Phương Diệu Tổ? Bàn tay cầm bút của Phó Lệnh Nguyệt dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên, trầm tĩnh mà lạnh nhạt hỏi “ai dẫn quân?”
‘Hồi nương nương” quản gia do Nhiếp chính vương phủ phái đến rất cung kính. Vì Thần nữ điện chưa hoàn thành, triều đình chưa tuyên cáo thiên hạ việc cung phụng cho nên các hạ nhân trong Tiền quân phủ đều mô hồi gọi Phó Lệnh Nguyệt là nương nương
“Chính là Nhị công tử Phương Diệu Tổ của Trung quân Đô đốc phủ, một tháng trước đã được phong làm đại tướng quân” quản gia giải thích
“Thì ra là hắn” Phó Lệnh Nguyệt cũng không thể làm như không biết. Nàng hạ bút, vén váy đi vòng quanh cái bàn dài bằng gỗ tử đàn
Nữ trang hoa lệ này nàng mặc đã một tháng vẫn không quen, không thấy thoải mái như nam trang
Hai cung nga săn sóc theo sau, như hình với bóng
Phó Lệnh Nguyệt thuận miệng hỏi “bên ngoài có gì náo nhiệt để xem không?”
Thái giám ôm hỏa lò ở bên cạnh lập tức lên tiếng “nếu nương nương muốn truyền triệu Đại tướng quân thì nô tài sẽ đi nói”
“Không cần…”Phó Lệnh Nguyệt có chút xấu hổ. Tuy những người này phụng mệnh đối đãi với nàng như Thần nữ nhưng ai biết chủ tử bọn họ thực sự có tâm tư gì. Đầu nàng vẫn rất tỉnh, nàng cũng không thể xem mình là thần nữ như bọn họ
“Ta chỉ là buồn, muốn nhìn chung quanh chút thôi” nàng thở dài
Quản gia lại nói “vương gia nói nếu nương nương muốn ra ngoài thì dùng nghi thức vương gia, nô tài sẽ phái người bảo vệ. Nương nương có muốn đi không?”
Phó Lệnh Nguyệt phất tay “quên đi, tìm mấy cuốn tiểu thuyết tân kỳ cho ta xem là được. Xuất môn phiền toái”. Nàng đã đóng cửa không ra ngoài cả tháng nay, canh phòng ở biệt viện đã lơi lỏng, nàng cũng không thể gợi lên sự cảnh giác của bọn họ. Hơn nữa nơi này trừ Nhiếp chính viên Lý Thành Khí, Tư lễ giam tổng quản Cao Đức Quý, nguyên lão các bộ, Đô đốc Trung quân và Tả quân phủ cùng các ngự y đến trị liệu giúp nàng khôi phục trí nhớ thì không ai dám tùy tiện đăng môn.
Nàng lần đầu tiên sử dụng quyền lợi của Thần nữ, không thể gióng trống khua chiêng gọi Phương Diệu Tổ đến ôn chuyện, nếu để Viên Li biết, tên lòng dạ hẹp hòi kia…
Nhớ tới Viên Li, nàng lại thấy nao nao, trong lòng buồn bực. Hắn hiện đã là Hậu quân Đô đốc, theo lý hắn có thể giống như Trung quân Phương đô đốc và Tả quân Viên đô đốc, lén đến tìm nàng nhưng nàng đợi cả tháng cũng không hề thấy bóng dáng hắn đâu. Hắn nhất định là bề bộn nhiều việc nhưng chẳng lẽ bận tới mức một chút thời gian rảnh cũng không có? Hay là hắn cố ý tránh mặt nàng?
Còn một tháng nữa là qua năm mới. Thời gian trôi thật mau.
