Hôm sau, Phó Lệnh Nguyệt bảo Tiểu Đa Tử đến Hậu quân Đô đốc phủ hỏi một câu: ấm lô mà ngày đó Phương Diệu Tổ đưa cho nàng là làm sao mà có được?
Quả nhiên đến lúc vừa lên đèn, Phương Diệu Tổ thông minh tinh ý đã phong trần mệt mỏi đi tới Thần nữ điện
Phó Lệnh Nguyệt vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú có chút uất thiếp lại ngầm hiểu, trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng nhưng dù thế nào, hôm nay nàng cũng nhất định khuyên hắn từ bỏ cạnh tranh.Vì Viên Li, nàng nhất định phải khiến Phương Diệu Tổ buông tay. Vì thế nàng đã chuẩn bị sẵn ba phương án: rượu mời không uống, uống rượu phạt; phạt rượu, vu oan. Tóm lại phương pháp có rất nhiều, dụ dỗ có, ti tiện có. Nàng không đạt được mục đích, thề không bỏ qua
Chuyện như vậy, Phó Lệnh Nguyệt đương nhiên không muốn để người ngoài biết, vẫy tay cho thuộc hạ lui ra ngoài “các ngươi lui xuống đi” sau đó ra vẻ phẫn trư ăn hổ, hỏi Phương Diệu Tổ “Phương đô đốc, có chuyện gì mà vui vậy?”
“Bởi vì ta thích nữ nhân có việc cần liền tìm ta” Phương Diệu Tổ hiểu được nhưng không vạch trần, mỉm cười, chuyển đề tài
Phó Lệnh Nguyệt mỉm cười ‘ngồi đi. Nếu hôm nay Phương đô đốc không có đại sự gì, cùng uống rượu với ta được không?”
“Vô cùng vinh hạnh’ Phương Diệu Tổ vén áo bào ngồi xuống, nhìn Phó Lệnh Nguyệt bày ra khay ngọc mạ vàng, trên có bốn chén ngọc lưu ly trong suốt chứa bốn màu hồng, lục, tím, vàng. Dưới ánh nến chiếu rọi trở nên lung linh kỳ ảo, kinh hồn động phách. Hương rượu thơm nồng, thuần hậu
Phương Diệu Tổ là kẻ biết hàng, cảm khái nói ‘đây là Hạc niên đường tiến cống, xứng với chén ngọc lưu ly Ba Tư, càng tăng thêm sắc hương vị. Mời ta uống rượu như vậy…”
“Sợ?” Phó Lệnh Nguyệt cười, khiêu khích nhướng mày ‘hiện tại đi còn kịp ah”
Phương Diệu Tổ đắc ý đưa mắt nhìn nàng “hôm nay dù chỗ ngươi là núi đao biển lửa, ta cũng ngồi lại. Còn có thứ tuyệt diệu nào khác, lấy hết ra cho ta thưởng thức đi”
“Chỉ là uống rượu cùng ta” Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi bày ra chén dạ quang bôi, rót đầy cho chủ và khách “đối ẩm, rượu là phụ, tâm tình là chính. Khi uống rượu, ta và ngươi coi như tri âm”
“Ngoài rượu, không còn điểm khác là tri âm sao?” Phương Diệu Tổ cầm chén rượu, ngửi một cái “quýt, phật thủ”
“Phương đô đốc có thể xem như tiên tửu ah” Phó Lệnh Nguyệt cũng cầm lấy chén rượu, chạm cốc, uống một hơi cạn sạch
Hương rượu vào cổ, mùi vị nồng đậm, vị thuần ngọt.
“Tổng quản chỗ ta vốn là tổng quản phụ trách hầm rượu trong nội cung ah” Phó Lệnh Nguyệt cố gắng tạo nên hoàn cảnh vui vẻ, thoải mái ‘cho nên Hạc niên cống này mới có ở chỗ ta”
“Hoàng thượng và Thái hậu vậy mà cũng bỏ được” Phương Diệu Tổ lại nâng chén lên ‘từ lâu đã nghe nói Hạc niên cống dùng bí quyết trà đạo trong ủ rượu,đây là…nhân trần’
“Đúng” Phó Lệnh Nguyệt thán phục “hôm nay mời ngươi đến uống, thực sự là mời đúng người rồi”
Uống được hai chén, hai người cũng thả lỏng hơn nhiều
Phó Lệnh Nguyệt đang muốn lựa lời mở miệng, Phương Diệu Tổ đã lên tiếng trước ‘Tiểu Nguyệt, ngươi biết tâm tư của ta”. Nụ cười của hắn giống như vẫn hiểu lòng nàng “có chuyện gì phiền lòng, chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ làm”
Nói thẳng ra như vậy, Phó Lệnh Nguyệt lại thấy thoải mái hơn. Nàng nhấp một ngụm rượu, cho đến khi lục phủ ngũ tạng nóng lên, ý nghĩ trôi chảy hơn, nàng liền mượn hơi rượu phát huy “sao lúc này ngươi không đến giáo trường tỷ thí?”
