Giữa tháng mười, Lý Thành Khí đột nhiên hạ lệnh cho Trung quân phủ và Tả quân phủ xây dựng hành cung. Đầu xuân năm sau, Hoàng thượng sẽ đi tuần đến Hà Nam
Hoàng Thượng sẽ nam tuần? Phó Lệnh Nguyệt nghe mà khiếp sợ. Tuy Hà Nam cách kinh thành không xa nhưng giặc cỏ nơi ấy vừa mới tạm yên, cũng không phải là lúc thái bình thịnh thế, cần gì phải nam tuần chứ? huống chi việc kiến tạo hành cung lại khởi công vào mùa đông, như thế nào cũng có cảm giác hao tài tốn của
Hôm sau, Hộ bộ và Công bộ cùng phát ra dụ lệnh chi tiết. Địa phương có điều kiện có thể tiếp tục sử dụng hành cung cũ, chỉ cần tu sửa lại.
Trung quân phủ và Tả quân phủ tiếp nhận nhiệm vụ, lập tức ngựa không dừng vó, bắt tay vào việc. Tuyển mỹ nữ, tuyển gã sai vặt……
Nhưng mà Hoàng thượng chỉ mới mười bốn tuổi ah, Phó Lệnh Nguyệt nhìn Lý Thành Khí toàn lực đốc thúc, trong mắt tràn ngập khinh bỉ. Bụng dạ khó lường
Cuối tháng mười một, Trung quân và Tả quân Đô đốc phủ thượng báo đã thuận lợi sữa chữa hành cung xong, thỉnh Nhiếp chính vương phái người nghiệm thu
Lý Thành Khi nhận được, cong khóe miệng, thản nhiên nói “đi, cùng đi nhìn xem”
Kỳ Lân huyện và Vương Dương huyện đều có hành cung, cỡi khoái mã chưa tới hai canh giờ là đến, nếu tính theo cước trình của cả đại đội thì thích hợp để dừng chân nghỉ ngơi vào ban đêm. Hai hành cung này cũng phân biệt do thế tử của Trung quân và Tả quân phủ đớc tạo, mượn uy phong của vương gia, đem tất cả vưu vật đặt ở nơi này
Dọc đường đi, Lý Thành Khí như hiểu được Phó Lệnh Nguyệt đang oán thầm, nói “Cô một lòng trung quân, không sợ bọn đạo chích vọng ngôn”
Phó Lệnh Nguyệt nói chen vào “nhưng mà vương gia, nghe nói Trung quân và Tả quân phủ ở chung quanh vơ vét mỹ nữ…”
Lý Thành Khí lại không cho là đúng “dong chi tục phấn có thể mỗi ngày nhìn thấy thánh nhan là phúc tu luyện mấy đời mới có được”
Phó Lệnh Nguyệt thấy hắn không hài lòng liền ngậm miệng, không nói nữa
Buổi sáng, bọn họ xem qua Kỳ Lân hành cung do Trung quân phủ đốc tạo. Phò mã Phương Quang Tông đúng là tận hết sức lực vì triều đình, không biết tìm ở đâu được không ít thiếu nữ xinh đẹp nũng nịu
Khi Phó Lệnh Nguyệt đi vào thông báo, vừa lúc thấy phò mã gia đang bị một đám oanh oanh yến yến vây quanh, một tiểu mỹ nhân nắm lấy tay áo Phương Quang Tông, mềm giọng hờn dỗi ‘Phò mã gia, xiêm y này nhiều bụi đất, để người ta phủi cho” thanh âm nũng nịu uyển chuyển khiến Phó Lệnh Nguyệt nghe mà nổi da gà
Phương Quang Tông bị nàng nhìn thấy cũng quẩn bách đến đỏ mặt
Trong đầu Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên xuất hiện hình ảnh Vân Mộng công chúa mãnh liệt, nàng ngượng ngùng nói với Phương Quang Tông “Nhiếp chính vương giá lâm…”
Lý Thành Khí tuần tra cả toàn Kỳ Lân biệt viện xong, gật đầu hài lòng.
