Mật Thám Nương Tử

Quyển 5 - Chương 10: Sa lưới




Không thể quay trở lại tiêu cục nhưng trong túi vẫn còn một ít bạc, Phó Lệnh Nguyệt vẫn còn chống đỡ được 

Nàng rảnh rỗi liền đến tửu lâu hóng chuyện, nàng muốn biết tất cả về Kiến Dương, chỉ cần nghe được hai từ này, nàng đã thấy an ủi rất lớn

Chưa đến ba ngày, truyền thuyết về yêu quái đã truyền tới, nói ở Thập Vạn sơn có yêu quái ăn thịt người bán nan bán nữ, chuyên moi tim người sống để ăn. Còn nói có một tiêu sư bị yêu tinh bám vào người, cuối cùng phát cuồng

Phó Lệnh Nguyệt cười, mọi người cũng cười. Thập Vạn sơn là ổ thổ phỉ, có người chết cũng là bình thường, gì mà yêu tinh chứ, e là thổ phỉ thôi. Phỏng là tiêu cục muốn gỡ gạc thể diện nên mới bịa chuyện gạt người.

Máu sơn tặc giúp Phó Lệnh Nguyệt thanh tỉnh, khi không thể áp chế được tà lực, nàng sẽ thay nữ trang đi đến những ngõ hẻm hắc ám, gặp mấy tên thủ ác, nàng sẽ không chút lưu tình mà giết người lấy mau. Nàng không chút e ngại những việc này, hai tay nàng vốn dính đầy máu, lúc ở Triệu gia đại viện đã thế, giờ thêm vài oan hồn dã quỷ nữa mà thôi. Hơn nữa đây đều là trừng phạt đúng người đúng tội, nàng coi nư là thay trời hành đạo. Trên người mấy kẻ này còn có ít bạc, vừa lúc trợ cấp sinh kế cho Phó Lệnh Nguyệt

Mùa hè ở Trần Châu rất dài, kéo dài tới tháng chín mới có gió lạnh

Phó Lệnh Nguyệt vừa mới ngựa quen đường cũ hoàn thành một vụ, lại nhàn nhã đến tửu lâu uống trà. Hôm nay trong tửu lâu có một đại nhân vật, chính là thương nhân bán châu báu Kiều tam gia.

Kiều tam gia vừa đến, vẫn chúng tinh phủng nguyệt như trước kia. Tiểu nhị dẫn đường, các khách thương vây quanh. Phó Lệnh Nguyệt đã sớm nghe ngóng được Kiều tam gia thủ lĩnh của thương hội Trần Châu, hậu trường to lớn, có tin đồn hắn là thân thích xa với Đại thái giám Trương Quý của Tư lễ giam trong cung, nếu không cũng không có cửa trở thành thương nhân cung cấp châu báu cho hoàng gia.

Kiều tam gia vừa từ Kiến Dương trở về, mọi người đều chờ nghe hắn kể chuyện hương diễm của tần phi chốn hậu cung, vì thế từ sáng sớm đã có rất nhiều tụ tập trong tửu lâu, thấy chánh chủ đến, không khí lập tức náo nhiệt hẳn

Kiều tam gia vừa ngồi xuống, tiểu nhị đã lập tức bưng thức ăn và rượu ngon lên, các thương nhân cũng bu lại, chờ nghe tin tức ở Kiến Dương, triều đình có hướng đi mới nào? người làm ăn đều đặc biệt chú ý những điều này

“Đã xảy ra đại sự ah” Kiều tam gia rượu cũng không uống, nghiêm mặt nói “có lẽ Tri phủ đại nhân còn chưa nhận được tin, ta là trước lúc đi được Trương tổng quản của Tâm Phúc đường tiết lộ cho biết”

Mọi Người bị thái độ nghiêm túc của hắn hù dọa “chuyện gì vậy?”

“Chuyện lớn cực kỳ” Kiều tam gia cúi đầu nhấp một ngụm rượu, nhìn chung quanh, thấp giọng nói ‘ta thấy…sắp đổi hoàng đế rồi”

Không khí lập tức lặng ngắt như tờ

“Tin tức này còn chưa công khai” ánh mắt Kiều tam gia chuyển nhanh như chớp ‘Hoàng thượng bị đâm”

Mọi người như hít phải khí lạnh, còn chưa kịp nghị luận lại nghe Kiều tam gia bỏ thêm một câu ‘Thái tử hoăng’