“Không đi’ Phương Diệu Tổ cười, rót rượu cho nàng “ngươi có chuyện thì chuyện lớn hơn nữa cũng phải ngừng’
“Diệu Tổ” Phó Lệnh Nguyệt cười mỉa, cảm giác rượu bắt đầu ngấm, đột ngột đề nghị “ta không muốn ngươi đến Lũng Tây. Đừng đi”
Phương Diệu Tổ ngẩn người rồi nhanh chóng khôi phục tươi cười vô hại “vì sao?” hắn đặt ly rượu xuống, hưng trí ngóng nhìn nàng
‘Lũng Tây dân phong bưu hãn, không thích hợp với một công tử Giang Nam bộ dáng phong lưu như ngươi” Phó Lệnh Nguyệt cười đáp
Thật ra trong lòng nàng cũng nghĩ như vậy. Lũng Tây thích hợp với người miệng đầy lý lẽ, làm việc luôn tập trung vào trọng điểm, xem dân chúng như con kiến, thống trị bá đạo cường ngạnh như Viên Li, mà Phương Diệu Tổ thư sinh gầy gò, cư xử luôn dịu dàng, nhân nghĩa, hoàn toàn không thích hợp
Phương Diệu Tổ cười nói ‘sao ngươi biết ta không có mặt mạnh mẽ?” hắn không phục, lắc đầu “ngươi nhất định cò có nguyên nhân khác, nói”
“Chỉ có nguyên nhân này” Phó Lệnh Nguyệt bướng bỉnh đáp lại
“Thế nào? ngươi lo lắng cho ta?” ngữ khí của Phương Diệu Tổ có chút tự giễu “ hay là Viên Li?”
Phó Lệnh Nguyệt chấn động nhưng bề ngoài vẫn trấn định “quan hệ giữa ta và Viên Li, không phải ngươi không biết” nàng cười lạnh, cầm chén rượu lên ‘năm đó ta cũng từng cầu huynh đệ các ngươi”
Nói những lời nào nên nói cũng là một phương thức khi cùng cao thủ so chiêu
“Chuyện này…”Phương Diệu Tổ cảm khái “vẫn không thể quên sao?”
Phó Lệnh Nguyệt cười, nghĩ rằng người này thật biệt giả vờ, lập tức nói thẳng ra “đúng, ta muốn hắn đi Lũng Tây mà không phải ngươi” nàng sẽ không ngu ngốc mà nói rằng muốn Viên Li đi tới Lũng Tây cực lạnh kia để thân thể của hắn càng thêm suy yếu…như vậy nghe rất giả dối
“Vì sao?” Phương Diệu Tổ khó có lúc có vẻ mặt kinh ngạc “muốn ta đáp ứng ngươi thì phải cho ta một lý do thuyết phục đi”
“Bởi vì…”Phó Lệnh Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, có chút chột dạ ‘nếu ngươi thắng sẽ phải rời khỏi kinh thành rất lâu, ta không muốn…ngươi rời đi lâu như vậy”
Nói một hồi, Phó Lệnh Nguyệt cũng đỏ mặt, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Phương Diệu Tổ. Dù là thẹn thùng hay chốt dạ, đều cùng một cách thể hiện. Nàng liên tục uống hết chén này đến chén khác, nóng lòng đợi Phương Diệu Tổ trả lời. Nếu hắn không đáp ứng, đừng trách nàng trở mặt vô tình. Như vậy, tình cảm giữa hai người cũng kết thúc.
“Nguyệt nhi. Đừng nói nữa.” đột nhiên tay của nàng bị nắm trong một bàn tay to ấm áp.
“Ngươi đã lên tiếng, ta sẽ không đi” trong mắt Phương Diệu Tổ tràn ngập thông cảm và sủng nịch, hắn nhẹ nhàng nâng tay nàng đặt lên môi mình ‘về phần lý do, khi nào ngươi muốn nói cho ta biết thì nói sau cũng không muộn”
Tay chạm vào môi nóng ẩm ướt của hắn, nhất thời Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy phát run, hô hấp dồn dập, vội chuyển đề tài “vì sao ngươi muốn đi Lũng Tây?có thể nói cho ta biết không?”
“Vì Viên Li vội vã ra đi, ta lại đoán không ra nguyên nhân nên mới muốn tranh với hắn” Phương Diệu Tổ tà tà nở nụ cười, trong chớp mắt này, hắn lộ ra vẻ trẻ con, bốc đồng.
‘Ngươi…”Phó Lệnh Nguyệt cười khổ ‘quên đi, chừng nào ngươi thấy có thể nói cho ta biết thì hãy nói”nàng cũng nhìn quả bầu mà vẽ gáo, thuận tiện rút tay mình lại
“Nguyệt nhi” Phương Diệu Tổ nhìn nàng lại cầm chén rượu lên, nghiêm mặt nói “ta đáp ứng ngươi, không phải vì ngươi là Thần nữ mà vì ta thích ngươi. Từ lúc gặp ngươi, ta đã thích ngươi” ánh mắt của hắn dưới ánh nến lay động lòng người “lộc của hoàng gia, mọi người đều muốn hưởng. Nam nhi đều muốn lập nghiệm, ta muốn cho ngươi thấy ta là thế nào, làm sao để có thể xứng với ngươi”
“Đây là chuyện của nam nhân các ngươi, ta không quan tâm” Phó Lệnh Nguyệt cúi đầu lảng tránh. Nghe nói mấy chuyện này, đầu nàng liền to như cái đấu
“Ngươi nguyện ý giúp ta sao?” Phương Diệu Tổ lại không thuận theo nàng, một châm thấy máu
Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc giương mắt nhìn, thấy hắn cười rót rượu cho nàng, đuôi lông mày nhướng lên, tràn đầy khoái cảm “ngươi biết Bắc Đẩu Thất Tinh chứ?