Các tiểu mỹ nhân được đưa đến đây đều dùng Úc kim du, Long tiêu phấn, xiêm y được xông hương cẩn thận. Phương Quang Tông cưới Vân Mộng công chúa, trở thành con rể hoàng gia nên làm việc cũng rất hào phóng.
Ăn cơm trưa, nghỉ ngơi xong, Phó Lệnh Nguyệt lại theo Lý Thành Khí đến xem Viên Li đốc tạo Vương Dương hành cung thế nào.
Nàng lo lắng cho Viên Li nên vẫn không yên trong lòng
Khi đến Vương Dương huyện, sắc trời cũng không còn sớm. Lý Thành Khí theo thông lệ không thông truyền cho quan viên địa phương, trực tiếp cỡi ngựa đi vào hành cung Vương Dương
Phó Lệnh Nguyệt dẫn đầu, nàng muốn Viên Li có thời gian ứng phó cho nên giục ngựa nhanh một chút. Vừa vào cửa đã ném mã tiên cho gã sai vặt, vội vàng vọt vào
Viên Li đang ở trong nội điện chỉ huy hạ nhân làm việc, hết thảy đều có trật tự, hơn xa Kỳ Lân hành cung luôn ồn ào.
Phó Lệnh Nguyệt yên lòng “Viên thế tử, Nhiếp chính vương giá lâm”
Khi Lý Thành Khí nhập điện, trong ánh sáng mờ nhạt, Phó Lệnh Nguyệt vừa nhìn thấy mặt “tiểu mỹ nhân” liền sợ đến ngây người. Mấy “tiểu mỹ nhân” này đúng là thôn cô từ nơi nào tìm đến, không cần các nàng mở miệng, chỉ nhìn khuôn mặt đen thui, ánh mắt sợ hãi, cử chỉ vô thố khi nhìn thấy vương gia.
Phó Lệnh Nguyệt suýt chút nữa thì ngất xỉu. Dùng mấy cô nhóc thôn dã này, Viên Li là muốn làm gì?
Lý Thành Khí cũng giật mình nhưng dù sao hắn cũng là vương gia, vẫn có hàm dưỡng. Hắn khách khí cho mọi người bình thân, sau đó lo lắng nhìn quét qua đám người dong chi tục phấn kia, nhỏ giọng hỏi Viên Li “có được không? bên chỗ Kỳ Lân cung đều là…”
Viên Li bộ dạng định liệu trước, mỉm cười nói “thỉnh vương gia yên tâm, Phò mã Phương Quang Tông lớn lên trong đạo quan, sao hiểu được nữ nhân” Hắn chỉ vào đám thôn cô đang khúm núm bên dưới “hắn chọn đương nhiên là chọn da thịt tốt nhưng những người này, ngài xem đi, tuy hiện tại vừa đen lại thô nhưng bộ dáng đều rất tốt, chờ dưỡng qua mùa đông này, đầu xuân sang năm nhất định sẽ da thịt thủy nộn như nước, còn nghe lời, có thể chịu khổ”
Lý Thành Khí nhịn không được bật cười, ý cười ngày càng đậm “thực sự có tài”
Ban đêm, Tả quân phủ thiết yến ở Vương Dương huyện phủ, nghênh đón Nhiếp chính vương đại giá quang lâm
Lý Thành Khí ở trong bữa tiệc rất vui, nói hắn sẽ mời, coi như là cảm tạ Tả quân Đô đốc phủ cùng huyện Vương Dương dốc hết sức hợp tác
Phó Lệnh Nguyệt lúc này mới có phản ứng, mới hiểu đoàn xe phía sau cẩn thận kéo theo cái gì. Lý Thành Khí vậy mà lại mang theo rượu
Lý Thành Khí cười tủm tỉm nói ‘đây chính là Khúc thủy nhưỡng cô đặc, các ngươi nếm thử đi”
Hiện trường có cả Cẩm y vệ và nha dịch. Thị vệ của vương phủ cũng ngồi vào vị trí uống rượu, Phó Lệnh Nguyệt bất đắc dĩ bưng chén rượu lên. Tửu lượng của nàng cũng khá, không sợ uống rượu nhưng chuyện phiền toái sau khi uống rượu lại nhiều. Mọi người liên tiếp nâng chén, nàng không thể đổ đi, hơn nữa Tiết tổng quản luôn cầm bầu rượu đứng phía sau, không uống thì quá không nể mặt rồi
Rượu nhập vào cổ họng, Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên giật mình, ngơ ngác nhìn chung rượu….
