Độc Mộc giờ chiều, kèn trống inh ỏi.
- Tân lang tân nương chuẩn bị bái đường.
Lăng Phong trang phục tân lang, ngơ ngác mặc cho người khác bài bố.
Cuối cùng Phong ca cũng đã làm chú rể, cuối cùng cũng biết thế nào là đám cưới cổ đại, tuy có hơi hồ đồ một chút. Cũng không biết thời này người ta có phong bì mừng cưới gì hay không?
Đi cạnh hắn là tân nương mặc y phục phượng hoàng đỏ thẩm, bên hông mang ngọc bội khắc hình uyên ương bằng bạch ngọc, chân mang giày thêu màu đỏ.
Lúc nàng ta đi lại, bước đi cũng khá súc tích nhẹ nhàng, không hề có dáng dấp hổ báo hàm hồ của huynh trưởng Triều Lam. Nói mới nhớ, cũng may thời này không có tục chân bó, các thiếu nữ vẫn đi lại tự do khỏe mạnh.
Dù sao, người con gái dù xấu ra sao, mặc đồ cô dâu cũng sẽ xinh đẹp.
Nam chính vô tâm hưởng thụ, cảnh đám cưới cũng theo đó mà lược bỏ. Ai xem phim cổ trang cũng từng nhìn đến mòn mắt thôi. Cho nên cũng không cần phải tả làm gì cho dài dòng phí chữ.
- Giờ lành đến. Tân nhân bái đường ...
- Nhất bái thiên địa!
- Nhị bái cao đường!
- Phu thê giao bái!
- Cô dâu đưa vào động phòng!
Tiếng pháo tiếng chiêng rộn rã vang lên.
Phong ca của chúng ta, vớ vớ vẩn vẩn thế mà thực lấy vợ rồi sao?
...
Lăng Phong đáng ra phải chạy ngay và luôn, tại sao đến giờ vẫn còn nán lại?
Còn phải hỏi sao? Đó là vì Phong ca là một người có nhân cách cao cả. Làm hoen ố trong sạch của cô nương nhà người ta, thì phải ở lại mà đảm đương chứ sao?
Khụ.
Phải không?
Kỳ thực, Phong ca rất muốn chạy, nhưng không chạy được. Thần khí trong người vẫn tịt.
Lăng Phong vừa lúc đi một vòng, chủ yếu là ngầm quan sát. Gia trang này không biết là vì lý do gì, phòng thủ như doanh trại, nuôi gia đinh toàn võ sĩ, còn nuôi cả chó dữ trông cửa. Nói chung nếu không có chút khí lực gì mà đã muốn chạy, căn bản chưa ra khỏi cổng trấn đã bị gông về.
Dù sao, với tư cách thanh niên độc thân gương mẫu, phải luôn ngẩng đầu nhìn tới tương lai. Người ta muốn cưới còn chẳng có vợ mà cưới, đằng này vợ dâng đến tận cửa, còn chưa nhìn ngó đã bỏ chạy còn ra thể thống gì.
Thôi đành đi một bước tính một bước. Chờ cho khí lực phục hồi chạy cũng không muộn. Lăng Phong không tin đám này đuổi tận giết tuyệt tận kinh thành. Nói gì thì nói, Phong ca là nhân viên mật vụ quốc gia, lật mặt làm giả danh phận là chuyện trong lòng bàn tay.
Cùng lắm về sau mà bị lộ ra, giải thích với Công Tôn Dao chắc được thôi. Đại khái “ta bị ép buộc, trong lòng ta chỉ có nàng” cái gì đó.
Điều kiện là, hắn không được thực sự “động phòng” với cô dâu.
Có điều, nói đến cô dâu lần này, Lăng Phong đúng là có chút áy náy.
Số phận nàng thảm như vậy, mặt bị hủy không ai lấy, nửa đêm bị Phong làm hỏng luôn danh tiết, đành phải gả cho hắn. Xem chừng nàng ta cũng chẳng tình nguyện gì. Nếu Lăng Phong lại cưới rồi vứt bỏ luôn, thế thì quá thảm. E rằng hắn vừa ra tiền viện, hậu viện nàng ta đã treo cổ.
Tốt xấu tìm cơ hội, giải bày với nàng ta một chút rồi hẵng chạy vậy.
...
Lăng Phong không uống nhiều lắm, một là hắn không quen ai, hai là hắn phải giữ tỉnh táo. Hắn là người hiện đại, lạy là lạy, nhưng nếu để say xỉn đè nàng ta ra thật, thế thì hắn sẽ phải ở đây làm rể cả đời thật chứ chẳng thể đùa nữa.