“Ngươi muốn nói cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt nghiêm mặt hỏi lại.
Nàng cũng hiểu được ánh mắt ẩn chứa ngàn vạn lời muốn nói của hắn. Ý của hắn chính là nàng giúp hắn đi, vì hắn cũng có khả năng giúp nàng và hắn muốn cho nàng thấy năng lực của hắn đến mức nào
Lựa chọn thế nào đây? hắn đang dụ dỗ nàng…
“Đừng khẩn trương như vậy, uống rượu đi’ Phương Diệu Tổ giúp nàng thư giãn “thực ra có một số việc, ngươi không cần phải quan tâm”
“Ngươi biết tính của ta, cứ nói thẳng đi’ Phó Lệnh Nguyệt bực bội, chuyện liên quan đến thân thế của nàng, cấp bách hơn tất cả
‘Đến’ Phương Diệu Tổ đứg dậy, đi đến bên cửa sổ, mỉm cười chỉ cho nàng “cán của chùm sao Bắc Đẩu chỉ về phía nam, thiên hạ giai hạ’
Phó Lệnh Nguyệt do dự bước tới, tối nay trời trong, rất thích hợp để xem tinh tượng
Phương Diệu Tổ vô cùng thân thiết ôm vai nàng, ngước mắt nhìn bầu trời đêm “Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Dao Quang”. Hằn mềm giọng nỉ non bên tai nàng “ngươi cũng biết, Bắc Đẩu Thất Tinh, bảy hiện hai ẩn. Khai Dương trọng bảo, cố trí phụ cánh”
Phó Lệnh Nguyệt cả kinh, nàng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng đã bị nàng bỏ qua. Khai Dương tinh là song tinh
‘Ngươi xem” Phương Diệu Tổ đưa tay chỉ ‘ngôi sao kia chính là phụ, nó rất sáng phải không?”
Gió đêm lồng lộng như Phó Lệnh Nguyệt lại trán đầy mồ hôi. Nàng nhớ tới câu nói trong mơ, có một nữ hài tử đã ngọt ngào nói bên tai nàng ‘ngươi xem, ngôi sao kia là ta, còn cái này là ngươi”
Nàng giống như được khai sáng tâm trí, đột nhiên nhớ tới gì đó
Phương Diệu Tổ ôn nhuận nói tiếp ‘nếu ta đoán không sai, ngươi hẳn còn có một phụ tinh (sao phụ) tồn tại. Đây chính là nguyên do Nhiếp chính vương không ngừng thử ngươi”. Hắn chậm rãi giải thích tiếp “dù sao hoàng đế Tiền Lương cũng từ vì công chúa thần nữ mà tìm thế thân, những thế thân này lại mất tích vào ngày phá cung, hơn nữa Thần nữ và thuyết Bắc Đẩu Thất Tinh lại cố tình ứng với Khai Dương tinh. Cho nên ngươi cũng đừng trách Nhiếp chính vương, hắn luôn đa nghi, cũng may nay đã là giai đại vui mừng, ngươi chân thân không sợ hỏa luyện, vì thế cũng đừng rầu rĩ không vui nữa”
“Phụ tinh kia có tác dụng gì?” Phó Lệnh Nguyệt trong lòng rung động lại không dám thể hiện, có chút tức giận nói “ta đã xuất hiện, nên làm cái gì cũng đã làm, còn muốn phụ tinh làm chi?việc này các ngươi đều biết nhưng lại liên tục lừa gạt ta”
“Tất cả đều phải đợi khi Dao Quang hiện thân mới biết’ Phương Diệu Tổ nở nụ cười ‘bình tĩnh đừng nóng vội, nôn nóng cũng vô ích”
Đêm nay, Phó Lệnh Nguyệt không giữ Phương Diệu Tổ lại mà hắn cũng không dám có thêm hành động thân thiết nào. Hắn là một đối thủ cao minh, hiểu được cần cho đối phương thời gian.
Đêm nay, Phó Lệnh Nguyệt không biết mình đã uống bao nhiêu rượu, thế nhưng vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, càng nghĩ càng kinh hãi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, trong lòng bất an. Đoạn trí nhớ kia của nàng đã khôi phục, cô nương trong giấc mộng chỉ lên bầu trời và nói đúng chuyện Khai Dương và phụ tinh, nhưng nàng lại không nhớ được rốt cuộc là ai ứng với vì sao nào. Nàng thực sự là ai? là Thần nữ Khai Dương hay là thế thân phụ tinh mà hoàng đế Tiền Lương tìm đến? Tuy vậy, nàng vẫn thấy vui mừng vì đã hiểu được đoạn đối thoại của Triệu Thực và Thanh Loan. Năm đó phá cung, Triệu Thực chính là người đi ra từ Thần nữ điện ở Kiến Dương, vì để chừa đường lui cho Thanh Loan mà hắn đã cứu một tiểu cô nương, nhưng hôm nay lại không rõ là có phải mình đã cứu lầm hay không.
Phó Lệnh Nguyệt xót xa nở nụ cười. Triệu Thực hủy trí nhớ của nàng, dùng dược vật khống chế sự trưởng thành của thân thể nàng, đợi khi Thanh Loan ra lệnh, hắn mới đẩy nàng ra ngoài.
