Mật Thám Nương Tử

Quyển 5 - Chương 12: Minh nguyệt nhập lư




Kiến Dương, trong lòng nàng chỉ có nơi này nhưng khi ngựa đạp tuyết dừng trước cửa thành Kiến Dương, Phó Lệnh Nguyệt lại do dự, chần chờ không dám vào 

Hai năm qua, Dương Uyển Hề rất nhiều lần đến Điệp cốc đều nói không có tin tức của Viên Li. Kiến Dương không có, Đại Yến không có, Lũng Tây cũng không có. Người này giống như đã biến mất, không một dấu vết, rất sạch sẽ. Dương Uyển Hề khổ tâm khuyên giải, ngươi đã có một cuộc sống mới vậy hãy quên chuyện cũ trước kia đi.

Phó Lệnh Nguyệt sao có thể quên, nàng vĩnh viễn không quên được dáng vẻ tươi cười nâng tay của Viên Li ở dưới tế đàn, hình ảnh đó luôn hiện hữu trong đầu nàng, càng xóa bỏ lại càng hiện rõ. Nàng ngày càng hiểu được, những lời lúc trước Phương Diệu Tổ nói là khổ tâm muốn giữ lại nàng, dù mờ mịt, nhưng ít ra cũng thành công cho nàng hi vọng. Hiện nàng đã có mục tiêu đã sống, chính là đi khắp nơi tìm Viên Li, cho dù đó là hi vọng xa vời hoặc chỉ là cái cớ để trấn an mình

Coi như nàng thay hắn mà sống, sống để đi xem giang sơn gấm vóc mà Tiêu gia từng có được.

Phó Lệnh Nguyệt quay đầu ngựa, đi qua Kiến Dương mà không vào. Nàng vẫn không thể đối mặt với nơi đó, nhất là Thần nữ điện nay chỉ còn là phế tích. Nơi đó là vết sẹo vĩnh viễn không thể chạm vào trong lòng nàng, nàng không thể đối diện với nơi đổ nát tiêu điều đó

Nay đưa mắt nhìn thiên hạ, quốc thái dân an, tứ hải thái bình. Thái tử đã sớm thành hoàng thượng, thi hành nhân chính, cùng dân sinh tức, cũng xem như là một minh quân cần chính yêu dân.

Phó Lệnh Nguyệt sờ sờ ngọc bội và lệnh bài trong lòng, quyết định trước tiên vẫn đi dạo quanh Kiến Dương một vòng. Nửa năm sau khi nàng xuất cốc là ngày mồng sáu tháng chín đầu tiên, cũng chính là ngày nàng và Phương Diệu Tổ ước định gặp nhau, đã đến Kiến Dương cũng nên giáp mặt cảm tạ hắn.

Xe ngựa đi không hề có mục đích, Phó Lệnh Nguyệt dọc theo lộ tuyến lúc trước Tả quân phủ nắm giữ, chậm rãi đi về phía biển. Nàng đổi nam trang, cảm giác quen thuộc trở về. Sống ở Điệp cốc nghịch lân tiếp mạch, tịnh huyết, võ công của nàng chẳng những không bị phế bỏ như Thanh Loan mà còn tiến triển hơn nhiều. Trường kiếm giang hồ lại vô hạn tịch liêu.

Tướng từ tâm sinh, những lời này tuyệt đối không giả, Phó Lệnh Nguyệt soi mình trên dòng nước, cảm thấy hình ảnh của mình trở nên điềm đạm, tuyệt đẹp. Năm đó khi nàng nhập ma, đuôi mắt tà mị, dung mạo sắc nhọn đã không thấy, nàng không còn là yêu nữ, cùng nàng ái ân sẽ không dẫn tới địa chấn lẫn dịch sâu bệnh. Tiếc là Viên Li đã không đợi được tới ngày này.

