Đúng vậy, hắn là nam nhân, có nghĩa vụ và trách nhiệm với gia tộc, chỉ cần còn sống liền không thể trốn tránh.
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên không còn hận nam nhân này nữa. Hai người thân bất do kỷ, có lẽ không nên nảy sinh tình yêu. Hắn có quốc thù gia hận, nàng có bí ẩn thân thế của mình; hai người gắn bó thời gian ngắn ngủi, cần gì phải cố tình gây nên một đoạn nghiệt duyên khó giải.
Viên Li lấy hết dũng khí nói ‘thật xin lỗi. Mạng của ta không dài, phải lưu lại hậu nhân cho bọn họ, trừ chuyện này, ta thề ta chưa từng gạt ngươi’ nói xong, hắn cảm thấy như đã trút được gánh nặng.
Vào phút cuối, hắn rốt cuộc cũng có thể thẳng thắng thành khẩn với nàng, xem ra dù là chuyện gì, chỉ có đến lúc sinh ly tử biệt mới có thể cởi bỏ khúc mắc mà nói rõ ra.
“Ta phải đi, ngươi bảo trọng” Viên Li trút xong tâm sự, đứng lên cáo từ
Phó Lệnh Nguyệt chăm chú nhìn hắn, yết hầu như nghẹn lại, nàng không biết nên nói gì. Lần từ biệt này có thể là cả đời sẽ không gặp lại. Nàng không muốn giữ hắn lại nhưng nếu cứ im lặng để mặc hắn đi, có thể sau này nàng sẽ hối hận. Cuối cùng nàng chỉ có thể nói “tâm nguyện sắp hoàn thành, chúc mừng”
Đại Tề quốc hiện tại bấp bênh, hoàng tộc Lý thị đang giãy dụa những phút cuối cùng, bọn họ xem bảo tàng là cọng rơm cứu mạng nhưng ai biết đó có phải là cạm bẫy báo thù của dư đãng Tiền Lương hay không. Thiên hạ này sớm hay muộn gì cũng bị Phương gia cướp lấy, bảo tàng kia chỉ là chiếc roi để gia tăng tốc đồ, chuyện báo thù sẽ lập tức kết thúc
Viên Li ngừng bước, chậm rãi xoay người, cong khóe miệng nói ‘cảm ơn”
“Công tử, vở diễn Cô nhi Triệu thị, ngươi xem có vui không?” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên rất muốn hỏi hắn
Viên Li ngẩn người, khóe miệng chua xót “ta vẫn sống rất nặng nề, vui vẻ đối với ta là một chuyện rất xa xỉ. Cả đời này, ta từng vui vẻ được mấy ngày nhưng sau khi vui vẻ lại càng khiến ta thêm khổ sở”
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy đau xót, nàng cũng rất không vui, trong chớp mắt này nàng có ngàn vạn lời muốn phản bác hắn, kích thích hắn nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Cảm ơn ngươi” Viên Li ảm đạm nói “mọi sự đã kết thúc, cũng không có gì đưa cho ngươi, mọi sự cẩn thận”
“Viên Li” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên hô lên “ta muốn gặp sư phụ ngươi” nàng muốn bám lấy hắn, nàng còn chưa nói những lời cuối cùng, nàng còn chưa nói hết ý nghĩ trong lòng mình
“Sư phụ hành tung bất định, lúc cần xuất hiện thì sẽ xuất hiện” Viên Li lắc đầu ‘ta cũng không thể cưỡng cầu hắn”
“Ta nhất định phải tìm được hắn, ta có chuyện muốn hỏi hắn” Phó Lệnh Nguyệt nôn nóng ‘ngươi không giúp thì ta tự làm, ta sẽ buộc hắn xuất hiện”
“Ngươi còn muốn biết cái gì?” Viên Li cười khổ “không phải ngươi đã nhớ lại chuyện cũ sao? còn muốn gì nữa?”
