn hồn lách lại chỗ Như Ý.

Có ai đó nói móc sau lưng Lăng Phong :

- Này ăn mày, muốn chạy vào trong trốn với hài tử nữ nhân sao?

Là tên thuyền phu lúc chiều châm chọc hắn.

Lăng Phong chỉ nhếch mép không thèm chấp. Với sự tinh ý của hắn, thừa sức nhận ra tên kia đang run rẩy kịch liệt. Cũng khá khen cho tên này, còn chút dũng khí đi khích bác Lăng Phong, xem như gã đang tự an ủi mình, lấy lại tinh thần.

Tên thuyền phu còn chưa kịp ra oai lần hai, Đại Đao đã liếc Lăng Phong nói :

- Ngươi cũng có chút bản lĩnh, ở lại đây chống đỡ đi.

Tên thuyền phu bên cạnh há mồm không dám tin. Tự dưng vị "đại hiệp cầm đao" lại đi yêu cầu hợp tác với tên "ăn mày yếu ớt", chuyện gì đang xảy ra? Dạo này ăn mày có giá như vậy?

Lăng Phong liền đùa cợt :

- Đám kia Đao huynh chém một đao là rơi sông cả 20 thằng, còn chỗ cho đệ mới lạ đó.

- Hừ, không đơn giản đâu.

Lại có tiếng già cỗi vang lên :

- Mấy tên thổ phỉ kia, đúng là không đơn giản.

Lăng Phong suýt chút úp sấp, là Cố lão điên. Lão già này trông thì khọm khẹm sắp chết, nhưng hóa ra lại nhanh nhất hội. Không biết từ lúc nào đã tót ra ngoài, còn đứng nhàn nhã bình luận.

Lúc này, một giọng nói thô lỗ vang lên từ phía kẻ địch :

- Trên tàu nghe đây, chúng ta chỉ cần tiền tài, không cần người. Dĩ nhiên tên nào thấy chán sống, ông đây cũng không cản.

Đám thổ phỉ dần xuất hiện đầy đủ, trang phục thuần một màu đen, tất cả đều che mặt.

Tên trùm thổ phỉ mặc trường bào kín cả đầu, ngay cả miệng cũng quấn khăn che lại, bên hông mang đao. Cách ăn mặc của gã khiến Lăng Phong nhớ đến Edward Kenway, nhân vật trong Assassin's Creed. Chỉ khác một điều, buộc trước ngực không phải là súng mà là hai cây chủy thủ chéo nhau.

Đám thuyền phu phía sau Lăng Phong chỉ mới nhìn thấy cảnh kia đều vô thức lùi lại, chỉ còn đúng ba người Đại Đao, Lăng Phong và Cố lão điên đứng ở tuyến đầu.

"Ủa?"

Lăng Phong bỗng phát hiện một điều kỳ lạ.

Tên trùm thổ phỉ kia vừa rồi nhìn lướt qua chỗ mấy người Lăng Phong, nhưng có một khoảnh khắc vô cùng ngắn, có lẽ chỉ trong một cái nháy mắt, ánh mắt của gã không phải uy hiếp, không phải khát máu, cũng không phải thèm thuồng, mà là ... lo lắng.

Cố lão đột nhiên buột miệng :

- Dịch dung?

- Dịch dung cái gì?

Lăng Phong không hiểu ra sao.

Cố lão vuốt râu :

- Vừa rồi bên trong khoang thuyền, có người dịch dung.

Lăng Phong che mặt, hắn còn tưởng lão nói thằng thổ phỉ trước mặt kia đang dịch dung. Chẳng qua Lăng Phong vẫn phối hợp hỏi :

- Dịch dung kiểu gì? Dùng một lớp da giả đắp lên mặt?

- Không phải. - Cố lão lắc đầu.

- Vậy chứ là gì?

- Hừm, từ từ để ta xem lại đã ...

Lăng Phong lại che mặt lần nữa, rõ phí thời gian.

Chẳng ngờ lại nghe Cố lão bật thốt lên :

- Thần lực?

Lăng Phong lại lần nữa ngơ ngác :

- Thần lực cái gì?

- Kẻ dịch dung kia dùng thần lực.

Lăng Phong chán nản :

- Lão già, có gì nói thì nói đủ câu dùm đi. Cứ giật gân không đầu không đuôi như vậy, ta rất khổ tâm biết không?

- Thế ngươi có nghe không?

- Nghe!

Đương nhiên hắn muốn nghe, thần lực là thứ hắn mù nhất.

Lại nói, hồi trước Lăng Phong khá tự mãn với thần lực của mình, cứ nghĩ ta đây độc nhất thiên hạ, gần đây càng ngày càng mất hy vọng, cứ đi một ngày lại đụng một cao thủ luyện thần, trong khi bản thân thì cứ dậm chân tại chỗ.

Cố lão nói :

- Ngươi cũng biết vợ ngươi tuy mặt mày cháy đen ...

- Khoan, vợ nào của ta bị cháy đen?

Hỏi thì hỏi vậy, Lăng Phong vẫn biết lão ta nói ai. Cố lão lại nói :

- Nữ nhân kia dùng thần lực để hóa trang, nhưng chỉ thi triển được trong một thời gian thôi. Còn kẻ vừa rồi là dùng mặt nạ thần lực, có thể tự do thoải mái mà dùng. Thật không nghĩ, ở chỗ này còn gặp thứ đồ chơi này.