Nghĩ đến năm sau thân phận Thần nữ của nàng sẽ được công bố, không biết Lý Thành Khí sẽ nghĩ ra cách công khai như thế nào
Tất cả đều chưa rõ ràng, nàng vẫn nên yên lặng xem xét, sống yên ổn tốt hơn
Chạng vạng hôm nay, Nhiếp chính vương Lý Thành Khí lại tới, ăn tối cùng Phó Lệnh Nguyệt xong, hắn liền thông báo một tin tức lớn. Ngày mai hắn sẽ triệu tập trọng thần thảo luận công việc thế thiên vào năm sau của Thần nữ, địa điểm nghị sự chính là Hậu quân Đô đốc phủ, nàng cũng nên có mặt, xem có gợi lại trí nhớ hay không
Phó Lệnh Nguyệt giật mình, đánh rơi chiến đũa xuống đất. Như vậy, ngày mai nàng có thể nhìn thấy Viên Li
Tháng chạp ở thành Thiên Kinh lạnh hơn ở Kiến Dương rất nhiều. Hậu quân Đô đốc phủ nghênh đón nhiều nhân vật lớn như vậy, đương nhiên là bố trí rất nhiều lò sưởi,cháy không ngừng nghỉ
Phó Lệnh Nguyệt cẩm y ngọc quan, không tự nhiên ngồi ngay ngắn trên thượng thủ, nghe Lý Thành Khí ở bên cạnh phát biểu
Đến tháng giêng, việc sửa chữa điện Thần nữ sẽ hoàn thành, Thần nữ sẽ vào ở nhưng muốn dân chúng hoàn toàn tin phục, vẫn cần một nghi thức long trọng, công khai, cho nên hôm nay triệu tập trọng thần đến là để thương nghị việc này. Loạn phía nam đã tạm thời được dẹp yên nhưng muốn ổn định và duy trì hòa bình dài lâu, tiêu diệt tai họa ngầm, qua năm mới Thần nữ cũng nên lộ diện, trấn an dân tâm. Vấn đế mấu chốt là làm sao để dân chúng tin phục Thần nữ. Người lớn tuổi đều biết khi Thần nữ tiền nhiệm tại vị dưới thời Tiền Lương, mồng sáu tháng giêng hàng năm đều chủ trì nghi thức tế thiên. Đến lúc đó, Thần nữ sẽ cầm thần khí Ngọc như ý, dẫn đường dòng nước, kêu gọi điềm lạnh. Nghi thức, quy trình tế thiên…đều có thể phỏng theo nghi thức của Tiền Lương nhưng thần khí Ngọc như ý…
Lý Thành Khí liếc mắt nhìn Phó Lệnh Nguyệt một cái
Phó Lệnh Nguyệt mặt không đổi sắc, rũ mi. Ta cái gì cũng không biết, ta mất trí nhớ ah
“Nay Thần nữ đã hiện thân nhưng lại mất trí nhớ, không biết Ngọc như ý đã thất lạc ở phương nào” Lý Thành Khí có chút lo lắng. Nếu đến lúc đó không có thần khí, chỉ có lời của triều đình là không đủ để người trong thiên hạ tin. Mà giữa ban ngày, không thể trình diễn mây mưa vu sơn trước mặt công chúng để thấy được bách điểu lâm thiên, trời giáng mây lành…Vậy chỉ có thể chứng minh bằng cách Thần nữ trị thủy, bói toán…
Nhưng công khai như thế nào đây?
Ngọc như ý chính là thần khí mà Thần nữ dùng để chỉ huy giáo chúng Kiền giáo, tương truyền nó thon dài như cánh tay, hai đầu thô, ở giữa tinh tế, hai bên mặt điêu khắc hình hoa như ý. Thần nữ sẽ dùng cái này để thể hiện năng lực chi phối dòng nước trong khi hiến tế.
Trong lúc mọi người bàn tán xôn xao, Phó Lệnh Nguyệt mới dám lặng lẽ ngước mắt, vụng trộm nhìn về phía Viên Li
Viên Li một thân trang phục đô đốc, ngồi ngay ngắn bên dưới Phương đô đốc, đang trấn an Lý Thành Khí ‘vương gia, ban thưởng lớn, ắt sẽ có người ra sức”
Sau đó hắn nói gì đó nữa nhưng Phó Lệnh Nguyệt không nhớ được. Nàng chỉ biết nhìn thẳng hắn, chỉ mong có thể bắt gặp ánh mắt của hắn dù chỉ thoáng qua, tiếc là hắn dù đưa mắt nhìn quanh cũng chưa từng nhìn về phía nàng một cái.
Lý Thành Khí cười khổ ‘vậy bổn vương lại lấy nhất quân phong hào làm phần thưởng. Trước mồng sáu tháng giêng phải chuẩn bị xong”
Nghị sự không có được kết quả nhưng lại khiến người có dã tâm hưng phấn. Nhiếp chính vương lại đưa ra một phần thưởng mê người, trước mồng sáu tháng giêng, ai có thể tìm được Ngọc như ý sẽ được ban thưởng danh hiệu Hữu quân đô đốc
Quân quyền, quả thật rất mê người. Một tháng này, người có tâm đều dốc toàn lực
Nghị sự, không lấy được cái gì thực chất kết quả.
