Cả người Doãn Vân Phương như bị trúng tà, mất kiểm soát thân thể, tàn ảnh cũng biến mất theo. Gã theo quán tính cứ thế lao tới, nhưng chân không thể di chuyển, vì thế mất trọng tâm, ngã luôn xuống đất.
- Ai?
Tên áo vàng hoảng hốt hét to. Hắn vừa rồi cũng cảm nhận thấy có người ra tay.
Liễu cung chủ gắng gượng quan sát xung quanh, nhưng không nói gì.
Doãn Vân Phương rất nhanh tỉnh táo. Lần đầu tiên trên khuôn mặt gã hiện ra vẻ sợ hãi, tay cầm kiếm cũng run theo.
Người ra chiêu không ai khác ngoài Lăng Phong. Hắn dùng khả năng gây choáng dồn hết vào một đòn này, bất ngờ đánh thẳng vào thần thức Doãn Văn Phương.
Lăng Phong cái gì cũng được đi, chỉ riêng cái tính đột phát vẫn không sửa được. Lúc nhẫn nại thì cũng cố được rất lâu, nhưng đến lúc bột phát thì quyết định cũng cực nhanh chả thèm tính toán gì thêm.
Vừa rồi thấy tên họ Doãn kia lao về phía Liễu cung chủ, hắn tự nhiên nghĩ đến Doãn Chí Bình cưỡng bức Tiểu Long Nữ, căm thù nổi lên, thương hoa tiếc ngọc, liền thi triển thần thức tấn công gã kia. Xong xuôi nghĩ lại thấy hối hận vô cùng.
Lăng Phong về thần pháp cũng chẳng phải hiểu biết gì lắm, hắn chỉ biết nó rất bí ẩn, dường như là một loại lực lượng có thể chế ngự cao thủ. Xem ra cũng vì hắn vẫn chưa luyện được cách tập trung thần thức, cho nên xuất chiêu lên Doãn Vân Phương, nhưng cả hai người còn lại đều cảm nhận được một phần nhỏ.
"Ài, Liễu Cung chủ, ta vì nàng mà làm liều rồi đó.”
Lăng Phong sợ bị phát hiện, liền nín thở, nhưng tim thì không kìm được vẫn đập thình thịch. Ba người kia đều là cao thủ, không loại trừ khả năng có biện pháp tìm ra hơi thở gì đó của Lăng Phong.
Chỉ là, một lúc sau, Lăng Phong phát hiện vẫn không có động tĩnh gì.
“Có lẽ nào thần thức của bọn họ đều kém thua ta?”
Lăng Phong đánh bậy đánh bạ, nhưng lần nay may cho hắn là đã đoàn trúng. Trong ba người, chỉ có Liễu cung chủ và tên áo vàng là đã luyện thần pháp qua tầng hai, cho nên mới nhận ra đòn tấn công của Lăng Phong. Doãn Vân Phương phản bội sư môn từ sớm, thậm chí tầng một còn chưa viên mãn.
Doãn Vân Phương bỗng chắp tay nói :
- Tiền bối nếu đã đến, xin mời hiện thân.
"Tiền bối?" Lăng Phong bất khả tư nghị. Tên kia đang nói hắn sao?
Mặc dù cảm thấy khó hiểu, nhưng Lăng Phong lại quyết định, hắn sẽ không dùng lại thần thức. Bởi vì hắn biết mình còn rất kém, rất dễ lộ sơ hở, nói không chừng tên họ Doãn đang dụ hắn làm lại lần hai để xác định vị trí.
Chỉ là, Lăng Phong không hành động gì, nhưng tình hình vẫn càng lúc càng quái.
Chỉ thấy Doãn Vân Phương cảnh giác lui về phía tên áo vàng, nói gì đó, tên áo vàng nghĩ nghĩ một lúc gật đầu, sau đó cả hai ... dắt nhau biến mất, để lại Liễu Cung chủ nằm ở bãi cỏ.
...
Lăng Phong nhìn thấy tẩt cả, nhưng hắn cũng không vội vàng chạy ra. Nói không chừng hai tên kia đang bày kế “điệu hổ ly sơn”, giả vờ rời đi, chờ Lăng Phong hiện ra liền quay lại. Hơn nửa, nữ nhân kia đẹp thì có đẹp, nhưng võ công quá khủng bổ. Lăng Phong tuy háo sắc, nhưng vẫn yêu mạng sống hơn.
Lăng Phong cứ thế chờ một lúc lâu.
Liễu Cung chủ ngồi khoanh chân đả tọa, quầng khí màu hồng phủ quanh thân, đẹp thánh khiết không thể xâm phạm.
Chỉ là, sau một lúc, nàng đột nhiên ... ngã ra đất, bất tỉnh.