“Có một đoạn trí nhớ vẫn chưa khôi phục’ Phó Lệnh Nguyệt nhíu mày “ta muốn tìm hắn để hỏi cho rõ”
Viên Li trầm mặc hồi lâu, thở dài “con người đều luôn cố chấp”
“Nếu ngươi đã rõ ràng vì sao còn không bỏ xuống được’ Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh
“Ta là người sắp chết, khác với ngươi” Viên Li cười khổ “sống cũng không vui, buông hay không đối với ta có gì khác nhau đâu”
“Sống cũng không vui…nếu ta hiện tại có thể từ bỏ, ngươi sẽ cùng ta sao?” Không biết Phó Lệnh Nguyệt lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên toát ra một câu này
Lời vừa nói ra, nàng cảm thấy buồn bực trong lồng ngực như tìm được chỗ phát tiết, trong chớp mắt trở nên sảng khoái. Đúng, nàng chính là muốn nói những lời này. Nàng chính là muốn dùng những lời này để bác bỏ lý do thoái thác khiến người ta phẫn uất của Viên Li
Viên Li kinh ngạc nhìn nàng chăm chú, Phó Lệnh Nguyệt vô cùng kiên định nhìn lại hắn
Thời gian như ngừng trôi.
Nàng có thể nghe được tiếng nhịp tim của mình, nghe thấy thanh âm gió thổi bên ngoài, nghe được tiếng hít thở phập phồng của hắn. Nàng đứng yên, đón nhận những cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ cùng không khí ấm áp trong phòng, băng hỏa đối lập. Hắn sẽ trả lời thế nào đây? Chờ đợi này khiến nàng cảm giác như thời gian trôi qua rất chậm, như ngừng trôi.
Viên Li kinh ngạc nhìn nàng, trong mắt lướt qua vẻ do dự nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự ảm đạm phiền muộn, thở dài nói ‘đừng đùa nữa, ngươi làm không được”
“Ta không phải nói chơi, ta lập tức có thể đi’ Phó Lệnh Nguyệt chưa từng có dũng cảm như bây giờ
“Thế giới này, không phải ngươi thích thì có thể làm được”Viên Li dời tầm mắt, nói
“Thế giới này, ngươi không tranh thủ thì mới vĩnh viễn không có được’ Phó Lệnh Nguyệt vẫn không buông tha
“Mạng của ta không thọ”
“Sư phụ ngươi nói ta cũng sống không lâu”
“Ta còn có đại sự chưa xong.”
“Vậy vào ngày thay triều đổi đại, ta sẽ đến Lũng Tây tìm ngươi”
“Ta đã không tốt với ngươi’
“Vậy sau này hãy hảo hảo bồi thường cho ta”
Viên Li rốt cuộc á khẩu, không nói được gì nữa
“Đừng tìm cớ nữa, thật ra ngươi không thương ta” Phó Lệnh Nguyệt cười lạnh “ngươi chưa từng nói yêu ta, nếu không lúc trước cần gì tìm lý do đường hoàng để rời đi chứ. Ngươi nói thẳng đi, ngươi không yêu ta, chúng ta thanh toán cho xong, vậy tốt hơn”
“Không phải. Ta…yêu ngươi” rôt cuộc cảm xúc của Viên Li cũng thay đổi
‘Vậy chứng minh cho ta xem” Phó Lệnh Nguyệt mắt sáng như đuốc nhìn hắn “sau khi ngươi làm chuyện mình nên làm, có thể làm chuyện cho bản thân mình?ngươi có thể vì mình mà cố gắng sống thêm một khắc không? ai có thể vạn thọ vô cương chứ, nếu vì chết mà không dám khóc, không dám cười thì…”
“Ta sẽ” Viên Li né tránh ánh mắt của nàng, rũ mi thì thào ‘ta yêu ngươi, ta không lừa ngươi, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem” ngữ khí của hắn đột nhiên trở nên nặng nề, quyết đoán ‘canh giờ không còn sớm, cáo từ” nói xong nhanh chóng rời đi”
Phó Lệnh Nguyệt đứng yên, khóe mắt nóng lên, rưng rưng lệ, bi phẫn hô to với bóng lưng của hắn ‘Viên Li, ngươi chính là một kẻ nhu nhược”
Viên Li không dừng bước, rời đi rất nhanh. Từ xa nhìn lại chỉ thấy người hầu của hắn cầm áo khoác đuổi theo như điên.