Phó Lệnh Nguyệt mơ hồ cảm nhận được có chuyện quỷ dị nào đó. Lý Thành Khí muốn mượn cơ hội này mà phân phối binh quyền một lần nữa. Hắn chính vụ quấn thân, vốn không thể trực tiếp thống lĩnh quân sĩ, chi bằng giao quyền thống lĩnh trong quân cho những người trung thành với hắn. Về phần Ngọc như ý, nàng đột nhiên có dự cảm mãnh liệt là trước mồng sáu tháng giêng sẽ được đưa tới tay nàng bằng một phương thức nào đó. Đối với chuyện này, nàng rất khẳng định. Không biết đây có tính là năng lực biết trước hay không?
Phó Lệnh Nguyệt cười khổ
Ngày mồng tám tháng chạp, Phó Lệnh Nguyệt ngồi bên cửa sổ xem tiểu thuyết Bao Công Xử Án, đang xem đến lúc xử an chợt nghe ngoài cửa sổ vang lên thanh âm của thái giám “nương nương, Đại tướng quân ở ngoài cầu kiến, nói là đến đưa sai tử cho ngài”
Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt. Phương Diệu Tổ đến? nàng đột nhiên cảm thấy có chút bối rối, cao giọng hỏi ‘sai tử?” nàng muốn sai tử làm gì chứ, chắc là Phương Diệu Tổ lấy cớ “để hắn đến phòng khách, chuẩn bị trà”
Nàng chờ một lát cho hợp quy tắc rồi mới đi vào phòng khách trong sự vây quanh của cung nga, sau đó vẫy tay cho mọi người rời đi
Nàng mỉm cười nhìn Phương Diệu Tổ, thấy hắn mặt mãng phục tướng quân, khuôn mặt bớt đi sự trắng trẻo lại tăng thêm vài phần phong trần, thân thể cường tráng hơn, khuôn mặt cũng góc cạnh hơn
“Tướng quân, biệt lai vô dạng ah” Phó Lệnh Nguyệt lên tiếng trước
Phương Diệu Tổ đặt chén trà trong tay xuống, chậm rãi quay đầu “ta nên gọi ngài thế nào đây?’ hai mắt của hắn rất sáng, khóe môi cong lên tựa tiếu phi tiếu khiến đáy lòng nàng chợt ngứa
“Nơi này không có người ngoài, Tướng quân tự nhiên đi” Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy tinh thần chao đảo, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn
Phương Diệu Tổ dựa lưng vào ghế tử đàn, nhẹ giọng nói “xưa đâu bằng nay, ta đâu dám lỗ mãng”
“Phương công tử muốn ta đi thay nam trang mới có thể thoải mái nói chuyện sao?” Phó Lệnh Nguyệt sửa lại xưng hô. Nàng còn chưa biết Phương Diệu Tổ sao lại đến đây, không nghĩ mất thời gian dây dưa
“Đừng, ngươi mặc nữ trang rất đẹp” Phương Diệu Tổ ôn nhuận cười, thanh âm của hắn rất nhẹ, mang theo chút hương vị Giang Nam ‘cứ như vậy, tốt lắm”
Phó Lệnh Nguyệt bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho trên mặt có chút nóng, vội đi vào chính đề ‘Phương công tử đến có việc gì? đưa sai tử gì?”
Phương Diệu Tổ lấy trong lòng ra một tấm vải trắng “là vật quy nguyên chủ”
Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc nhìn thấy hắn từ từ mở tấm vải ra, để lộ một cá sai tử. Nàng vừa nhìn thấy đã ngây ngẩn cả người
Thất tinh sai. Tuy nàng chỉ nhìn thấy một lần nhưng không thể nào quên được. Đây chính là Thất tinh sai mà Phương Diệu Tổ đã chuộc ở hiệu cầm đồ sau khi cả hai cùng đi do thám mộ địa của Hàn hầu gia ở Kiến Dương.
Phó Lệnh Nguyệt nhìn kỹ một chút, càng khẳng định mình không có nhìn lầm. Đầu sai không phải là phượng hoàng hay đóa hoa thường thấy mà giống như chòm sao Bắc Đẩu. Nay nhìn kỹ, nàng mới phát hiện châu thạch tạo thành Thất tinh đã có sự khác biệt; có bốn viên đã trở nên đen thùi, còn ba viên khác thì ánh sáng ảm đạm. Chẳng lẽ đây là “khôi tiêu có khác” sao?
“Đây là cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt cố gắng áp chế rung động trong lòng
“Thần nữ thất tinh sai, nghe nói có thể dùng cái này để bố trí hộ pháp cho Thần nữ” Phương Diệu Tổ cảm khái nói “nói ra, vật này và ngươi thật có duyên, lúc trước ta và ngươi còn vui đùa qua ah”
Lúc trước, Phương Diệu Tử đã cầm sai tử, cười hì hì cắm lên mái tóc nàng ‘nương tử, cái này được không?”