Lăng Phong nhịn thêm một khắc đồng hồ, cảm thấy có lẽ không có âm mưu quỷ kế gì đang chờ mình, mới từ từ rời chỗ nấp tiến lại gần Liễu cung chủ.
Vừa lại gần hắn vừa nhỏ giọng :
- Liễu cô nương. Ta tới gần nhé!
Càng tiến gần nàng ta, tim Lăng Phong càng đập mạnh.
Tiên nữ đang nằm trên cỏ, dáng người ảo diệu ẩn hiện sau làn váy lụa, nhìn vô cùng bắt mắt.
Nàng mặc bộ váy màu trắng tuyết, phần cổ tay hoa văn màu bạc, đai lưng ôm chặt vòng eo, khiến cho phần ngực cứ phập phù theo nhịp thở mỏng manh. Mái tóc nàng dài, đen nhánh bóng mượt. Mái phía trước xỏa sang bên thái dương, đằng sau cột bằng dải lụa.
Khuôn mặt nàng bị mạng che một nửa, Lăng Phong chỉ thấy được phần trán và đôi mắt. Đôi mắt nhắm nghiền rung rung, lông mi cong vút. Lăng Phong tuyệt đối không nghĩ rằng đôi mi tự nhiên có thể cong đẹp tuyệt hảo như thế. Kiếp trước của hắn, nữ nhân ra đường đều phải vuốt mi mất nửa ngày mới được như vậy, chẳng lẽ thời này cũng có đồ nghề đó rồi?
Lăng Phong nhìn không dám chớp mắt, chân bước cũng cực kỳ nhẹ nhàng, hắn sợ mình sẽ kinh động đến cảnh đẹp này.
Điều đáng tiếc nhất, đó là vết máu trên khóe miệng và cánh tay của nàng.
Hắn đột nhiên nghe nàng ta rên "hừ hừ".
Rút cục cũng bò được lại gần. Lăng Phong cẩn thận đưa tay, đầu tiên chạm lên trán.
"M* ơi, sao nóng vậy?"
Lăng Phong phát hoảng, nói theo kiểu sốt cao thời trước của hắn, thì phải trên 40 độ.
Lăng Phong bỏ luôn ham muốn cởi mạng che mặt để nhìn dung nhan, hắn lo lắng cho tính mạng của nàng ta hơn.
Một người sốt cao khủng khiếp thế này, không hạ nhiệt sớm để chuyển sang co giật, với điều kiện ở đây chỉ e hỏng bét. Từ đây chạy về Vĩnh Lạc trấn khá xa, đặc biệt nếu Lăng Phong phải phải mang theo một người thì càng xa.
Lăng Phong luồn tay bế Liễu cung chủ lên, cảm giác như ôm một cục than đang cháy trên người.
Hắn nhẹ nhàng chỉnh đầu nàng ngả vào lòng mình. Dù sao cũng không thể bất cẩn để cổ người ta ngả ngửa ra sau.
Sau đó chạy như bay đi.
...
Chạy được một lúc, Lăng Phong tình cờ thấy một hồ nước bên góc rừng.
Hắn liền bế nàng lại, đặt nàng xuống bờ đá cạnh hồ. Sau đó, xé vải trên người, làm thành một cái khăn nhỏ, nhúng nước hồ chườm lên trán nàng, hy vọng giảm sốt. Sau đó lại tức tốc bế nàng ấy đi tiếp.
Chỉ là, đi được một lúc, hắn nhận ra miếng khăn đã khô rang, nước bốc hơi sạch sẽ, thậm chí cái khăn cũng nóng không kém.
Trọng yếu là, hắn bắt đầu thấy người ngọc trong lòng có dấu hiệu run rẩy.
"Không xong."
Lăng Phong đành phải bế nàng quay lại bãi đá, tiếp tục chườm nước.
Hắn cũng đưa tay thử bắt mạch. Đôi tay ngọc ngà, làn da trắng mịn, nhịp tim loạn xạ. Nói cho cùng, trình độ bắt mạch của Lăng Phong chỉ ở mức vỡ lòng, cũng chẳng thể nhìn ra được bệnh tật gì.
Lăng Phong nhìn bàn tay mỹ nữ không khỏi chép miệng thầm than. Không hiểu nàng ta luyện kiếm bằng cách nào. Đôi tay luyện võ, mà một chút tì vết cũng không có.
Chườm mấy lần khăn nước cũng không thấy tình hình khá hơn, Lăng Phong thực sự lo lắng. Hắn nghĩ đến, chỉ sợ đây không phải là sốt mà hắn biết.
Lăng Phong nhận ra quá muộn. Đây đương nhiên không phải là sốt. Một cao thủ luyện khí, làm gì có chuyện để bị sốt. Cũng chỉ có Phong ca tịt đường khí mới có cái suy nghĩ này.