Mùa đông năm nay, Phó Lệnh Nguyệt dọc qua Chiếm Tập, Lưu Hà, Cổ Giác, Bắc Khẩu, vào cuối tết Trùng Dương, nàng tới Dư Chúng. Nàng cũng phải lấy hết dũng khí mới dám đi vào Dư Chúng, vì nơi này có rất nhiều kỷ niệm của nàng và Viên Li nhưng dù sao cũng phải đối mặt, Phó Lệnh Nguyệt quyết định dẫn ngựa đi dạo qua thị trấn.

Trời giá rét đông lạnh, các cửa hàng vắng lặng tiêu điều, nàng nhanh chóng thấy được thư quán trước kia đã bán Hoan Hỉ phú cho nàng. Phó Lệnh Nguyệt từ xa nhìn về phía thư quán, nhìn cửa gỗ chớp động, thấy chưởng quầy và tiểu nhị ở bên trong bàn chuyện làm ăn. Nơi này không có gì thay đổi, vẫn là chưởng quầy năm đó, nơi này vẫn bán văn chương nghiên mực. Nàng cũng đã trở lại nhưng…hốc mắt của nàng đỏ lên, muốn rơi lệ. Nàng vội lấy tay áo che mặt, chật vật rời đi

Ban đêm, ma xuy quỷ khiến thế nào nàng lại tới bờ biển Dư Chúng. Nàng tìm được chiến trường năm đó, tìm được doanh trướng năm đó đại đội nhân mã Tả quân Đô đốc phủ từng tập kết. Tất cả đều trở nên hoang vu, chỉ có vùng biển kia vẫn như vậy.

Phó Lệnh Nguyệt bước chậm bên bờ biển. Nàng nhớ tới bọn họ lần đầu tiên nói chuyện với nhau bên bờ biển, nhớ tới Liễu Dng, nhớ hắn phân phó chuyện hậu sự. Nàng hiện tại cảm thấy rất may mắn vì Viên Li còn huyết mạch trên đời, thậm chí nàng còn muốn đi xem đứa nhỏ kia. Gió biển lạnh lấu xương, không có cảm giác thoái mái như đêm mùa hè năm xưa. Phó Lệnh Nguyệt bước cạn bước sâu đi trên bờ biển, đêm tối giúp người ta che giấu được rất nhiều thứ, nàng cũng không kiêng nể gì mà rơi lệ, mà tưởng niệm. Nàng đi cùng con đường như những năm trước, nói những lời giống nhau nhưng lại không có hắn bên cạnh, chỉ có nàng cô độc một mình.

Ánh trăng ẩn hiện, mặt nước đen như mực. Truyền thuyết Thủy hoàng đế muốn tìm thuốc trường sinh bất lão, năm đó chuyến cầu tiên cuối cùng chính là Dư Chúng nhưng đối mặt với mặt biển mênh mông, Thủy hoàng cũng đành cảm khái mà về.

Trên đời này làm gì có thuốc trường sinh bất lão. Nàng cười khổ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua khối cự thạch kia, chính là nơi hai bọn họ tránh gió, nói chuyện với nhau. Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi đi qua, nhẹ nhàng đưa tay sờ. Cảm xúc ôn hòa khiến nàng có chút giật mình, nó ấm áp vô cùng. Thật sự, đúng là như vậy. Năm đó nàng tâm huyết dâng trào nói lung tung hóa ra lại là thật.

Phó Lệnh Nguyệt vội dùng cả hai tay để sờ, còn có mặt mũi, thậm chí toàn thân. Linh thạch tản ra độ ấm thản nhiên, giúp nàng chống lại cái lạnh của gió biển. Nàng tựa vào nó, cảm giác được năng lượng mặt trời mà nó tích tụ cả ngày, có cảm giác như một tình nhân trầm mặc đang mang tình cảm của hắn theo sóng biển từng chút một truyền vào lòng nàng.