Xuân dược……
Nàng bất động thanh sắc khụ một tiếng, liếc mắt nhìn Lý Thành Khí ở trên thượng tịch
Lý Thành Khí đang tươi cười đầy mặt nhìn về phía bên này “các ngươi uống nhiều một chút đi. Tiết Lượng, Phó đại nhân mới từ Tả quân phủ đến, đừng để người ta chê cười tửu lượng của Nhiếp chính vương phủ. Ngươi bồi nàng đi”
Vương gia đã lên tiếng, thị vệ vương phủ lập tức hành động, cả đám giơ chén, thi nhau chuốc rượu Phó Lệnh Nguyệt
Phó Lệnh Nguyệt mệt mỏi ứng phó, cảm thấy có chút hoảng hốt, cho dù Lý Thành Khí buổi tối muốn cùng nàng lên giường cũng không cần hạ xuân dược vào rượu của nàng chứ?
Tiết Lượng làm tận hết chức trách, liên tục rót rượu cho nàng. Xem ra Lý Thành Khí đã ủ mưu từ lâu
Tiết Lượng ngoài cười nhưng trong không cười nói “Phó đại nhân, hãy nể mặt vương gia”
Mấy quân sĩ khác đều không xứng được quản gia tự mình rót rượu, cả đám đều tự rót tự uống
Không thể không uống, Phó Lệnh Nguyệt chỉ có thể bưng chén rượu lên, một hơi cạn sạch
Nàng chơi xấu ôm đầu “không được rồi. Rượu mạnh như vậy, ta lại uống liên tục hai chén, còn uống nữa sẽ muốn mạng người ah”
Mọi người cười vang, Tiết Lượng cũng không ép buộc, thản nhiên gắp cho nàng một miếng thịt huơu “vậy ngài nghỉ ngơi một lát đi. Đây là đặc sản của huyện Vương Dương đó”
Đây là muốn giám sát nàng gần hơn thôi. Phó Lệnh Nguyệt trong lòng sáng như gương. Tửu lượng của nàng vốn khá, lại có võ công, hai chén rượu nhỏ vẫn có thể chống đỡ được một lát
Huyện lệnh Vương Dương thỉnh ca cơ đến trợ hứng cho bữa tiệc, múa xong nghê thường vũ y lại diễn Bắc triều diễm vũ.
Tham dự tiệc rượu đều là nam nhân, hơn nữa Trăn vương Lý Thành Khí bình dị gần gũi, nơi này trời cao hoàng đế xa, không khí cũng dần dần cởi mở hơn
Trăn vương ra lệnh, Viên Li liền chuyển đến chủ tịch ngồi cùng bàn. Không ai biết hai người thấp giọng thầm thì cái gì mà thỉnh thoảng lại cười phá lên.
Phó Lệnh Nguyệt nhìn khuôn mặt tươi cười như gần như xa của Viên Li, cỗ nhiệt lưu trong lòng lại dấy lên. Hắn giơ tay nhấc chân, thoải mái lắc đầu, thỉnh thoảng còn cong môi cười. Hắn còn nhìn nàng một cái. Máu toàn thân nàng như bốc lên tận đỉnh đầu, bàn tay không tự chủ mà hung hăng ném chén rượu đi
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt về phía này. Quăng chén, là một ám hiệu cực kỳ quen thuộc trong quân đội
Lý Thành Khí và Viên Li cũng ngừng nói chuyện, kinh ngạc nhìn sang.
Nhóm người hầu vội tiến lên, nhanh chóng dọn sạch mảnh vỡ
Phó Lệnh Nguyệt không cần gương cũng biết mặt mình rất đỏ. Nàng liên tục xua tay “rượu này rất mạnh, thật không thể uống nữa”
Mọi người im lặng, tiếp tục làm việc của mình
Phó Lệnh Nguyệt ôm mặt mình, cảm thấy nóng lợi hại; lại sờ cổ, càng cảm thấy nóng hơn. Không tốt, chẳng lẽ xuân dược đã bắt đầu phát huy tác dụng?