Không phải sốt, vậy thì là gì đây?
Lăng Phong bỗng vỗ đầu chợt nhớ ra.
"Từ từ, độc?"
Lăng Phong nhìn sang tay trái nàng ta. Hắn cẩn thận xé phần cổ tay đã bị rách một chút, lộ ra một vùng da trắng nõn. Vết thương không hề rộng, máu đang rỉ ra.
"Ta thật sơ suất."
Lăng Phong không ngần ngại dùng miệng hút lấy máu từ vết thương, theo kiểu hút độc rắn. Hắn cũng chả biết làm vậy có đúng không, chẳng qua đây là cách duy nhất hắn nghĩ ra lúc này. Xong xuôi chùi sạch vết thương, lại đổ ít bột cầm máu. Thứ này Lăng Phong mang theo để tiến hành “Man vs Wild”.
Hắn không để ý đến, lúc này trán Liễu cung chủ đã lấm tấm mồ hôi.
Ngay khi Lăng Phong muốn đưa tay chạm vào trán nàng lần nữa, chủ ý để thử xem nhiệt độ thân thể, thì ...
“Ông”
Lăng Phong trúng một đòn cực mạnh, như bị sấm sét trời quang, suýt chút ngã vật ra sau, trong người phi thường khó chịu.
Vừa rồi cả tinh thần hắn một mảnh trắng xóa, kiểu như bị ánh sáng trắng chiếu thẳng vào mắt. Tỉnh táo lại, Lăng Phong phát hiện thần thức của hắn triệt tiêu, có muốn thi triển nghe ra xa cũng không thể được nữa.
“M* của ta ơi!”
Lăng Phong toát mồ hôi
Không hổ siêu cao thủ. Trong trạng thái vô thức mà có thể tự phản kích như vậy.
Ngay lúc này, Liễu Cung chủ bỗng cựa quậy cơ thể.
Lăng Phong vội đặt nàng ta xuống bãi đá, cẩn thận lùi ra sau một chút, hỏi :
- Liễu cô nương, cô tỉnh rồi sao?
Liễu Cung chủ không rõ có nghe được lời hắn hay không. Chỉ thấy trán nàng nhíu lại, hai bàn tay bỗng nhiên nắm chặt.
Lăng Phong thầm đoán, có lẽ nàng đang chiến đấu với độc tính đang phát tác, phải chịu đựng đau đớn.
Lăng Phong căn bản không biết làm gì tiếp theo.
Hắn có thể tiếp tục bất chấp mà bế nàng chạy một mạch về Vĩnh Lạc, vì cứ ngồi đây cũng không làm được gì khác. Chỉ là, ở Vĩnh Lạc trấn cũng không có đại phu nào ra hồn, xem chừng về đến đó lại phải đi tiếp về kinh thành, mất thêm nửa ngày là ít.
Đột nhiên hắn nghĩ tới, sẵn có cái hồ nước ở đây, cho nàng xuống nước một chút thì sao?
Nếu là sốt thông thường, thì tuyệt đối không nên làm thế. Nhưng đây rõ ràng không phải sốt thông thường. Trọng yếu là, Lăng Phong nhớ ra, nàng ta là một cao thủ về khí. Một cao thủ về khí sẽ không lo chuyện cảm mạo phong hàn. Lăng Phong lại nhớ đến vài cái tình tiết kiếm hiệp, mỗi khi cao thủ bị tẩu hỏa nhập ma, thì có thể ngồi dưới thác nước tĩnh tâm gì đó.
Dù sao bế nguyên cái lò than này chạy tiếp cả canh giờ, chỉ sợ hắn cũng bị nướng chín mất.
Liễu Cung chủ lại nhíu mày, tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
Lăng Phong tâm loạn như ma, hắn rất thương tiếc nữ nhân, đặc biệt là mỹ nữ. Thấy nàng càng đau đớn, hắn càng muốn làm gì đó ngay.
Trong lòng thầm đặt cược, Lăng Phong liền chầm chậm tiến lại gần, nhỏ giọng :
- Liễu cô nương, người cô nương quá nóng. Tại hạ muốn đem cô nương về chữa trị cũng không thể bế đi được, cho nên ... muốn đem cô nương ngâm hồ nước lạnh.
Liễu Cung chủ đương nhiên không thể trả lời.
- Cô nương không phản kích ta, tức là đã đồng ý đi. Vậy xin mạo phạm!
Lăng Phong bế nàng đi xuống, nước hồ dần dần ngập người nàng.
Tấm mạng trên mặt một phần dính nước nặng trĩu, vô tình tuột ra.
Lăng Phong như trúng phải định thân chú, ngơ ngẩn.