Mây đen vần vũ, gió lạnh từng cơn, khung cảnh xơ xác tiêu điều. Đế đô đổ tuyết.
Trong mộng, Phó Lệnh Nguyệt lại gặp được tiểu nam hài nằm trên giường ngọc kia. Nàng nhớ lại một sự kiện điên cuồng mình đã làm khi nhỏ, cũng là sự kiện nàng can đảm nhất.Khi đó nàng vươn tay, muốn vuốt ve hàng mi thật dài của hắn lại sợ hắn bừng tỉnh nhưng hắn rất tuấn tú, là nam hài xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy, nàng thực sự rất muốn nhìn. Cuối cùng, nàng cố lấy dũng khí, hôn nhanh lên hai má hắn. Viên Li…Phó Lệnh Nguyệt nghe được thanh âm từ cổ họng mình, lóe qua thật nhanh, không kịp bắt giữ
Không tốt! Nàng đột nhiên nghĩ tới một sự kiện!
Phó Lệnh Nguyệt ở trong mộng quát to một tiếng, ngồi bật dậy. Nàng đã quên mưu kế đã bàn cùng Phương Diệu Tổ. Suy nghĩ hỗn độn, rốt cuộc nàng không thể ngủ lại được nữa
Trời vừa sáng, Phó Lệnh Nguyệt liền tức tốc sai người mời Hậu quân đô đốc Phương Diệu Tổ đến. Nàng muốn hủy bỏ kế hoạch hành động của bọn họ. Nàng đã biết được thân thế của Viên Li, không cần phải tra khảo Liễu Dung. Tra khảo nàng ta thì không sao nhưng nếu làm rối loạn kế hoạch của Viên Li hoặc làm lộ thân phận của hắn, hậu quả sẽ khó lường. Phó Lệnh Nguyệt có chút ảo não, sao nàng lại nghĩ ra chủ ý cùi bắp như vậy chứ?
Phó Lệnh Nguyệt chờ đến mỏi mòn mới thấy gã sai vặt quay về báo tin hôm qua Phương Diệu Tổ đã xuất môn, không tìm thấy người
Hỏng rồi. Tâm của nàng như chìm xuống đáy cốc.
Cuối tháng chạp, Phương Diệu Tổ rốt cuộc cũng mang đến một tin tức “tốt” cho Phó Lệnh Nguyệt: Liễu Dung đã bị bắt. Hắn còn khen mưu kế của nàng hay.
Phó Lệnh Nguyệt ngoài cười, trong lòng lại phát điên. Nàng không biết sẽ xảy ra chuyện gì, có gây thương tổn cho Viên Li hay không nhưng đối diện với tiểu hồ ly như Phương Diệu Tổ, nàng không dám hỏi
“Ta chỉ nói thôi, người ra sức cũng là ngươi” Phó Lệnh Nguyệt dời tầm mắt “Phương đô đốc, mau nói nghe một chút, ngươi có diệu kế gì hay dùng vạn quân mà đoạt được nữ nhân kia?”