Phó Lệnh Nguyệt cũng bất chấp thể diện, chen vào đám người, lắng nghe

“Các ngươi biết hung thủ là ai không?” Kiều tam gia quét mắt nhìn quanh một vòng mới thấp giọng nói từng chữ “Thái-tử-phi”

Ám sát Hoàng đế, độc sát Thái tử. Hung thủ to gan lớn mật này lại chính là Vân Mộng, công chúa của Tiền Tề, Thái tử phi của Đại Yến

Mọi người kinh hô, lập tức truy vấn tình tiết câu chuyện

Kiều tam gia chậm rãi ăn cơm, uống rượu rồi mới kể. Thái tử phi không biết bị ma chướng gì mà ở Đông cung độc chết Thái tử, sau đó còn làm như không có việc gì mà yết kiến Hoàng đế, nói có việc quan trọng muốn trình tấu. Hoàng đế đâu biết tức phụ có trá, vui vẻ triệu kiến, nào ngờ khi nàng tới gần đã hung hăng đâm hắn một đao. May mắn Hoàng đế là người tập võ từ nhỏ, thân thủ nhanh nhẹn nên đã trốn thoát khỏi sự ám sát điên cuồng của Thái tử phi. Lại nhờ có thái y dốc toàn lực nên Hoàng thượng đã bảo vệ được tính mạng, nhưng Thái tử…khi người ở Đông cung phát hiện thì đã bị độc phát từ lâu

“Vậy Thái tử phi đâu?” mọi người lại hỏi

“Thái tử phi tự thắt cổ, còn để lại di thư nói mình là tội nhân của Lý gia. Nàng hối hận vì để bị người lợi dụng, không còn mặt mũi mà sống, chỉ mong giết được kẻ thù, đồng quy vu tận’ Kiều tam gia cảm khái

Án này liên lụy tới tiền triều, mọi người thổn thức không thôi. Phó Lệnh Nguyệt trở lại bàn của mình, cảm thấy nghi hoặc vô cùng, phản ứng đầu tiên của nàng là Phương Diệu Tổ đã giật dây Vân Mộng làm việc này

Rốt cuộc cũng có người thông minh hỏi tới vấn đề này “Tấn vương không có việc gì chứ?”

“Nghe nói ngày đó Thái tử phi độc hại Thái tử xong, dùng danh nghĩa Thái tử triệu Tấn vương đến Đông cung nhưng vừa lúc đêm đó Tấn vương bị bệnh nhẹ nên mới tránh được một kiếp” Kiều tam gia đúng là tin tức linh thông, cái gì cũng biết

Mọi người cảm khái lắc đầu, trong lòng đều hiểu rõ. Thiên Kinh thành xảy ra đại án, Hoàng đế bị thương nặng không chết, Thái tử thì đi đoàn tụ với tổ tiên, Tấn vương vừa lúc bị bệnh không thể ra phủ. Đông cung không thể một ngày vô chủ, như vậy sau này nơi này chính là thiên hạ của Phương Diệu Tổ

Lúc đêm dài vắng người, Phó Lệnh Nguyệt trằn trọc không ngủ được. Nàng càng lúc càng tin chắc Phương Diệu Tổ nhất định có một vai trò gì đó trong chuyện này, nếu nói Vân Mộng bị người ta sai sử thì hắn chính là người bị hiềm nghi nhiều nhất. Tuy bề ngoài hắn ôn hòa nhưng không phải là người thiện lương, hắn tuy đầy miệng nhân nghĩa khí khái nhưng không phải là thư sinh ngốc chỉ có sách vở.Tính tình của hắn như vậy, lại cẩn thận, muốn thắng sẽ chắc thắng. Lần này mượn tay Vân Mộng để giết người, hắn không phải mang tội danh giết cha giết huynh, rốt cuộc hắn cũng đã thắng lợi hoàn toàn như mong muốn.

Phó Lệnh Nguyệt ở lại Trần Châu đến mùa đông, phát hiện ra kế hoạch của mình ngày càng khó thực hiện. Khoảng cách nàng phát bệnh ngày càng gần, lúc đầu là nửa tháng, sau thành năm ngày. Hơn nữa từ sau khi Trần Châu liên tục xảy ra án mạng, tình hình trị an ban đêm trở nên nghiêm cẩn hơn. Khi không thể áp chế tà lực trong cơ thể, Phó Lệnh Nguyệt vẫn đi dạo các ngõ nỏ vào đêm khuya nhưng có lẽ vì thời tiết lạnh nên trên đường rất vắng người, cũng không ai đi cướp. Vì án mạng liên tiếp xảy ra, có người từng nói nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc thần bí vì thế có nam nhân đã bám đuôi, qua ngày hôm sau liền biến thành người chết, tử trạng thê thảm. Vì có nữ quỷ đêm khuya câu hồn nên đừng đó về sau không ai dám ở trên đường cướp bóc, càng đừng nói là đùa giỡn nữ tử. Vì thế Phó Lệnh Nguyệt lòng vòng trên đường hồi lâu vẫn không tìm được ác nhân gan lớn, người đi đường thấy nàng đều tránh né không kịp mà đi sau nàng chỉ có nha dịch của Lục Phiến môn. 