Phó Lệnh Nguyệt có chút hoảng hốt nhưng rất nhanh đã khôi phục cảnh giác, nàng không nhận lấy mà nhìn thẳng vào mắt hắn, thấp giọng nói ‘lúc đó ngươi hưng sư động chúng trộm mộ là vì nó sao?”
Phương Diệu Tổ trả lời dứt khoát ‘đúng. Sau triều đình muốn gả Vân Một công chúa cho ta cũng vì cái này”
Phó Lệnh Nguyệt nhớ tới chuyện cũ, trào phúng “vậy sao ngươi lại không cần?”
Phương Diệu Tổ thản nhiên nở nụ cười “vì ta đột nhiên nghĩ thông suốt, rất nhiều chuyện, thật ra không cần phải cưới công chúa mới có thể làm được”
Phó Lệnh Nguyệt ngây người. Nàng hỏi sai tử, hắn lại trả lời về công chúa. Hỏi đáp như vậy lại làm cho nàng có chút sáng tỏ, thì ra từng chuyện trước kia đều có nguyên do của nó. Quả nhiên, thiên hạ này không có bữa ăn nào không tốn tiền, những chuyện nhìn như tùy ý nhưng phía sau lại có quan hệ thiên ti vạn lũ
Phó Lệnh Nguyệt hơi nhếch môi “sai tử này…còn nói cho ngươi cái gì nữa?”
“Nói cho ta biết thời gian không thể quay lại, có nhiều chuyện không thể khôi phục” Phương Diệu Tổ chỉ vào bốn viên bảo thạch đen thùi ‘trên đời này không có thuốc chữa hối hận cũng không có cơ hội để làm lại” hắn nhẹ nhàng chuyển sai tử đến trước mắt Phó Lệnh Nguyệt “cho ngươi. Thế gian này, vĩnh viễn đều là vật còn người mất”
Phó Lệnh Nguyệ chậm rãi nhận lấy, đáy lòng lại bị lời nói ôn nhuận trầm thấp của hắn làm xao động. Nàng không khỏi nhớ tới đêm mùa xuân đó, nhớ tới nam nhân làm cho người dục hỏa bừng bừng lại dứt áo ra đi.
“Ngươi hối hận sao?”nàng hỏi xong mới thấy đường đột “nếu tất cả có thể quay lại, ngươi nhất định sẽ không làm vậy?”
Phương Diệu Tổ bật cười thành tiếng “ngươi biết ta nói gì mà” thanh âm của hắn mềm nhẹ, đột nhiên đưa tay nắm lấy tay nàng
Phó Lệnh Nguyệt cả kinh, toàn thân chấn động, cảm giác máu toàn thân như ngưng đọng, ù tai hoa mắt…
May là không có ai nhìn thấy
Không đợi nàng rút tay lại, Phương Diệu Tổ đã cười buông tay nàng ra “tốt hơn nhiều rồi, không còn lạnh nữa”
Mặt của Phó Lệnh Nguyệt hết đỏ lại trắng, trắng xong lại hồng, thân mình cương cứng, không dám động đậy
“Có người quan tâm thì tốt thôi” nàng đột nhiên lại nhẹ giọng nỉ non những lời hắn đã nói năm đó
Hai người đều cúi đầu không lên tiếng, trong phòng trở nên yên tĩnh
“Tướng quân” ngoài cửa đột nhiên vang lên thanh âm của nội thị. Đã hết giờ bái yết
“Chờ ta. Ta nhất định sẽ có được thân phận đủ để đăng môn” Phương Diệu Tổ đứng dậy, tiêu sái rời đi
Đêm này, Phó Lệnh Nguyệt mơ thấy rất nhiều thứ. Đêm mùa hạ kia, còn có Phương Diệu Tổ ưu thương nói ‘nếu thời gian có thể quay lại, đêm đó, ta nhất định sẽ không rời đi”
Nàng rốt cuộc nở nụ cười như trút được gánh nặng nhưng Thất tinh sai thần bí kia cũng xuất hiện trong giấc mơ của nàng, ba viên châu thạch ảm đạm, lu mờ như nàng cười quỷ dị, khi nàng chậm rãi tới gần thì đột nhiên lại nhảy ra những yêu ma quỷ quái. Phó Lệnh Nguyệt quát to một tiếng rồi tỉnh lại.
Nàng ổn định tinh thần, vội sờ soạng tìm Thất tinh sai. Không biết có phải vì ba viên tinh thạch kia ám ảnh ở trong mơ mà nàng lại thấy rất quái dị.