‘Chẳng trách mọi người nói không gì sánh bằng miệng thuyết thư” Phương Diệu Tổ giả vờ hờn giận, hung hăng nhéo mũi nàng một cái “nếu nữ nhân kia là ngươi, ta còn có khả năng dùng vạn quân, nhưng chỉ là một nội nhân của môn khách, cần gì phải phí sức như vậy”
Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên “không phí sức. Mau, nói cho ta nghe đi”
Phương Diệu Tổ nhấp một ngụm trà, thuật lại mọi chuyện. Hôm qua Hữu quân Đô đốc bắt đầu rút khỏi thành Thiên Kinh, đội quân nhu đi trước, không ngờ gặp phải sơn tặc ở Nhạn Đãng sơ, bị tổn thất khá nhiều
“Là người của ngươi giả làm sơn tặc?” Phó Lệnh Nguyệt buông lỏng tâm tư một nửa. Ít nhất Phương gia không tập kích trung tướng.
Căn cứ theo theo tin tình báo từ Trung quân phủ, Liễu Dung là nội nhân của Hải Thanh, tâm phúc của Viên Li, mấy tháng trước vừa sinh đứa nhỏ, lần này rời kinh liền đi theo đội quân nhu.
“Có con?” Phó Lệnh Nguyệt cố tình kin ngạc hỏi. Xem ra Viên Li thực sự không muốn nhận đứa con này, lại dùng cách này để che mắt. Không biết có bắt được đứa nhỏ hay không
Phương Diệu Tổ hiểu sao ý nàng, giải thích “vì chúng ta giả làm thổ phỉ, phải nhanh chóng rút lui cho nên chỉ bắt được nữ nhân. Đứa nhỏ được vú em ôm, cũng không thể để phát sinh thêm việc nên sau khi đoạt được nữ nhân kia liền rút lui”
“Làm rất giống nha” Phó Lệnh Nguyệt cười
“Không có cách nào. Đây là luật lệ của thổ phỉ ở Nhạn Đãng sơn, có giả cũng phải giả cho giống. Dù sao hai nhà chúng ta cũng chưa đến lúc trở mặt với nhau, nếu bị điều tra ra, ta cũng không tiện ăn nói” Phương Diệu Tổ nhẹ giọng giải thích
“Người của các ngươi không để lại dấu vết gì chứ?” Phó Lệnh Nguyệt thoáng thả tâm. Không làm tổn thương Viên Li là được rồi, việc đã qua mấy ngày cho dù sau này Liễu Dung có cung khai thì hắn cũng đã đến Lũng Tây, có bại lộ thân phận là hoàng tử tiền triệu thì cũng không phải đại họa gì. Hơn nữa có người khôn khéo lão luyện như Trương Kê hẳn sẽ không khoanh tay ngồi xem. Liễu Dung tự cầu nhiều phúc đi
“Yên tâm, chỉ bị thương không có chết, không để lại thi thể, đều là người thân tín” Phương Diệu Tổ tự tin trấn an nàng
“Vậy chuyện còn lại làm phiền Phương đô đốc rồi’ Phó Lệnh Nguyệt nghĩ một đàng nói một nẻo ‘nghe nói miệng của nữ nhân kia cũng không dễ cạy ra đâu” thật ra nàng muốn dẫn dắt cho Phương Diệu Tổ dùng đại hình, tốt nhất là làm cho Liễu Dung chết ngay lập tức, vậy thì vô đối chứng rồi.
Mấy ngày nay Phương Diệu Tổ không đến Thần nữ điện, Phó Lệnh Nguyệt đứng ngồi không yên, nàng không dám tìm Ngô Mỹ Nhân bàn tính, sợ mình lộ sơ hở trước mặt yêu nghiệt kia. Nàng trái lo phải nghĩ, chỉ có thể phái Bàng Doanh Doanh xuất môn nghe ngóng, xem dạo này Hậu quân phủ thế nào hay là có nghe được tin đồn gì về Hữu quân hay không. Tiếc là sắp hết năm, mọi người đều bận rộn, ngay cả Hoàng đế và Thái hậu cũng không được quan tâm nói gì nhân vật nhỏ như một đô đốc. Bàng Doanh Doanh cũng không dò là được gì cho nên Phó Lệnh Nguyệt chỉ có thể đóng cửa chờ
Cuối năm, rốt cuộc nàng cũng gặp được Phương Diệu Tổ, thấy hắn dường như không vui, vẻ mặt có chút hậm hực. Phó Lệnh Nguyệt do dự hỏi về Liễu Dung, lại biết nàng ta bị đại hình ba ngày mà vẫn sống, cũng không khai một tiếng.