“Nhân sinh, có lẽ không chỉ ước định mà thành” đáng tiếc người nói những lời này đã không thể đến nghiệm chứng

Nước mắt của Phó Lệnh Nguyệt như thủy triều dâng, rơi xuống như mưa. Nàng dựa vào tảng đá, khóc rống lên ‘Viên Li, ngươi hỗn đản, bỏ ta lại một mình”

Nước mắt từng giọt, từng giọt rơi trên tảng đá. Nàng khóc đến mệt mỏi, bị gió thổi làm váng đầu nhưng lại cảm giác tảng đá dưới thân chấn động, còn là chấn động rất lớn, đẩy nàng ra ngoài.

Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên nhìn tảng đá nứt ra, giữa bầu trời tối đen đột nhiên có ánh sáng lóe lên. Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy ánh sáng kia đã dung nhập vào Bắc Đẩu Thất Tinh, trong chớp mắt, bên cạnh Thiên Ki tinh đột nhiên xuất hiện một ngôi sao mới. Ngôi sao này như phù dung sớm nở tối tàn, chớp mắt bắn ra hào quang bốn phía rồi lại không có tung tích. Phó Lệnh Nguyệt sững sờ, chẳng lẽ đây chính là Bật tinh trong truyền thuyết? Người gặp được có thể sống lâu sáu trăm năm, Phó Lệnh Nguyệt đứng trong gió biển đêm đông, cười khổ không ngừng, điềm lành như vậy lại để nàng gặp được. Nếu có thể hứa nguyện, nàng không mong được sống sáu trăm năm, chỉ cần người kia trở về, gặp mặt nàng một lần, nàng sống sáu năm, thậm chí sáu ngày thôi cũng được.

Xuân qua hạ đến, Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi thích ứng với hiện thực. Du ngoạn nửa năm khiến tâm tình của nàng bình phục rất nhiều, ngày mồng chín tháng sáu cũng đã sắp tới, nàng rốt cuộc cũng hạ quyết tâm quay trở lại Kiến Dương. Đình đài lầu các diễm lệ bí ẩn, cửa sổ chạm trổ phiền phức, ca cơ cất giọng trong trẻo ngọt ngào, tiếng đàn lay động. Hết thảy vẫn như trước nhưng cảnh còn người mất, trong lòng cảm khái vô ngần.

Phó Lệnh Nguyệt ruỗi ngựa đi không mục đích, con đường xưa ở ngay dưới chân. Triệu gia đại viện không biết nay đã thuộc về ai, cửa đóng then gài lạnh lùng; Bạch Vân biệt viện  cũng không biết đã là phủ đệ nhà ai, lầu đài nguy nga; Hàm Quang thư viện, quán trà ám điểm, hồ Du Dương, Kim Thủy hà, Ưng Dực sơn, Tứ Nhãn kiều…Rốt cuộc nàng đã có thể tâm bình khí hòa đối mặt với tất cả. Nhưng có một chỗ, nàng vẫn chưa thể đến đó, nàng cần thời gian để cổ vũ bản thân. Phó Lệnh Nguyệt chọn một khách điếm ở gần Thần nữ điện cũ, nghỉ ngơi trước rồi tìm hiểu tình hình sau.

Hai năm, nàng lại đi trên đường Huyền Vũ thông đến Thần nữ điện. Hai năm, đã không còn ai nhớ rõ từng có một Thần nữ. Người qua đường cũng không còn kinh hãi với tướng mạo của nàng, người đến người đi, đường phố náo nhiệt rộn ràng.

Thần nữ điện nay đã biến thành một khu chợ, buôn bán trái cây hoa quả, tranh hoa chim cá, rất náo nhiệt. Thần điện nguy nga tráng lệ năm đó đã sớm không còn tung tích, ngay cả một cây cột trụ cũng không có.

Phó Lệnh Nguyệt đứng giữa chợ, buồn bã ũ rũ. Hết thảy đều tàn nhẫn biến mất, ưu thương của nàng không có bằng chứng, thương nhớ của nàng không có chỗ để ký thác. Nàng biết người mình yêu không có khả năng còn sống, vừa bị sét đánh vừa bị nước nhấn chìm, nghĩ lại cũng đủ người ta tê tâm liệt phế nhưng toàn bộ thảm trạng đó lại không lưu lại chút chứng tích nào.