Nàng liếc mắt nhìn lên thượng thủ, thấy Viên Li vừa nói vừa dùng khóe mắt nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau rồi lại bất động thanh sắc dời đi. Nàng rất muốn nhìn vào mắt Viên Li, rất muốn nói với hắn…
Đột nhiên có một người mượn hơi rượu, lớn tiếng nói “Viên thế tử và Nhiếp chính vương rất hợp nhau ah”
Toàn trường lập tức yên tĩnh lại, đã thấy Huyện lệnh huyện Vương Dương lắc lư bưng chén rượu đi tới thượng thủ. Hắn ỷ vào cảm giác say, cười nịnh nói ‘hạ quan kính vương gia một ly. Vương gia có gì vui có thể nói cho hạ quan cùng nghe để cùng chia sẻ niềm vui với”
“Cô và Viên thế tử đang nói chuyện về Ngọc Hành tinh”thái độ của Lý Thành Khí vô cùng hòa ái “Vương huyện lệnh có hứng thú cũng ngồi xuống tâm sự đi”
Huyện lệnh Vương Dương cầu còn không được, vội vàng ngồi xuống bên cạnh thượng tịch
“Nghe nói Ngọc Hành tinh xuất hiện, ít ngày nữa Thần nữ cũng sẽ xuất thế” Lý Thành Khí đột nhiên lên tiếng ‘tính ra, Thần nữ cũng được mười sáu, mười bảy tuổi”
“Nghe nói ngọc hành tinh vừa ra, thần nữ ít ngày nữa đã đem xuất thế.” Lí thành khí thanh âm ở im lặng buổi tiệc thượng, đột ngột hiển lộ đi ra,“Tính ra, này thần nữ cũng có mười sáu bảy tuổi niên kỉ kỉ ……”
Viên Li cười ha ha đáp lời “đúng là lứa tuổi đẹp”
Lý Thành Khí xoay đầu qua nói ‘nghe nói cùng Thần nữ song tu sẽ có chỗ đặc dị, khiến bách điểu triều phượng, hành vân cát tường. Vương huyện lệnh có từng nghe nói chưa?”
Huyện lệnh Vương Dương thấy Nhiếp chính vương chịu nói chuyện phiếm với mình, lập tức hưng phấn đáp “có nghe nói qua. Nếu Thần nữ xuất thế, vừa lúc có thể dâng cho Nhiếp chính vương”
Lý Thành Khí lập tức trầm mặt quát “hồ nháo. Người cùng Thần nữ giao hoan chỉ có thể là đương kim Hoàng Thượng, đưa cho Cô làm gì? muốn Cô mang tiếng sao?”
Huyện lệnh Vương Dương vỗ mông ngựa lại vỗ nhằm trúng đùi, lúc này đã tỉnh rượu hơn phân nửa, vội quỳ xuống, dập đầu như đảo tỏi
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy cả người vừa nóng vừa ngứa, nàng rất muốn cởi hết quần áo ra mà gãi, nàng thực sự không ngồi nổi nữa
Tiết tổng quản đột nhiên cúi đầu nói ‘Phó đại nhân. Nếu ngài sau, để bọn họ đỡ ngươi về phòng nghỉ ngơi đi”
“Được, được” Phó Lệnh Nguyệt chỉ chờ câu này, hai tay ôm lầu, liêu xiêu theo gã sai vặt dẫn đường đi về phía hậu trạch
Huyện lệnh Vương Dương cấp cho nàng một gian phòng lờn rất sạch sẽ, bài trí lịch sự tao nhã, ngay cả giường cũng xông trầm hương. Phó Lệnh Nguyệt đóng cửa phòng, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác định không có ai ám phục mới nhanh chóng nhảy lên giường
Nương theo ánh trăng, nàng lấy ra một viên Băng tiêu hoàn mà Lưu Duyên Linh đã phối cho nàng. Nếu cái này và viên thuốc năm xưa Triệu Thực cho nàng uống là giống nhau thì nàng có thể giải trừ hiệu lực của xuân dược mà Lý Thành Khí đã hạ. Uống thuốc này vào, nàng sẽ không có thất tình lục dục như trước kia nữa.