Lần đầu tiên Phó Lệnh Nguyệt thất thủ

Tháng mười một ở Trần Châu cũng như mùa thu ở Thiên Kinh thành, không có lạnh đến thấu xương. Phó Lệnh Nguyệt cả người khô nóng, càng thêm khó chịu, nàng nhịn hai ngày rốt cuộc không nhịn được nữa, quyết định từ bỏ kế hoạch ban đầu, đi dạo vào ban ngày, tìm được nhà kẻ ác đang lũng đoạn thị trường, ban đêm sẽ đổi nam trang đi giết người. Nhưng lúc hành hung thấy nhà hắn có vợ dại con thơ liền nhất thời không đành lòng mà không đuổi tận giết tuyệt. Nào ngờ thê tử của kẻ này có tài hội họa, hôm sau chân dung của Phó Lệnh Nguyệt đã được treo ngay cửa thành. Quan phủ xét thấy án này giống y như liên hoàn án vừa qua, dựa theo thủ pháp thì hung thủ là cùng một người, vì thế Lục Phiến môn thành lập hồ sơ, quyết định ban lệnh truy nã

Phó Lệnh Nguyệt không biết những điều này, vẫn đi dạo chung quanh, cho tới khi chen vào đám đông trước thành lâu mới giận mình phát hiện bức họa của mình được treo ở đây. Bút pháp mang theo cừu hận, vẽ nàng giống y như đúc. Phó Lệnh Nguyệt tâm trầm xuống, ảo ão mình lâm trận mềm lòng. Những gì Triệu Thực nói đúng là chân lý, tuyệt không thể mềm lòng, cho người khác đường sống chính là tự đào tử lộ cho mình

Giữa ban này, nàng đã không thể trốn mà dân chúng rất nhanh cũng đã phát hiện ra nàng rất giống người trong bức họa. Cửa thành nhất thời loạn thành một đoàn, có người hét lên “có quỷ ah, yêu quái ah”

Lính giữ thành cầm kiếm tiến lên, bao quanh Phó Lệnh Nguyệt mà lúc này tà lực trong cơ thể của nàng đang bị áp chế, không thể điều động còn khiến nội lực của nàng không thể phát huy. Nàng chỉ có thể dựa vào võ công mà người bao vây càng lúc càng nhiều, nàng dùng hết bản lĩnh, khó khăn lắm mới ẩn nấp được trong một nhà giàu thì khí lực đã không còn.

Biến cố đến quá nhanh, nàng không kịp đề phòng, không kịp dịch dung cũng không có thời gian mưu tính. Mà lúc này người vây bắt nàng đã xông tới, quyết bắt cho bằng được, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Vì thế dưới sự vây công của hỏa khí và cung nỏ, Phó Lệnh Nguyệt sa lưới

Phó Lệnh Nguyệt bị áp tải đến nha môn tri phủ nhưng không kinh hoảng lắm. Muốn thoát ly hiểm cảnh thì nàng cần có thời gian, không cần nhiều, năm ngày là đủ. Chỉ cần tà lực kia quay trở lại cơ thể nàng, chuyện gì cũng có thể giải quyết. Cho nên ở trước mặt Tri phủ Trần Châu, nàng cao ngạo đưa ra long văn kim bài của Phương Chấn, tuy sẽ khiến nàng bại lộ thân phận, dù là uống rượu độc giải khát, nàng cũng phải uống vì nàng biết cách đối đãi với tù nhân thế nào: xuyên thấu xương tỳ bà, phế bỏ võ công là bước đầu tiên mà năm ngày sau nàng phải chạy trốn, không thể mất đi võ công. Nàng quyết không ngồi chờ chết, từ Trần Châu đến Kiến Dương cũng chỉ mất năm ngày, nàng cần bình an vượt qua giai đoạn này

Tri phủ Trần Châu nhìn thấy kim bài long văn liền quỳ xuống, tung hô vạn tuế nhưng chủ nhân kim bài lại liên quan tới án mạng, còn là nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, mà lại lịch của kim bài lại không rõ. Cho nên Phó Lệnh Nguyệt vẫn không được tự do, chỉ là nàng được bị giam trong một gian phòng sạch sẽ, cơm ngon rượu ngon chứ không bị đối đãi như tù nhân.