Vừa thò một chân vào động phòng, Phong ca phát hiện thần lực khí lực có dấu hiệu trở lại, mặc dù vẫn còn chập chờn.
Ài, hai tên tiểu đệ này, lúc trước thì không chịu ra, đại ca vì cùng đường ngay cả bái cũng đã bái đủ 3 cái m* nó rồi, các ngươi mới chui ra. Đúng là phối hợp chẳng ăn ý gì cả.
Lăng Phong bị đẩy vào phòng, chúc quang lay động, hồng sa lục trướng, trong động phòng thoang thoảng mùi xạ hương. Hắn cảnh giác nín thở, nói không chừng kia là xạ hương kích tình cũng nên.
- Này, từ từ, bên ngoài có người không?
- Cô gia có gì phân phó?
Là tiếng con nha hoàn khó tính hôm nọ.
- Túi đồ tùy thân của ta đâu?
- Lão gia nói đã giữ cẩn thận, cô gia cứ yên tâm.
Lăng Phong buồn bực, yên tâm là yên tâm thế nào? Trong đó là tiền của hắn, có 2 tờ ngân phiếu 200 lượng, còn cả mấy cái nội y tự chế. Tiện nói luôn, cũng may lệnh bài mật thám ty hắn giấu ở chỗ “bí hiểm”, không để trong túi đồ kia, bằng không chỉ sợ đã lộ thân phận. Còn cái chỗ “bí hiểm” kia là chỗ nào, thế thì tùy các ngươi tưởng tượng.
Thôi vậy, của đi thay người, cứ chạy đã, tiền kiếm lại sau.
Còn đang nhìn ngắm cửa ngõ chuẩn bị lượn, có tiếng nữ nhân ho nhẹ ...
“Khụ”
Lăng Phong liếc mắt, chỉ thấy cô dâu một sắc đỏ thẫm khăn voan im lặng ngồi ở trên giường, hai tay đặt cẩn thận trên đùi.
Không thể không nói, nhìn đôi tay nàng ta trắng nhẵn nhụi, Lăng Phong không khỏi lưỡng lự, muốn gỡ khăn voan ra xem.
Đúng là hắn nghe nói nàng ta bị hủy dung, nhưng lại không hỏi ra được thương tật bao nhiêu %. Nhớ năm đó xem phim, mấy vai nữ chính mà đánh chiêu bài “hủy dung”, thường chỉ là một vết bớt hồng hồng trên mặt, nhìn chẳng có gì là hủy cả.
Lỡ như nàng ta chỉ hỏng có 1-2% gì đó thì sao?
Hoặc là, đây thực ra là kịch bản ngôn tình gì đó. Đại loại dứt áo bỏ đi xong, 5 năm sau mới đau khổ phát hiện, cô vợ mình bỏ thực ra là một mỹ nhân, chỉ vì nàng muốn tuyển như ý lang quân, cho nên giả vờ tung tin đồn mình bị hủy dung thì sao?
Thế thì Phong ca ở lại làm rể cũng ...
Không được, phải kiên định. Cái đám cưới này quá hồ đồ. Riêng chuyện ở rể là không chấp nhận được rồi.
Cũng nói luôn, nghe nói đám cưới thời Tống còn chưa có tục đội khăn voan che kín đầu, cái đó phải đâu thời Nguyên mới có. Nhưng có lẽ vì chuyện hủy dung, cô dâu vẫn đội một cái, nói không chừng đây chính là tiền lệ đầu tiên cho tập tục kia cũng nên.
Lăng Phong bỗng thấy thương cảm cho nam nhân thời này.
Nói sao, cưới vợ mà đến tận lúc động phòng mới biết mặt vợ, là cỡ nào xúc động. Trong ngày vui nhất cuộc đời, tràn trề hy vọng cưới được một vị mỹ thê. Thế nhưng gỡ tấm khăn lên, lại thấy một khuôn mặt xấu ma chê quỷ hờn, nhưng lại chẳng thay đổi được nữa, ngươi sẽ có cảm giác gì?
Khó trách nam nhân cổ đại trước khi động phòng đều uống cho say khướt. Chắc để tăng ảo giác giảm độ shock.
Lăng Phong đằng hắng :
- Triều tiểu thư, tối hôm đó tại hạ có làm gì hay không, cô nương chắc chắn rõ nhất.
Đáp lại hắn là im lặng.