Phó Lệnh Nguyệt xó xa trở về khách điếm,cảm thấy trống rỗng. Thật ra nàng biết Viên Li không có khả năng sống sót, nhưng Phương Diệu Tổ lại nói không tìm thấy thi thể ở đó đã cho nàng một hi vọng để sống. Nay, ngay cả một chỗ để nàng đến khóc viếng cũng không có. Kiến Dương, thực sự không còn gì để nàng lưu luyến nữa

Phó Lệnh Nguyệt yên lặng đợi đến ngày mồng chín tháng sáu, đúng hẹn đi đến Hoàng trang. Hoàng trang nằm ở phía đông Thần nữ điện cũ, nàng đưa ra ngọc bội, im lặng ngồi xuống. Nàng biết mình cần chờ đợi, vì nam nhân kia nay đã là hoàng đế. Đây chính là lần đầu tiên gặp mặt theo ngày ước định, nàng cần phải cảm tạ hắn.

Màn che mỏng manh, chắn mùa hè nóng bức củ Kiến Dương ở bên ngoài. Phó Lệnh Nguyệt đợi cho đến khi mặt trời xuống núi, lại chờ được một tiểu thái giám thở hổn hển đến báo:Hoàng hậu sinh con, có chút hung hiểm.

Phó Lệnh Nguyệt biết điều đứng lên, rời đi. Phương Diệu Tổ đã lập hậu? đúng vậy, hắn không có khả năng không lập hậu. Hiện ai nấy đều có đôi có cặp, chỉ riêng nàng là đơn độc một mình. Nàng đột nhiên không muốn gặp lại hắn nữa, chỉ nhờ tiểu công công kia nhắn giùm lời chút phúc và biết ơn của nàng, còn tự giễu hứa hẹn sang năm gặp lại.

Hiện tại nàng tự do, có một năm, nên đi đâu đây?Nghĩ tới Kiến Dương chỉ vì nàng không quên được người kia, vậy thì trước khi rời khỏi nơi này, lại đến xem qua Thần nữ điện lần cuối.

Tái khiến. Phó Lệnh Nguyệt ngồi xổm xuống, lấy một ít đất, cẩn thận cho vào khăn tay. Coi như là mang theo hắn cùng chu du thiên hạ, rời khỏi nơi khiến bọn họ thương tâm. Phó Lệnh Nguyệt thở dài, đứng dậy, bước nhanh rời đi

Khi đi ngang qua một góc đường, khóe mắt của nàng đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh. Bóng dáng phiêu dật mà quen thuộc đó khiến tâm can của nàng co thắt lại. Mi kia, mắt kia, mũi kia, môi kia…Phó Lệnh Nguyệt ngây dại, nàng nhìn thấy một nam tử giống Viên Li y như đúc đang ở trên phố chào mời mua bán. Người qua đường đều lắc đầu với hắn, ánh mặt trời chiếu lên người nam nhân kia khiến cả người hắn như được viền vàng.

Phó Lệnh Nguyệt hung hăng nhéo mình một cái thật đau, lại ảo não, hối hận vì đã xuống tay quá mạnh. Khó khăn lắm mới mơ thấy hắn, nếu tỉnh lại thì phải làm sao? nhưng cảm giác đau đớn truyền đến vô cùng rõ ràng, vô cùng chân thật. Nàng chần chờ đứng yên hồi lâu, phát hiện mình vẫn đang đứng yên tại chỗ. Là thật. Nàng lại mở to mắt nhìn, xác định mình không có hoa mắt. Phó Lệnh Nguyệt không biết mình nên cười hay khóc, là ông trời thấy nàng đáng thương nên ban cho nàng một người giống như đúc để thay thế sao?