Phó Lệnh Nguyệt im lặng chờ đợi năm ngày rốt cuộc cũng khôi phục tà lực, thiết liên cùng mọi chướng ngại đối với nàng đều trở thành đồ chơi, nàng thoải mái xông ra khỏi nhà giam. Việc đầu tiên nàng làm là dứt điểm người mình đã mềm lòng sau đó lên thuyền, thẳng tiến về Ngự Châu. Nàng thích đến những thành thị lớn, vừa tiện nghi, tin tức lại linh thông. Đứng trên đuôi thuyền soi mình xuống dòng nước, nàng kinh ngạc phát hiện tướng mạo của mình đã dần dần thay đổi, đuôi mắt dài hơn, cằm nhọn, dáng vẻ bán yêu bán tà. Tà lực giúp nàng đánh đâu thắng đó không gì cản được nhưng cũng khiến nàng thống khổ vô cùng. Viên Li in sâu trong lòng nàng nên nàng thà chết cũng không muốn ái ân với nam nhân khác, vì thế nàng chỉ có thể giết người. Rất nhanh Tri phủ Ngự Châu cũng biết được hung thủ ở Trần Châu đã tìm tới đây

Phó Lệnh Nguyệt không ngờ triều đình lại đuổi theo nhanh như vậy, nàng vừa mới nhờ máu huyết để bình ổn tà lực đã nghe tin Hoàng đế phái quân đội toàn lực vậy bắt nàng, lần này bọn họ có chuẩn bị mà đến, không chỉ có hỏa công còn có cả thuốc viên

Thiên la địa võng, Phó Lệnh Nguyệt không còn chỗ ẩn thân vì thể đã bị sa lưới, bị hạ dược.

Vừa vào miệng, Phó Lệnh Nguyệt đã biết ngay đây là Băng tiêu hoàn. Nàng không khỏi cười khổ, Phương gia nhất định biết là nàng, mà có thể nghĩ tới dùng thuốc để khống chế nàng, nhất định chỉ có Phương Diệu Tổ

Phó Lệnh Nguyệt bị Lục Phiến môn, Cẩm y vệ áp giải đến Kiến Dương, thanh thế khiến người ta sợ hãi

Thân thể Hoàng đế lúc này đã như nỏ mạnh hết đà, Thái tử nắm toàn bộ triều chính, tấu chương đều đưa đến Đông cung trước rồi mới tới hoang cung. Người của Đông cung gần như vượt qua cả hoàng cung, có thể gọi là tiểu triều đình, Thái tử cũng mơ hồ vượt qua Hoàng đế

Phó Lệnh Nguyệt bị giam vào ngục của Tư lễ giam, đây là nơi giam giữ trọng phạm nhưng lại hợp với nàng. Nàng xót xa nở nụ cười, thủ phạm giết nhiều người như vậy cùng lắm là bị nhốt vào thiên lao, dùng xích sắt quấn quanh mà nàng lúc này lại là vườn không nhà trống, chẳng lẽ vì nàng giả mạo Thần nữ? lúc trước nàng uống rượu độc giải khát đúng là dùng thỏa đáng, chính nàng đã tự đưa mình vào tử lộ

Phân không rõ ngày đêm, Phó Lệnh Nguyệt cũng không thèm để ý. Nàng mờ mịt ngủ, không ăn, không uống.

Nơi này là Kiến Dương, nếu nàng chết cũng coi như gần với Viên Li hơn. Hai bức họa Bàng Doanh Doanh đưa cho nàng vẫn còn ở trong túi. Tử Thành, đợi ta với, ta lập tức tới đây.

Phòng giam rất im vắng, thích hợp để người ta mơ màng. Trong đầu của Phó Lệnh Nguyệt đều là hình bóng của Viên Li, nước mắt của nàng chảy không ngừng. Nàng thật vô dụng, không thể thay hắn mà sống tốt

Cửa sắt dày bỗng nhiên bị mở ra, phòng giam bỗng nhiên đèn đuốc sáng trưng. Phó Lệnh Nguyệt chán ghét nheo mắt lại, đã lâu không nhìn thấy ánh sáng, nàng không thích ứng.