Đang nói dở, Cố lão bỗng nhíu mày :

- Ý, không đúng ...

Lăng Phong thở dài :

- Lại "từ từ để ta xem" nữa à?

- Ngươi chưa nghe câu già thì lẩm cẩm sao? - Cố lão tỉnh bơ.

Lăng Phong lại che mặt. Lão già này sống lâu da mặt siêu dày, lật mặt như đi vệ sinh, câu trước câu sau đá nhau bôm bốp.

Lúc này đã hết thời gian cho hai người tán gẫu, hai bên bắt đầu động thủ.

Đại Đao lùi ra sau một bước, cây Yển Nguyệt đao trong tay làm thành một góc 45 độ, chếch mũi xuống đất.

Tên trùm thổ phỉ chầm chậm đưa tay cầm chuôi kiếm. Đại Đao cũng chậm rãi tháo vải bọc, lớp vải rơi ra, cây đao dần lộ.

Lăng Phong biết Đại Đao thường mang theo đao này bên mình, nhưng lúc nào cũng bị bọc lưỡi, kể cả lần Đại Đao xông vào phòng Thành Bích tấn công hắn.

Lăng Phong cảm giác như có con gió lạnh thổi qua.

Cây đao này cán dài lưỡi hình bán nguyệt, chính là loại Yển Nguyệt đao. Yển Nguyệt đao thực ra không phải chỉ có một cây độc nhất vô nhị của Quan Vũ, chỉ là loại đao này khá ít người dùng, cũng nhờ có Quan Vũ mà nó mới nổi tiếng. Ngoài ra cây của Quan Vũ còn có 2 chữ “Thanh Long” ở trước.

Cố lão điên bên cạnh lại buột miệng :

- Là nó?

- Nó cái gì?

Lăng Phong tuy rất chán chường với bài giật gân của lão già này, nhưng vẫn không bỏ được tò mò. Dù sao lão ta quả thực biết rất nhiều.

Cố lão lại vuốt râu :

- Mà từ từ để ta xem tiếp đã ...

Lăng Phong thở dài nhìn trời.

Lúc này phía trước Đại Đao đã vụt ra trước, cây đao kéo lê trên mặt boong, rồi đột nhiên bổ một đao như trời giáng, kình phong cuồn cuộn, Lăng Phong đứng phía sau mà có thể cảm nhận rõ ràng.

"Choang"

Đại Đao không để đối thủ kịp phản công, liên tục ra chiêu, múa may uy vũ.

Trên tàu lúc này cũng chỉ có chỗ Đại Đao là náo nhiệt, đao quang kiếm ảnh khắp trời, còn lại đều bất động. Đám thổ phỉ khoanh tay đứng xem, đám thuyền phu cũng đứng xem, nhưng sợ hãi thấy rõ.

Lăng Phong cố ý lùi ra sau. Dù sao bộ dáng hắn bẩn rách thảm hại, có lẽ thổ phỉ cũng chả buồn để ý, từ đầu chúng đã nói cần tiền không cần người đấy thôi. Cố lão cũng chả khác gì, nhìn gầy gò tóc tai như sắp chết, đụng vào nhỡ đâu dính bệnh truyền nhiễm lại khổ ra, đám thổ phi chỉ e còn ngại bị lão ta đứng gần.

Hai người thong thả ngồi xuống. Chỉ tiếc không có bình rượu với ít đồ nhắm ở đây, nếu không đã có thể ngồi bàn luận rôm rả.

Qua lại thêm vài chục chiêu, tên trùm mới cất tiếng :

- Đà Đao Đao pháp? Ngươi ... là gì của Võ Thánh?

Phát âm lớ lớ, dường như tên kia không phải người Tống.

"Võ Thánh? Khương gia?" Lăng Phong nghĩ thầm.

Tốt xấu cũng lăn lộn một thời gian, Lăng Phong cũng biết chút thường thức. Giới văn võ Đại Tống hiện tại thờ hai người, Diễn Thánh Công thuộc Khổng gia, Võ Thánh Công thuộc Khương gia, chính là gia tộc của Khương Vũ Y.

Lại nói, Lăng Phong vẫn không biết Đại Đao tên thật là gì, nếu không hắn sẽ không nghĩ đến Khương gia.

Cố lão đột nhiên hỏi :

- Bây giờ thiên hạ lại đi thờ Khương gia làm Võ Thánh?

- Đúng vậy ... Ủa?

Lăng Phong bỗng chột dạ.

Vừa rồi hắn chỉ nghĩ thầm đến Khương gia, cũng không hề nói ra, vì sao lão ta lại hỏi như thể hiểu ý hắn? Lăng Phong có cảm giác Cố lão không phải hỏi một cách ngẫu nhiên, mà là "đọc được" suy nghĩ của mình mới hỏi. Dù sao lão ta từng chui vào tâm cảnh hắn một lần, ai mà biết có tuyệt kỹ nào khác không?

"Không thể nào kinh khủng vậy chứ?" Lăng Phong tự an ủi.

Lại nghe Cố lão nói tiếp :

- Xem ra tên kia cũng đã nhận ra như lão ca. Võ Thánh mà hắn nhắc tới không phải họ Khương, mà là Quan Vũ.

- Gì? Quan Vân Trường?