Không khai? Phó Lệnh Nguyệt chấn kinh. Nàng đột nhiên nhớ tới nàng và Viên Li cùng nói chuyện với nhau
“Sao ngươi có thể lưu lại một người sống chứ? Coi chừng ngày nào đó nàng sẽ bán đứng ngươi?”
“Liễu Dung sẽ không như vậy”
Năm đó Viên Li đã từng khẳng định như vậy.
Nữ nhân thần bí này yếu đến trói gà không chặt lại chịu đựng được ba ngày tra tấn bằng đại hình. Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên động lòng trắc ẩn cũng có chút kính nể, đăm chiêu lặp lại “ba ngày rồi mà không khai?”
Phương Diệu Tổ lại lần nữa hiểu sai ý nàng “ta sẽ tìm cơ hội để ngươi tới xem nàng một chút, thuận tiện giúp ta nghĩ cách” hắn sợ nàng nghĩ hắn che giấu sự thật, muốn chứng minh cho nàng thấy
“Không vội, ngươi đừng vội lấy mạng người ta’ Phó Lệnh Nguyệt mừng thầm, thuận theo “cứ từ từ, giữ mạng cho nàng rồi tìm đối sách khiến nàng mở miệng”
Phương Diệu Tổ thở dài ‘thật ra nàng ta càng như vậy, ta càng thấy sự tình không đơn giản. Thê tử của một thị vệ bình thường lại có ý chí kiên định như đá vậy sao. Ngươi nói không sai, địa vị của nàng ta nhất định không đơn giản, chắc chắn là tâm phúc của Viên Li”
‘Vậy thì ân uy cùng thi” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên có chủ ý “nghĩ cách đem nàng tới chỗ ta, ta sẽ tra hỏi nàng”
“Để ở Thần nữ điện không ổn” Phương Diệu Tổ cự tuyệt “ta có một tòa nhà ở gần Thần nữ điện, có tử sĩ trông coi, ngươi rảnh thì đến đó đi”
Khi Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy Liễu Dung, phát hiện tình trạng của nàng ta còn thảm hơn Ngô Mỹ Nhân lúc trước, móng tay của nàng đã bị rút hết, tứ chi sưng tấy, xiêm y qua loa không dấu được vết sẹo bị vật nóng dí vào. Lao đầu nói không ngờ nữ nhân này lại quật cường như vậy, nhưng Phương đô đốc đã ra lệnh không được làm nàng ta chết cho nên bọn họ chỉ có thể dùng vài hình cụ ôn hòa, vẫn chưa dùng tới đại hình
Phó Lệnh Nguyệt biết lao đầu này muốn trốn tránh trách nhiệm, phạm nhân không chịu cung khai không phải vì bọn họ thẩm vấn vô phương mà do không thể dùng đại hình. Hiện tại nàng không còn muốn bức cung Liễu Dung, nàng đã nhìn thấy cảnh huyết nhục mơ hồ, không khỏi thấy kính nể nữ nhân này. Ý chí kiên cường như thế, ngay cả ám vệ cũng rất ít người làm được, vậy mà nữ nhân thể hư nhược cốt này lại chịu đựng được
“Cho nàng ta nghỉ ngơi hai ngày rồi tính sau” Phó Lệnh Nguyệt phân phó, nhắc nhở bà tử do Phương Diệu Tổ không được để phạm nhân chết rồi nhanh chóng rời đi
Trên đường hồi cung, Phó Lệnh Nguyệ đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu Liễu Dung có thể vì Viên Li mà thủ khẩu như bình, vậy nàng…Nàng sẽ làm chuyện tốt, giữ mạng cho nàng ta, tranh thủ lúc Viên Li còn sống mà đưa nàng ta tới chỗ hắn. Dù sao đây cũng là mẫu thân của con hắn, dù sao kiếp nạng của nữ nhân này cũng vì nàng mà ra.