“Khởi bẩm Thái tử, đây là nghi phạm đã bị sa lưới” có người lên tiếng

Phó Lệnh Nguyệt run lên, biết được ai đến thăm nàng. Nàng xoay người, nàng không muốn thừa nhận vị Thái tử này, vì thế nhắm mắt lại, không để ý tới hắn. Hắn hiện được vạn dân kính ngưỡng, thành tựu rực rỡ cả về văn hóa giáo dục lẫn quân sự, đức hạnh thao lược. Hắn năm đó Vì quyền giả làm lợi cho dân, cùng bình loạn lưu dân, không ai dám nói hắn mới là người âm hiểm nhất, không ra tay thì thôi vừa ra tay là một châm thấy máu

“Lớn mật, thấy…”tiếng quát mới được một nửa đã bị ngăn lại

“Sao lại trói như vậy? không phải bảo các ngươi dùng lễ đối đãi sao?” một thanh âm quen thuộc, ôn nhuận chậm rãi vang lên. Nhu hòa như nước lại mang theo vẻ không giận mà uy

“Hồi Thái tử’ người kia lập tức thay đổi ngữ khí “yêu nữ này ngông cuồng, không thể chế ngự được. Quan dân Trần Ngự hai châu đều biết yêu nữ này ra tay ngoan độc, chuyện moi tim người, thiết liên bình thường không thể đối phó với nàng, xuất nhập đại lao châu phủ như vào chỗ không người. Trước khi yêu nữ này sa lưới, trong vòng mấy trăm dặm, lòng người đều hoảng sợ”

“Nàng không ăn cơm sao?” Phương Diệu Tổ đột nhiên thay đổi đề tài. Phó Lệnh Nguyệt biết hắn nhất định phát hiện ở trước cửa phòng giam còn chất chồng thức ăn và nước uống

‘Hồi Thái tử, từ trên đường áp giải vào kinh đến giờ, yêu nghiệt này vẫn không ăn cơm, uống nước”

“Các ngươi đưa cơm canh như thế này, nàng làm sao ăn?” Phương Diệu Tổ cười lạnh

Rất nhiều người quỳ xuống. Phó Lệnh Nguyệt cười thầm, thật oan uổng cho đám người này, bọn họ vẫn cung cấp thức ăn rất tốt là do nàng cố ý không ăn, cũng không ai dám quản nàng. Dù sao bọn họ vẫn cho rằng yêu nghiệt như nàng chỉ ăn thịt người

“Ngươi muốn chết sao?” Phương Diệu Tổ bỗng nhiên quát lên. Phó Lệnh Nguyệt biết câu này là hắn muốn nói với nàng

“Mở cửa ra” một câu này dọa cho đám người ngoài cửa sợ run

‘Thái tử, không thể ah, yêu nghiệt này rất khó đối phó”

“Chê cười, thái bình thịnh thế, làm gì có yêu nghiệt’ Phương Diệu Tổ ngữ khí quyết tuyệt ‘mở cửa ra”

Phó Lệnh Nguyệt xoay người, nhìn thẳng vào đôi mắt của Phương Diệu Tổ, cao thấp đánh giá hắn trong long bào màu vàng thêu rồng vàng bốn móng

Phương Diệu Tổ cũng im lặng nhìn nàng chăm chú

Phó Lệnh Nguyệt hơi khom người, ý tiễn khách “dân nữ đền tội, thỉnh Thái tử hãy hồi cung”

“Hình bộ và Đại lý tự đang thẩm tra án này, Bản cung không muốn nghe mấy lời loạn thất bát tao” Phương Diệu Tổ mặt không thay đổi, phất tay áo bỏ đi

Phương Diệu Tổ đi rồi, Phó Lệnh Nguyệt nghe các lao đầu bàn tán, đều khen Thái tử sáng suốt. Nếu thực sự xử trí nàng thì chẳng phải thừa nhận Đại Yến có yêu nghiệt sao? Thái bình thịnh thế, minh chủ cầm quyền, sao lại có chuyện như vậy?

Mấy canh giờ sau, Hình bộ đã định án. Nhân chứng vật chứng vô cùng xác thực, hung thủ đền tội, giờ ngọ ngày mai sẽ xử trảm.

Phó Lệnh Nguyệt mơ màng bị tiếng mở cửa đánh thức. Không phải ngày mai xử trảm sao? sao lại nhanh như vậy

“Xin hỏi đại nhân?” có lao đầu cung kính hỏi

Sắp bị tử hình, Phương Diệu Tổ còn phái người đến lấy dấu tay của nàng sao? Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc

“Thái tử bảo bản quan tới hỏi” một giọng nữ vô cùng quen thuộc vang lên