“Phúc họa tướng ỷ, ân cừu khó liệu. Tiểu Nguyệt, ngươi ra ngoài lâu như vậy lại không thanh minh như ngày xưa”
“Kính Trị, có phải năm đó sai lầm rồi không? Nếu là yêu nữ kia, sao có thể sẽ như vậy”
Đúng rồi, hết thảy đều đúng. Khai Dương tinh là Thần nữ, phụ tinh là yêu nữ. Vậy Thanh Loan lệnh cho Triệu Thực cứu yêu nữ làm gì? báo thù sao? Yêu nữ có năng lực gì mà báo thù?
Tất cả đều phải đợi khi Dao Quang xuất hiện, mà tư liệu về Dao Quang và Khai Dương lại do Phương Diệu Tổ tìm được ở lòng sông Nguyên Hà. Cho nên hắn mới muốn hợp tác với nàng. Nàng có nên đáp ứng không?
Hôm sau, Phó Lệnh Nguyệt vẫn còn có chút say, nàng nằm mơ hồ trên giường cả ngày, đến khi mặt trời ngả về tây mới dần có tinh thần. Nàng lúc này là điển hình của việc đảo lộn ngày đêm.
Nàng không khỏi nghĩ tới Viên Li. Nàng giúp hắn đạt thành ý nguyện đi Lũng Tây, nếu muốn hắn nói cho nàng biết vài tin tức liên quan tới đại cục chắc cũng không quá phận. Nàng thà cầu Viên Li cũng không muốn có giao dịch với Phương Diệu Tổ
Khó khăn lắm mới đợi được đêm xuống, Phó Lệnh Nguyệt lại y phục thị vệ thâm sắc, ngựa quen đường cũ mà tìm tới Hữu quân Đô đốc phủ
Lướt qua tường vây, khi tới gần chỗ ở của Hải Thanh, Phó Lệnh Nguyệt lại phát hiện tình huống không thích hợp. Dù là số lượng người hay thái độ canh gác thì tối nay đều rất lơ là, mấy thị vệ trực đêm không kiêng nể gì mà ngủ gục.
Chẳng lẽ Viên Li không có ở trong phủ?
Nàng lập tức gõ cửa, người ra mở cửa là Hải Long. Kết quả đúng như nàng dự đoán, tối nay Viên Li không ở trong phủ, buổi trưa hắn mang theo Hải Thanh đến Thông huyện, chạng vạng sai người truyền tin về là sẽ nghỉ đêm ở đây.
Một bụng tâm sự lại không thể nói, Phó Lệnh Nguyệt chỉ có thể thất vọng trở về, lại không cam lòng. Lúc này trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng đột nhiên muốn đến Đức Tế đường. Viên thuốc mà Lưu Duyên Linh làm cho nàng đã sử dụng rồi, giờ đã tới lúc yêu cầu hắn làm viên khác. Dù sao Đức Tế đường cũng mở cửa cả ngày đêm mà Lưu Duyên Linh lại là người không hỏi nhiều.
Tiếc rằng tối nay nàng xuất môn mà không coi hoàng lịch vì thế khi nàng cõi lòng đầu chờ mong đến Đức Tế đường lại nghe gã sai vặt trực đêm nói Nhị đương gia từ trưa đã đến thành bắc hỗ trợ cho thai phụ, đến giờ còn chưa trở về.
Chờ hay là không? Phó Lệnh Nguyệt lại khó xử. Sinh đứa nhỏ mà cần thời gian dài vậy sao? tám phần là gặp ca khó sinh rồi. Dù sao nàng cũng không ngủ được, trở về cũng chẳng có việc gì làm. Phó Lệnh Nguyệt nghĩ tới lúc đánh nhau cùng năm tên Kiền giáo và tầm quan trọng của viên thuốc kia, cuối cùng quyết định ngồi chờ. Hi vọng nữ nhân kia mau sinh, nàng không muốn đi một chuyến không công đâu.
Một khắc trôi qua
Hai khắc trôi qua
Nửa canh giờ trôi qua
Khi Phó Lệnh Nguyệt nhìn bức tượng nữ khỏa thân nhiều tới mức nhắm mắt lại cũng có thể vẽ lại y chang, rốt cuộc cũng nghe được động tĩnh ban ngoài, vì đã qua huấn luyện nên lỗ tai của nàng rất thính. Có tiếng xe ngựa, có người đến. Nàng lập tức cảnh giác, vọt vào phòng trong. Nàng không sợ Lưu Duyên Linh mà sợ gặp người lạ rồi bại lộ thân phận.
“Nhị đương gia đã trở lại” gã sai vặt ở bên ngoài cất tiếng chào
Cước bộ hỗn độn, hẳn là y đồng theo hỗ trợ cho Lưu Duyên Linh
“Lưu lang trung, chút tâm ý thôi, ngươi dù sao cũng phải nhận ah” có người lớn giọng đuổi theo
Phó Lệnh Nguyệt nhướng mày,cảm thấy thanh âm này rất quen thuộc
“Đã thu tiền khám, không có đạo lý lấy thêm phí tạ ơn. Vị huynh đệ này, mời về đi’ Lưu Duyên Linh hòa nhã đáp
Người kia vẫn không chịu ‘nhưng ngài là ân nhân cứu mạng. Ngài đã cứu mạng của phu nhân và thiếu gia nhà chúng ta, chút bạc đó tính là gì đâu”
“Y giả tâm phụ mẫu, bệnh giả vô quý tiện” Lưu Duyên Linh vẫn không nhượng bộ ‘huynh đệ nếu muốn cứu tế dân chúng, quyên góp cho thiện đường là được’
“Lưu lang trung” ngữ khí người kia có chút tức giận “ngài bảo vệ nhi tử đầu tiên của gia nhà chúng ta, chúng ta rất biết ơn, nói thế nào Lưu lang trung cũng phải nhận lấy. Đây là tiền mừng, nào có đạo lý không nhận, muốn nhà chúng ta thêm điềm xấu sao?”