Hai mươi ba tháng chạp, ý chí chiến đấu của Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên tăng vọt. Sợ gì chứ, nàng một mình, vốn không có gánh nặng, không có áp lực, nàng càng nên truy đuổi xem chân tướng rốt cuộc thế nào, người phía sau màn muốn lợi dụng nàng là có ý gì. Viên Li nói sống không có gì vui, chỉ là qua ngày nhưng nàng không như vâ. Nàng sống không tốt càng không thể để người phía sau màn hại nàng sống khoái hoạt, nàng còn sống thì sẽ còn muốn đấu với bọn họ. Xác định được mục tiêu, nàng trở nên hưng phấn hơn, giống như nhớ lại khoảng thời gian đấu với Dương Uyển Hề khi còn ở Triệu gia đại viện tại Kiến Dương.
Ngày hai mươi sáu tháng chạp, đang trong hoạt động trai tịnh cầu phúc, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhìn thấy thân ảnh của Trương Kê trong đám giáo chúng. Lão nhân này không hóa trang, cứ vậy mà quang minh chính đại xuất hiện trong Thần nữ điện.
Phó Lệnh Nguyệt giật mình, vội tìm cớ, gọi Trương Kê đến, cố kiềm chế nỗi lòng, ra vẻ thản nhiên hỏi ‘Đảo chủ là khách quý, đến cũng không thông báo trước một tiếng khiến ta đón tiếp chậm trễ”
“Nương nương khách khí, sau này sẽ quen” Trương Kê cười tủm tỉm
“Ta đã hoàn thành chuyện Đảo chủ muốn ta làm, không nợ gì nhau nữa” Phó Lệnh Nguyệt ở trong lòng xem thường
“Nương nương cũng hoàn thành tâm nguyện của mình” Trương Kê cười đáp
“Vậy Đảo chủ không cùng ái đồ đến tây phương hưởng lạc sao?” Phó Lệnh Nguyệt trào phúng
“Xong việc sẽ đi” Trương Kê vẫn vân đạm phong khinh như trước ‘hiện tâm nguyện chưa giải quyết, không thể vui thú điền viên”
“Đúng vậy, sau khi uống thuốc của đảo chủ, ta đột nhiên phát hiện trước kia có quen biết Đảo chủ’ Phó Lệnh Nguyệt xót xa cười “Đảo chủ làm đại sự thật khiến người ta khâm phục”. Trương Kê vẫn không thay đổi sắc mặt như nàng biết những lời này đã tác động đến hắn
Trương Kê nhướng mày hỏi ‘nương nương không nhận sai người chứ?”
“Không thể nào?” Phó Lệnh Nguyệt chăm chú nhìn hắn, nói từng chữ ‘Thần nữ nương nương trạch tâm nhân hậu, có lẽ đều cùng mục tiêu. Hơn nữa nàng cũng là con dân của Đại Lương, phụng sự cho Đại Lương cũng là chuyện nên làm” câu này là năm đó nàng nghe lén Trương Kê và Thần nữ nương nương nói chuyện. Tu vi của Trương Kê rất tốt, vẫn tỉnh bơ nhưng câu tiếp theo của hắn đã khiến Phó Lệnh Nguyệt biết những gì nàng nói đã làm hắn khiếp sợ.
‘Ngài đã nói vậy” Trương Kê tâm bình khí hòa, chậm rãi nói “lão phu tới đây là để làm một cuộc giao dịch”