Ngọc Hành tinh thật sự là Triệu Thực sao? Vậy sao ba viên tinh thạch này giống nhau như đúc, không khác nhau một chút nào? nàng nhớ rõ lúc trước sau khi Hàn hầu gia đi, chỉ một hạt châu đen lại, cho dù là khôi tiêu có khác, vậy cũng có phân chia ah. Rốt cuộc là thế nào? nàng cứ cảm thấy có người ở bên trong giở trò quỷ
Thiên Quyền tinh sẽ tiết lộ bí mật của Ngọc Hành và Dao Quang, nói cách khác là hai người kia nhất định có liên hệ hoặc là quen biết nhau.
Ngọc Hành lại có quan hệ với Thần nữ, vậy Khai Dương tinh là ai?
Tháng chạp, thành Thiên Kinh không hề có tuyết, vì thế nguyện vọng được xem cảnh tuyết của Phó Lệnh Nguyệt chưa thể thực hiện
Phó Lệnh Nguyệt nghe nội thị bên người nói thời tiết có chút khác thường, là trời giúp Đại Tề. Vì điện Thần nữ đang gấp rút thi công, mấy ngày nữa là hoàn công, nếu có đại tuyết thì sẽ ảnh hưởng tới tốc độ hoàn thành công trình. Nay xem ra Phó Lệnh Nguyệt sẽ dọn đến nhà mới vào trước mồng sáu tháng giêng là không thành vấn đề.
Mọi người đều rất vui mừng. Có thể đến điện Thần nữ hầu hạ Thần nữ tính tình ôn hòa, lại có thể diện, còn được tự do, hơn hẳn sống trong lo sợ ở hoàng cung và vương phủ.
Phó Lệnh Nguyệt lại không muốn dời đi
Cuối năm, rất nhiều người đến tặng hạ lễ chúc mừng năm mới, thế nhưng Hữu quân Đô đốc Viên Li lại vẫn bặt vô âm tín, ngay cả hạ lễ mừng năm mới cũng phái Hải Long mang tới.
Phó Lệnh Nguyệt không gặp được Viên Li, gặp bạn cũ Hải Long, trong lòng cũng thấy an ủi. Nàng cố ý giữ hắn ở lại một lát, hỏi ra mới biết Viên Li mang theo Hải Long, Hải Thanh và một đội thân binh rời khỏi Tả quân phủ, còn để lại vị trí Thế tử Tả quân phủ cho Viên Đan. Nàng quanh co lòng vòng một hồi cũng biết Liễu Dung đến giờ vẫn chưa trở lại cạnh Viên Li. Hải Long nói thời gian trước Viên đô đốc và phu nhân muốn chuẩn bị hôn sự cho Viên Li để sớm ngày khai chi tán diệp, lại bị Viên Li dùng lời bói toán bất lợi năm xưa mà ngăn chặn
Hải Long đi rồi, tâm tình của Phó Lệnh Nguyệt vui vẻ hẳn. Những gì Hải Long nói nếu là thật thì nàng đương nhiên vui; nếu là giả, chứng tỏ Viên Li xem trọng nàng nên mới nghĩ tới cảm thụ của nàng, vì thế mới nghĩ cách gạt nàng, nàng lại càng nên vui.
Phó Lệnh Nguyệt tươi cười đánh giá quà tặng, sau đó vẫy tay cho quản gia do Nhiếp chính vương phủ đưa tới, tiến vào. Lúc này nên khảo nhiệm sự trung thành và tận tâm của thuộc hạ rồi
Nàng đi thẳng vào vấn đề “bên Hữu quân phủ có người của mình không?”
Quản gia ngẩn người, sau đó lập tức gật đầu
“Cho người lén điều tra xem nữ nhân tên Liễu Dung có ra vào Hữu quân phủ hay không” Phó Lệnh Nguyệt nhìn chằm chằm vào quản gia “việc này, chỉ có ngươi, ta và mật thám, ba người biết mà thôi”
Năm cũ vừa qua, quản gia đã mang tin tức về.
Liễu Dung quả nhiên không được triệu hồi, nghe nói Tả quân Đô đốc phu nhân từng sai người tìm Liễu Dung trở về hầu hạ Viên Li nhưng khi gia đinh đi tìm thì Liễu Dung đã theo người thân về quê, không tìm thấy người.
Phó Lệnh Nguyệt còn chưa kịp cười, quản gia đã báo thêm một tin kinh thiên động địa.
Nhị công tử Phương Diệu Tổ của Trung quân Đô đốc phủ được điềm lành chỉ dẫn đã đào được Ngọc như ý của Thần nữ ở dưới lòng sông Nguyên Hà.