Phó Lệnh Nguyệt rốt cuộc cũng nhận ra giọng nói này là của Hải Thanh. Rõ ràng Hải Long đã nói hắn theo Viên Li đến quân doanh ở Thông huyện, sao giờ lại có chuyện mừng quý tử gia nhà hắn, là của Viên Li hay có sự hiểu lầm trùng hợp nào đó? Nàng không thể tin cũng không muốn tin, vội nghiêng tai nghe ngóng
Lưu Duyên Linh bất đắc dĩ nói “Phó Linh, nhận đi, trực tiếp nhập vào ngoại trướng”
“Lưu lang trung…’ngữ khí của Hải Thanh đột nhiên có chút ngượng ngùng
Phó Lệnh Nguyệt nghe có tiếng kéo vạt áo, giống như Hải Thanh kéo Lưu Duyên Linh sang một bên ‘đây là ngoại thất của gia nhà chúng ta, trong nhà có nghiêm thê, không muốn việc này bị lộ ra ngoài” nơi bọn họ đứng rất gần chỗ nàng nấp, nên nàng có thể nghe được tiếng hô hấp của Hải Thanh
‘Vị tiểu ca này, xin yên tâm. Lưu mỗ chỉ biết trị bệnh cứu người, việc khác không nhớ gì cả’ Lưu Duyên Linh trả lời rất lưu loát “Lưu mỗ căng bản không gặp qua gia chủ, không biết tướng mạo thế nào thì có gì mà nói’
“Đúng vậy’ Hải Thanh cười gượng “ta chính là tâm tiểu nhân, lắm miệng. Vậy phu nhân và thiếu gia nhà chúng ta…”
‘Đứa nhỏ ra đời hơi sớm, cần tìm vài vú em nuôi nấng tỉ mỉ; người lớn thì ở cữ cho kỹ, sẽ không có việc gì’ Lưu Duyên Linh không nhiều lời vô nghĩa
“Dạ. Có thể do mấy ngày trước thay đổi chỗ ở, xe ngựa xóc nảy’ Hải Thanh cười nói ‘sau này…”
‘Có chuyện gì đến tìm ta, nếu ta không ra ngoài khám bệnh thì đều ở đây’ thanh âm của Lưu Duyên Linh lộ vẻ mệt mỏi như muốn tiễn khách
Hải Thanh thức thời cáo lui
Phó Lệnh Nguyệt nghe được tiếng đóng cửa, tiếp theo là thanh âm thanh thúy tự đắc của một tiểu đồng “sư phụ, ta nói rồi mà, nữ nhân kia không phải là phu nhân đứng đắn gì. Ngươi xem, gia chủ vẫn tránh ở ngoài mành, sinh nhi tử cũng không xuất hiện, chỉ có quản gia chạy tới chạy lui. Cho thấy chỉ là một ngoại thất không lên được mặt bàn”
“Không được lắm miệng, nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra” Lưu Duyên Linh răn dạy
Tiểu đồng khinh thường đáp “sư phụ bảo vệ được nhi tử đầu lòng của bọn họ, xem như nữ nhân kia sau này có chỗ trông cậy rồi, bọn họ còn dám lấy oán trả ơn sao?”
‘Bớt nói nhảm đi” Lưu Duyên Linh chuyển đề tài “đi hỏi xem ban đêm còn ca bệnh nào nữa không?”
Phó Lệnh Nguyệt nghe vậy, vội rón rén trở về phòng, dựa lưng vào ghế, nhắm mắt, làm bộ như đang nghỉ ngơi
Lưu Duyên Linh vào cửa, ngạc nhiên hỏi ‘là ngươi?”
“Lưu lang trung” Phó Lệnh Nguyệt đứng dậy, cung kính cười “mấy ngày trước ta đã dùng hết dược rồi, lại làm cho đi”
Lưu Duyên Linh không nói gì, vươn tay, xem mạch cho nàng, sau đó liếc mắt nói “được”
Phó Lệnh Nguyệt không quay về Thần nữ điện. Nàng tính đứa nhỏ kia hẳn là có vào khoảng tháng tám, tháng chín năm ngoái, khi đó nàng và Viên Li đang ở Tả quân Đô đốc phủ, gắn bó như keo như sơn, nếu thực sự đó là đứa nhỏ của Viên Li. Vậy hắn…Phó Lệnh Nguyệt rùng mình, nàng không dám nghĩ tiếp.
Đêm dần khuya, Phó Lệnh Nguyệt kiên nhẫn đợi bên trong Đức Tế đường đã tắt hết đèn đuốc, hơi thở bên trong đã trở nên bình ổn. Nàng lập tức bịt mặt, xâm nhập vào phòng dược đồng, dùng mê hương khống chế hiện trường. Sau đó áp chiếc khăn tẩm giải dược lên mũi dược đồng Phó Linh, lay tỉnh hắn rồi bắt cóc hắn
Sự tình quá nhiều điểm đáng ngờ, trong lòng nàng lại rất hoang mang cho nên nhất định phải chứng thực trong đêm nay.