Phó Lệnh Nguyệt bình tĩnh lại, chậm rãi tới gần người nọ. Hắn một thân thanh sam, đầu đầy mồ hôi, đang ra sức bán hàng

“Vị công tử này, ngài muốn khắc con dấu sao?” Người nọ nhìn thấy Phó Lệnh Nguyệt, lập tức tươi cười, nho nhã chào hàng “chỉ mười văn tiền, giá cả vừa phải, chất lượng tuyệt vời”

Phó Lệnh Nguyệt tỉ mỉ đánh giá hắn, cảm thấy cả đầu trống rỗng…Quá giống. Thế giới này sao lại có người giống nhau đến vậy?

“Công tử?” Người nọ lại gõi nàng, ánh mắt lóe lên vẻ hồ nghi trong chớp mắt, giống y như thần thái của Viên Li năm đó

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy ánh mắt trời trở nên huy hoàng, vạn vật trước mắt cũng minh diễm, rực rỡ.

“Ta muốn” nàng gian nan mở miệng, sau đó theo hắn đi đến trước sạp, ngồi xuống ghế đối diện hắn. Nàng chọn loại đá quý nhất, điêu khắc rườm rà nhất

“Muốn khắc con dấu gì?” người nọ cung kính hỏi

“Hải xấu xí ba” nàng đáp

Người nọ sửng sốt, nhíu mi nhưng vẫn ngồi xuống trước bàn “khách quan yên tâm, ngày mai tới lấy”

“Không, ta lo lắng” Phó Lệnh Nguyệt lắc đầu “con dấu này đối với ta rất quan trọng, ta trả mười lượng bạc, ở đây nhìn ngươi khắc”

Người nọ nghe giá tiền mà chấn kinh, nhìn chung quanh giống như sợ có trộm. Phó Lệnh Nguyệt cũng sinh nghi nhìn bốn phía, không có ai khả nghi, chỉ có mấy khất cái chơi bời lêu lổng

“Trời sắp tối rồi, ta phải dọn quán” biểu tình người nọ rất khó xử

“Không sao, ta theo ngươi trở về” Phó Lệnh Nguyệt chính là chờ những lời này. Ngồi gần, nàng càng nhìn càng thấy người này giống Viên Li,chỉ là ánh mắt không có vẻ ngạo khí và tối tăm như Viên Li mà cả người tản ra mùi vị phố phường càng khiến nàng có hứng thú với lai lịch thân thế của hắn

“Không tiện lắm” nam tử kia lắc đầu

Hắn từ chối, Phó Lệnh Nguyệt càng thêm hưng trí “ta có thể trả thêm bạc, ngươi dẫn đường đi” nàng mặc kệ hắn

Nam tử kia không có cách nào, đành thu quầy hàng. Hai người rời đi, Phó Lệnh Nguyệt phát hiện đám khất cái cũng đi cùng. Hắn thế nhưng lại sống cùng đám khất cái

Dừng lại trước Tử Trúc kiều, nam tử kia thẹn thùng nói ‘vị công tử này, thật không dám giấu, tại hạ ngụ ở đây. Ngày mai ngài lại đến đi, sáng sớm ta sẽ lập tức làm cho ngài”

“Không được” Phó Lệnh Nguyệt lập tức cự tuyệt. Nàng khó khăn lắm mới tìm được một người tương tự, đâu dễ để cho chạy ‘vậy ngươi theo ta đến chỗ ta đi, ta muốn nhìn người khắc”

“Không được’ đám khất cái ở bên cạnh hô to

“Vì sao?” Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt “ta tốn tiền cho hắn khắc ấn, còn cần đám khất cái các ngươi đồng ý à?”

“Người này thiếu tiền chúng ta, trước khi trả hết,không thể đi” một tên ra dáng thủ lĩnh của đám khất cái, bước ra nói

“Thiếu bao nhiêu?” Phó Lệnh Nguyệt cố ngăn chặn xúc động muốn đánh nhau

Thủ lĩnh khất cái xòe tay ‘mười lượng”

“Gạt người ah” Phó Lệnh Nguyệt trừng mắt “hắn thua bạc hay mượn tiền của các ngươi mà nhiều vậy?”