Lăng Phong đành tự biên tự diễn :
- Ta không muốn chỉ vì hiểu lầm nhất thời, mà làm hỏng hạnh phúc cả đời của cả hai ta. Cá nhân ta cho rằng, kết hôn là phải dựa trên tình yêu đôi lứa. Chỉ cần có tình yêu, thì cho dù ai đó có bị hủy dung cũng sẽ hạnh phúc ...
Vẫn im lặng.
Gì đấy? Lời kịch này Phong ca là người nói mà còn thấy cảm động rối tinh rối mù, suýt nữa thì yêu luôn chính mình, thế mà nàng ta cứ im re là thế nào?
Nữ tử này không phải chỉ hủy dung, mà còn bị câm luôn đấy chứ?
- Trong tư trang của ta có 200 lượng, huynh trưởng cô đang giữ. Ta để lại luôn cho cô nương, xem như đền bù phí tổn tinh thần đêm nọ. Nếu cô nương thấy thiếu, tại hạ sẽ gửi bù sau. Tại hạ là Lăng Phong, Phong Vân đoàn, Vĩnh Lạc trấn. Sau này nếu có chuyện gì, cô nương cứ gửi thư đến, ta sẽ hết lòng giúp đỡ.
Nói đến đó lại bổ sung :
- Kể cả là ... chuyện chung thân đại sự.
Ý tứ của Lăng Phong chính là, nếu như nàng ta không tìm được hôn phu thích hợp, hắn sẽ nuôi nàng nửa đời sau. Dù sao một cô gái mà thôi, Lăng Phong nghĩ mình đã đủ khả năng lo được.
Đương nhiên, trong đây cũng có tính toán của hắn.
Nếu bây giờ cưới nàng, thì nàng ta là bà cả mất. Mặc dù đã xác định đường lối xuyên không là nhiều bà, nhưng bà cả phải chọn kỹ càng, không thể bừa bãi được. Bởi vì bà cả chính là người sẽ quyết định Phong ca lấy được bao nhiêu bà hai. Bà cả bị hủy dung chỉ sợ dễ ích kỷ, không muốn chồng lấy bà hai tranh với mình, đến lúc đó nội chiến cung đình giết hại nhau thì toi.
Bỗng, một giọng nữ lạnh lùng vang lên :
- Ngươi muốn đi sao?
Hóa ra không phải câm.
Nhưng kỳ quái, giọng điệu nàng ta thế nào lại ... đáng sợ như vậy?
Đúng, là đáng sợ.
Bình tĩnh đến đáng sợ.
Uy áp đến đáng sợ.
Đây mà là một tiểu thư khiếp nhược và đầy bất hạnh sao?
Không giống. Lăng Phong có cảm giác như mình đang đụng phải ... Kha lão.
Tò mò bốc lên, Lăng Phong quyết định thi triển thần pháp. Dù sao, có thể không tháo khăn voan của nàng ta xuống được, nhưng dùng thần pháp vẫn có thể nhìn sơ sơ đường nét. Ở cái xó này chắc không có cao thủ về thần, không cần thiết phải giữ mình quá.
Thần lực tỏa ra ...
Hai mắt Lăng Phong đột nhiên trợn tròn.
- Ai cha má ơi, quỷ ...
“Ầm”
Ai đó rút cục vứt áy náy lên chín tầng mây, đạp cửa lớn phi luôn ra ngoài, ngay cả Lưỡng Nghi Hộ Tâm cũng kích hoạt lúc nào không hay.
"Quạ quạ"
Có tiếng quạ kêu, sau đó là tiếng ai đó thất thanh.
- A, tân lang đào hôn rồi.
Ngay sau đó.
"Binh booong choang"
- Người đâu, đuổi theo. Bắt được tân lang trở về, bổn trang sẽ thưởng lớn.
- Ủa, bắt ai vậy? Ca mới tới còn chưa kịp uống rượu mừng a.
- Không rõ, chỉ biết bắt về Triều gia có thưởng.
- Xem ra người xấu rồi? Lỡ như giết chết thì sao?
- Hừm, chắc thưởng càng lớn đi.
- Haha, tốt, đao của ta đâu? Lão Tứ này đã ra tay, tên kia chết chắc rồi.
Lăng Phong nghe loáng thoáng đằng sau mà toát mồ hôi.
Tiệc rượu còn chưa qua bao lâu, từ cổng thôn bụi đã bốc mù mịt, phía trước một người mặc đồ đỏ, trước ngực kết bông to đùng phi vèo vèo, chân xoay tròn như bánh xe, đằng sau cả một đoàn người ngựa chó gà heo bò đuổi sát nút.
Khung cảnh vô cùng vui mắt.