Hải Thanh đã nói trước khi sinh, nữ nhân kia phải đổi chỗ ở, hành động này có chút không bình thường, nàng sợ đến sáng bọn họ lại thay đổi. Không thể để đêm dài lắm mộng, nếu đó thực sự là đứa nhỏ của Viên Li. Nàng vẫn phải đối chứng, phải tìm ra chân tướng để chính mình được yên tâm.
Nàng có lệnh bài ám vệ nên không hề sợ Kinh đô vệ tuần tra ban đêm, mang theo Phó Linh, rốt cuộc cũng tìm được nơi hắn đã tới đỡ đẻ.
Là một biệt viện nhỏ yên tĩnh, cách Đức Tế đường không xa, tường viện còn bám đầy dây leo, nhìn như hoang phế lâu rồi. Có điều nghe động tĩnh trong viện, rất phù hợp với tin tức vừa mới đến của đám người này.
Phó Lệnh Nguyệt dùng giọng giả hỏi Phó Linh ‘là nơi này?”
“Đúng” Phó Linh run rẩy đáp
Phó Lệnh Nguyệt thì thầm “ta tin ngươi, bở vì người gạt ta sẽ có kết cục rất thảm. Đúng rồi, ngươi trở về nên biết nói thế nào chứ?”
“Ta…đi ngoài, lại nhìn thấy một quỷ ảnh” Phó Linh lắp bắp giải thích
“Tốt lắm” nàng cười tủm tỉm, gật đầu “nơi này có một nữ nhân mới sinh đứa nhỏ phải không? có đặc điểm gì không?”
“Cao như vầy, mập như vầy…”Phó Linh khua tay múa chân diễn tả “đúng rồi, dưới mi mắt phải của nàng hình như có một nốt ruồi đen”
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng run lên. Nàng nhớ hình như dưới mắt phải của Liễu Dung cũng có một nốt ruồi đen.
Nàng cười lạnh “Ngươi đi đi. Ta biết ngươi ở đâu, nếu ngươi dám dối gạt ta…”
Phó Linh vội nói ‘tiểu nhân dám thề, chính là nơi này”
Phó Lệnh Nguyệt dán vào tường, dò xét trong viện, thấy bên trong bài trí không nhiều nhưng vẫn có thể nhận ra không khí khẩn trương, nhân thủ hộ vệ không ít. Nhất định là có nhân vật quan trọng.
Phó Lệnh Nguyệt thân nhẹ như yến, bước chân nhẹ nhàng như mèo đi trên mái hiên. Dựa vào tin tức từ Phó Linh, nàng dễ dàng đi đến phòng của sản phụ.
Phía tây phòng rất yên tĩnh nhưng phía đông phòng có tiếng trẻ con khóc, còn có thanh âm dịu dàng của vú em. Phó Lệnh Nguyệt biết mình đã tìm đúng chỗ.
Hộ vệ dàn phía trước như sẵn sàng nghênh địch, Phó Lệnh Nguyệt ở xa, không nhìn rõ được gương mặt của bọn họ, nhưng chính vì không nhìn được gương mặt quen thuộc, nàng lại thấy vui mừng. Không phải là thị vệ thân tín của Viên Li, có lẽ việc này không liên quan tới hắn. Tuy nhiên đó chỉ là suy đoán, nhìn thấy mới là thật. Nàng cẩn thận dò xét, phát hiện phòng phía tây phòng bị nghiêm cẩn hơn phòng phía đông, nàng thể hiện bản lĩnh học được ở Triệu gia đại viện, nhẹ nhàng tránh được thị vệ tuần tra, mở cửa sổ, nhảy vào. Mọi người trong phòng đều ngủ mê man, nàng điểm huyệt đạo của tỳ nữ, nhẹ nhàng đi đến bên giường, nương theo ánh trăng nhìn gương mặt nữ nhân đang ngủ mang theo vẻ mệt mỏi và hạnh phúc.
Liễu Dung. Chính xác là nàng ta. Bên dưới mắt phải có một nốt ruồi đen, đúng như lời Phó Linh đã nói.
Phó Lệnh Nguyệt có chút chột dạ, trong lòng vô cùng căng thẳng. Nàng sợ sản phụ kia là Liễu Dung, kết quả lại là Liễu Dung. Sẽ không, Viên Li không thể hoan ái với nữ nhân khác, nói không chừng đây là thủ thuật che mắt của đối thủ.
Phó Lệnh Nguyệt nhẹ nhàng đi tới phòng phía đông, dán tai lắng nghe.
Bên trong, hai vú em vừa dỗ đứa nhỏ ngủ xong, đang lén tám chuyện với nhau
‘Thật không biết Đô đốc gia nghĩ thế nào, có nhi tử mà không đón vào phủ”
“Nương đứa nhỏ chính là nha đầu trong Tả quân phủ, cũng đâu phải thanh lâu sở quán, sợ cái gì?”