‘Mạng của tiểu tử này là do chúng ta cứu” thủ lĩnh khất cái cười nói ‘quần áo của hắn là do chúng ta cho, nửa năm qua ăn của chúng ta, uống của chúng ta,còn bốc thuốc mời đại phu, mười hai lượng đâu có nhiều”

Phó Lệnh Nguyệt càng thấy hứng thú với lai lịch của nam nhân kia. Đàm phán một hồi, nàng cảm thấy mỹ mãn nói với ‘Viên Li’ “hiện ta là chủ nợ của ngươi, đi theo ta”

Đêm đã khuya, Phó Lệnh Nguyệt đi lại nhẹ nhàng.

Đám khất cái bị bạc dụ hoặc đã nói ra lai lịch của nam nhân này. Nửa năm trước, bọn họ phát hiện nam nhân này nằm trên phố Huyền Vũ, y như người chết. Bọn họ thấy hắn ăn mặc hoa mỹ liền nâng thi  thể đến gần hang ổ của bọn họ ở Tử Trúc kiều,lột quần áo đem bán lấy tiền nào ngờ người này lại tỉnh lại. Quần áo bán không được bao nhiêu tiền lại phải nuôi không một người, may mà hắn có chút tay nghề, dựa vào khắc ấn cũng có thể miễn cưỡng kiếm cơm qua ngày.

Miêu tả của đám khất cái khiến Phó Lệnh Nguyệt tò mò lại hưng phấn. Nam nhân này không có trí nhớ còn mặc xiêm y giống của Liên Li. Nàng không muốn tìm hiểu nửa năm trước hắn được cứu vào ngày nào, vì sao hắn đột nhiên xuất hiện trước di tích của Thần nữ điện. Có lẽ vì nàng nghịch cân tiếp mạch, tịnh huyết nên ông trời có ý bồi thường, đưa hắn trở về.

Khi mở cửa phòng khách điếm, nàng đã cười thành tiếng nhưng hai mắt lại mở hồ

Nam nhân kia tò mò hỏi ‘ngươi sao vậy?”

“Ngồi đi” Phó Lệnh Nguyệt lau nước mắt, chỉ vào băng ghế, cùng ngồi xuống.

Giống, rất giống. Chính là hắn rồi. Nàng vươn tay, chậm rãi vuốt ve gương mặt hắn

“Ngươi…”nam tử kia vội thối lui ba bước, khuôn mặt tái nhợt

“Tướng công, là ta đây” Phó Lệnh Nguyệt vội xõa tóc, mỉm cười nói “ngươi không nhớ ta sao?”

Nam tử kia kinh hãi, ngây người một lát, ra sức lắc đầu

“Nhà của ngươi ở đâu?” Phó Lệnh Nguyệt hỏi, hắn lắc đầu

“Ngươi tên là gì?” Phó Lệnh Nguyệt hỏi, hắn vẫn lắc đầu.

“Ngươi mất trí nhớ?” Nàng đột nhiên thấy rất buồn cười “ngươi có nhớ được gì không?”

Nam tử kia vốn cảnh giác, sau thấy nàng thành thật mới chần chờ mở miệng “ta chỉ cảm thấy khu chợ kia có chút quen thuộc. Bọn họ cũng nói là thấy ta ở đó, ta muốn tới đó để tìm trí nhớ”

Phó Lệnh Nguyệt bật cười thành tiếng. Nàng càng chắc chắn đây là Viên Li. Nàng mặc kệ là ai đưa tới, chỉ cần là hắn thì được rồi. Nàng tốt bụng khuyên giải “có đôi khi khôi phục trí nhớ cũng không phải là chuyện tốt”

“Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng ah’ Viên Li lạnh mặt, có chút phong thái năm đó

Phó Lệnh Nguyệt cười dài

“Ngươi có chứng cớ gì chứng minh ngươi là nương tử của ta? Ta là ai?” Viên Li bắt đầu truy vấn

Phó Lệnh Nguyệt cẩn thận lấy trong lòng ra một cuộn giấy trắng. Bảo bối này, may mắn nàng vẫn mang theo bên người

Viên Li cầm lấy cuộn giấy mang theo nhiệt độ cơ thể của nàng. Mở ra, ngây ngẩn cả người. Bức họa vẽ hắn nắm tay một nữ tử, cùng nắm tay cười. Dung nhanh giống y như đúc, chính là hắn và nữ tử trước mắt này

“Lúc này ngươi tin rồi chứ?” Phó Lệnh Nguyệt vừa khóc vừa cười “tướng công, từ sau khi ngươi thất lạc, ta vẫn tìm ngươi suốt đại giang nam bắc”

Kênh đào nối tiếp nhau, thuyền bè san sát

Phó Lệnh Nguyệt thành công đưa nam nhân kia rời khỏi Kiến Dương. Tuy hắn không vui, hắn vẫn muốn đến phế tích Thần nữ điện để tìm kiếm trí nhớ của mình

“Ngươi họ gì?” ngồi trong khoang thuyền, hắn rốt cuộc cũng chủ động tìm hiểu nàng

Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo. Nàng nghiêm trang trả lời ‘ta theo họ ngươi”

“Vậy ta họ gì?” hắn trịnh trọng hỏi

“Ngươi muốn họ gì?” thanh âm của nàng mềm nhẹ “sau này ngươi muốn họ gì, chúng ta liền mang họ đó”

Viên Li đờ đẫn, mặc cho Phó Lệnh Nguyệt ôm hắn

Khi màn đêm buông xuống, Phó Lệnh Nguyệt kể cho hắn nghe một câu chuyện xưa. Câu chuyện này rất dài,là chuyện về một hoàng tử vong quốc trong quá trình báo thù đã yêu quân cờ của mình. Hai người không thể yêu nhau này đều rời xa nhân thế, ở bên bờ Vong Xuyên nhìn thấy nhau lại không thể gặp nhau. Bọn họ, một người đốt cân đoạn mạch, một người độ ách luân hồi chỉ để gặp lại đối phương một lần. Cuối cùng, Ngọc Đế thấy bọn họ tình nồng tha thiết liền cho phép bọn họ tái thế làm người, viễn viễn không xa rời nhau.

Giang Nam có một ngôi cổ tháp nằm bên bờ hồ Lâm Đông.

Hai người đi vào, cung kính cúng bái, xin được tờ xăm

“Tây Sơn thông hang hổ, Xích Bích ẩn Long cung. Địa thế thuận lợi ba phần, ba lưu vạn thế công.”

“Sa minh quyền túc lộ, thiên rộng rãi lui hồng nhạn. Tối tiện ngư can khách, về thuyền vũ đánh bùng.”

“Đúng rồi, có cái này đưa cho ngươi” Viên Li đột nhiên dừng bước, từ trong lòng lấy ra một cái túi đỏ nhỏ

Phó Lện Nguyệt sửng sốt, mấy ngày nay hắn thắp đèn làm đêm, là để khắc cái gì cho nàng sao? nàng vui vẻ nhận lấy

“Ta giống như nhớ ra chút gì đó” Viên Li mỉm cười “nên đưa cái này cho ngươi”

Mở túi ra, Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn thấy trên ấn hiện rõ ràng bốn chữ “Viên Phó thị ấn”

Nàng bỗng nhiên muốn cười, muốn trêu chọc hắn nhưng ánh mắt đã ươn ướt

Trên bầu trời có đôi chim bay ngang qua, vô cùng đáng yêu.

Nhìn về mặt hồ xa xa, ánh nắng chiếu rọi như minh nguyệt nhập lư.

Không giống nhân gian. 

HOÀN