“Cũng phải, nay Đô đốc đã ra riêng, không phải nhìn sắc mặt của Tả phủ lão thái thái nữa. Đây là trưởng tử, không cất nhắc cho nương của hắn, tương lai thiếu gia làm sao được ghi tên trên tộc phổ”
‘Ta thấy Đô đốc căn bản không muốn để thiếu gia được ghi tên trên tộc phổ ah’
“Nói bậy, không thể nào. Ngươi xem ban ngày Đô đốc gia khẩn trương thế nào rồi đó. Ngươi quên bộ dáng vui mừng của hắn khi thiếu gia ra đời sao? hắn nói mắt, mày,mũi, miệng đều cùng một khuôn với hắn ah”
“Đúng vậy. Đứa nhỏ này giống y chang Đô đốc gia, Liễu cô nương thật có phúc”
Phó Lệnh Nguyệt như bị sét đánh, không đứng nổi. Chờ hai vú em kia nằm xuống, đi vào giấc ngủ mới run rẩy mở cửa ra. Nàng không tiếng động đi đến trước chiếc nôi, cẩn thận nhìn đứa nhỏ bên trong.
Giống, rất giống. Gương mặt đứa nhỏ này giống y chang gương mặt của nam nhân nàng đã vuốt ve vô số lần.
Trong chớp mắt này, Phó Lệnh Nguyệt cảm giác trái tim mình hoàn toàn sụp đổ, tâm loạn như ma, khiến nàng quên cảnh giác hai vú em.
Đứa nhỏ cau mày, vặn vẹo đầu, hai vú em liền lập tức ngồi dậy. Phó Lệnh Nguyệt chưa kịp chạy, đã nghe bọn họ sợ hãi kêu lên ‘có trộm”, sau đó thì ngất xỉu
“Câm miệng” Phó Lệnh Nguyệt lập tức có phản ứng, ẵm đứa bé từ trong nôi lên. Đây chính là vũ khí phòng thân tốt nhất, nàng vừa ôm đứa bé,vừa rút chủy thủ bên hông ra.
Thị vệ xông vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng liền lập tức dừng bước.
Đột nhiên cửa phòng phía tây mở ra, Liễu Dung đầu tóc bù xù xông vào, quỳ xuống ‘cầu ngài, trăm ngàn lần đừng làm đứa nhỏ bị thương. Ngài muốn cái gì, ta đều cho ngài. Nhi tử ngoan, đừng sợ, nương ở đây”
Phó Lệnh Nguyệt thối lui ra sau, tránh khỏi Liễu Dung ‘ngươi lại tiến lên trước, ta lập tức đâm chết hắn”
“Được, được’ Liễu Dung vội dừng lại, khóc lóc cầu xin “cầu ngài. Ngài muốn bạc, ta lập tức đưa tới. Ngài muốn mạng ta, ta cũng lập tức cho ngài. Cầu ngài thả đứa nhỏ này ra, hắn mới vừa ra đời, cái gì cũng…”
Phó Lệnh Nguyệt nghe mà thấy phiền, hận không thể một đao kết thúc tính mạng nữ nhân này.
“Người nào?” rốt cuộc nàng cũng nghe được thanh âm quen thuộc, chẳng qua lúc này trong lòng Phó Lệnh Nguyệt không còn cảm giác thân mật ấm áp nữa. Nàng đưa tay sờ ngực, cười lạnh, nhìn nam tử mặt mày như họa đang từ phẫn nộ trở thành kinh ngạc.
“Là ngươi?” Viên Li khó tin mở miệng
Phó Lệnh Nguyệt lạnh lùng nhìn quanh “bảo tất cả bọn họ lui ra”
Viên Li vẫy tay, ý bảo mọi người rút lui. Liễu Dung dù không cam lòng nhưng lo cho an nguy của nhi tử, vẫn từng bước lui xuống
“Nếu ai dám ở bên ngoài nghe lén, ta phát hiện một lần liền cắt một thứ trên cơ thể đứa nhỏ này” Phó Lệnh Nguyệt hung ác nói. Nàng hiện đang rất muốn phát tiết, nàng nghẹn đến không chịu nổi nữa
Liễu Dung chấn động, lập tức rời đi.
Trong phòng chỉ còn Phó Lệnh Nguyệt và Viên Li
“Sao ngươi lại tới đây?’ Viên Li thấp giọng quát hỏi, ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn đứa trẻ đã ngủ ở trong lòng Phó Lệnh Nguyệt
“Vậy ngươi sao lại tới đây?” Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy mình cười đến vô tâm vô phế
“Không phải ngươi đã thấy rồi sao?” Viên Li trả lời rất nhanh ‘buông đứa nhỏ xuống, chúng ta hảo hảo nói chuyện”
Thật ra Phó Lệnh Nguyệt chỉ muốn biết được một đáp án, nàng nhẹ giọng hỏi “phụ thân đứa nhỏ là ai?” Đứa nhỏ đang ngủ trong lòng nàng, nàng chỉ cần hạ tay một chút,hắn lập tức rời xa nhân thế.
“Nếu có ẩn tình gì, ngươi có thể nói với ta” Phó Lệnh Nguyệt lặp lại, không chút cảm tình. Nàng nhìn thẳng vào Viên Li, chủy thủ trong tay lại kề sát đứa nhỏ hơn
“Là ta” Viên Li thẳng thắng thừa nhận “ngươi có thể đổi tư thế khác không? ta sẽ không cướp hắn”
Nàng nhìn vẻ mặt yếu ớt của hắn, chậm rãi tươi cười, trào phúng hỏi ‘con của ngươi? Không phải ngươi không thể cùng nữ nhân làm chuyện phòng the sao? chuyện này có thể lừa người khác nhưng không gạt được ta”
“Ta không lừa ngươi’ Viên Li rũ mi ‘bệnh của ta đã sớm khỏi. Đây là con của ta”
“Haha..”Phó Lệnh Nguyệt cười khổ. Thật ra nàng đã sớm hiểu được nhưng lại không hiểu mình chờ mong cái gì, nàng chỉ cảm thấy bàn tay cầm chủy thủ run lên “Viên Li, ngươi không thể lừa ta một chút sao?”
Viên Li nghiêm túc nói “ta không lừa ngươi, ta chỉ cầu ngươi trả hắn lại cho ta”
“Ta nói rồi, nếu ngươi phụ ta, ta sẽ giết chết nữ nhân kia” Phó Lệnh Nguyệt vung chủy thủ về phía đứa bé “ngươi đã biết thì chấp nhận đi”
“Tiểu Nguyệt, đừng náo loạn” thanh âm của Viên Li trầm thấp mà khẩn thiết “đưa hắn cho ta đi, ta biết ngươi không phải là người như thế”
“Ngươi quá đề cao…” tay của Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên ẩm ướt, nam anh đã tỉnh lại, đang thích ý dụi vào tay nàng. Ánh mắt giống y Viên Li, mở ra rồi nhắm lại, làm cho tâm nàng chìm xuống. Nàng thực sự mềm lòng sao?
“Được” Phó Lệnh Nguyệt ôm đứa nhỏ,đột nhiên cảm thấy bi ai. Nàng đặt đứa nhỏ trở lại trong nôi, ném chủy thủ cho Viên Li,hai mắt chằm chằm nhìn hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên mặt hắn “hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, giết ta đi. Hôm nay ngươi không giết ta, ngày sau ta sẽ giết bọn họ. Ngươi biết năng lực của ta, ta có thể làm được”
Viên Li thở dài, kéo tay nàng “đi, ta muốn nói chuyện với ngươi”
Mọi người kinh ngạc nhìn Viên Li sóng vai với thích khách đi vào hậu viện, trong phòng liền vang lên tiếng khóc vui mừng của Liễu Dung cùng thanh âm khuyên bảo của vú em.
Phó Lệnh Nguyệt nhìn nam nhân quen thuộc đi phía trước, nhẹ nhàng đẩy ra cửa phòng. Đến hôm nay nàng mới nhận ra, nhất cử nhất động của hắn đã in sâu vào trong tâm trí.
Phòng của Viên Li rất ấm, trên bàn bày công cụ khắc dấu đơn giản cùng các chất liễu đá
Xem ra Liễu Dung thực sự là nữ nhân khiến hắn hao hết tâm tư.
Phó Lệnh Nguyệt đi vào, nhìn thấy trên án thư có một con dấu đang khắc nửa chừng, nàng từng có nghiên cứu về chất liệu đá khắc dấu nên vừa liếc mắt đã nhận ra đó là điền hoàng thạch.
Nàng cầm lấy con dao trên án thư, chua sót nở nụ cười “phụ thân đứa nhỏ suốt đêm khắc ấn, chắc là đặt tên cho nó phải không?”
“Không có… Nhũ danh mà thôi.” Biểu tình vui sướng lóe qua trên mặt Viên Li khiến lòng nàng bị thương.Tay của nàng căng thẳng, cảm giác có thứ gì đó bén nhọn cứa vào da thịt nàng, có chất lỏng chảy ra, sau đó nàng mới cảm thấy đau.
Là máu, nàng thật không có tiền đồ, thế mà lại tự cắt trúng tay mình
“Đừng nhúc nhích” Viên Liên vội tới gần, tìm chung quanh rồi lấy phấn điền hoàng rắc lên vết thương của nàng “thứ này cầm máu rất nhanh, ngươi đừng lộn xộn” hắn cầm tay nàng nhưng lại không dám nhìn vào mắt nàng
“Cảm ơn” hồi lâu, Phó Lệnh Nguyệt mới lên tiếng
Dưới ánh nến, nam nữ nắm tay nhau, cách nhau rất gần, là hình ảnh ấm áp nhưng Viên Li và Phó Lệnh Nguyệt đều đứng thẳng người, khách khí mà câu nệ
“Ngươi…làm sao biết được” Viên Li dù sao cũng là người bình tĩnh
“Ta trùng hợp thấy được Hải Thanh” Phó Lệnh Nguyệt cũng không muốn giấu hắn, trong lòng vẫn ôm ảo tưởng ‘nơi này không có người khác. Có phải vì đại sự nên ngươi làm bộ có đứa nhỏ?”
“Là thật” Viên Li nặng nề ho khan
Phó Lệnh Nguyệt đau thương đưa mắt nhìn hắn, nhớ ra hắn có vết thương người. Trách không được vừa rồi hắn mới có tự tin khuyên nàng buông tay. Lòng của nàng…nàng cảm thấy hận bản thân mình
“Ngươi có thể lựa chọn lừa ta, vì sao ngay cả lừa ta, ngươi cũng không làm. Ta lo lắng cho ngươi, còn ngươi…”hắn lại ở đây, tận hưởng niềm vui làm cha
Đúng là họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm. Viên Li thực sự lừa nàng. Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy tim mình nhỏ máu
“Lời cần nói, ta đều đã nói với ngươi nhưng ngươi luôn không nghe” Viên Li vẻ mặt ảm đạm ‘mệnh của ta không dài lâu, muốn lưu lại một hậu nhân”