Phó Lệnh Nguyệt run run cầm lấy viên thuốc màu đen, quan sát hồi lâu, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn không uống.
Ngoài cửa sổ, ánh trăn sáng tỏ. Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới Thái hậu nương nương trong cung cũng từng là ám vệ. Mỗi độ trăng tròn, Thanh Loan phải chịu bao đau đớn vì kinh mạch đứt đoạn. Chẳng lẽ nàng lại không thể kháng cự được chút xuân dược nho nhỏ này? huống chi Thanh Loan còn từng uống Vạn nghĩ thực thân khổ.
Không. Nàng tuyệt không thể bại bởi bất kỳ kẻ nào. Phó Lệnh Nguyệt quật cường thu hồi viên thuốc. Nàng lấy nước lạnh, thậm chí ngay cả dây thừng cố định, khăn để cắn răng cũng đều chuẩn bị xong. Xuân dược nào cũng có giới hạn, nàng không tin Thanh Loan ngay cả Vạn nghĩ thực thân cũng có thể chống cự được mà nàng lại đầu hàng với xuân dược.
Phó Lệnh Nguyệt cởi giày, ngồi xuống điều tức. Chưa được nửa canh giờ đã nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa
“Phó đại nhân” Đúng là thanh âm của Tiết tổng quản. Hắn gõ cửa rất gấp, giống như nàng không ra thì thề không bỏ qua, khiến Phó Lệnh Nguyệt chỉ có thể phiền muộn đứng dậy mở cửa
Tiết tổng quản biết rõ còn hỏi ‘Phó đại nhân đã ngủ? Vương gia đã say, đã đi ngủ, bảo ta đến nói với ngài một tiếng, không cần đến hầu hạ”
Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên, Lý Thành Khí hạ xuân dược với nàng rồi bỏ đi là có ý gì?
“Vương gia còn nói hiện tại trời lạnh, thân thể Phó đại nhân yếu đuối, say rượu bị lạnh cũng không tốt, phải có người trông chừng” Tiết tổng quản xoay người, hưng phấn phất tay với ba nam tử tuấn mỹ sau hắn, sắc mặt lạnh lùng “ba người các ngươi, đêm nay một người cũng không được rời khỏi Phó đại nhân”
“Không cần đầu” Phó Lệnh Nguyệt cảm giác da đầu run lên. Nàng đang cố gắng bức xuân dược, Lý Thành Khí lại để ba mĩ nam một tấc không rời nàng. Nàng đột nhiên có dự cảm không tốt, chẳng lẽ hắn muốn nhìn thấy biểu hiện của nàng sau khi ái ân nhưng lại không muốn tự mình ra trận?
Liên kết mọi chuyện, nàng đột nhiên hiểu được. Lần này rời kinh chính là Lý Thành Khí muốn thử nàng. Hắn cũng quá cẩn thận, sợ trong đó có trá nên không tự mình lên sân khấu, cho nên…
“Đây là vương gia cố ý căn dặn” Tiết tổng quản lắc mình, đóng cửa phòng lại “Phó đại nhân không cần khách khí, cần gì, cứ việc sai bọn họ là được”
Phó Lệnh Nguyệt buồn bực không thôi, nhìn ba mỹ nam tử tinh tráng, nàng thật muốn nhảy sông. Xong rồi, nàng đêm nay không thể vận công bức xuân dược. Lý Thành Khí chết tiệt, nàng không thể trêu vào, chẳng lẽ trốn không được?
“Phó đại nhân, xin dừng bước” nàng muốn ra cửa lại bị người ngăn cản
Nam tử kia cười rộ lên đầy mị hoặc “vương gia có phân phó, bên ngoài gió lớn, rượu nóng dễ làm người bị cảm lạnh”
Phó Lệnh Nguyệt run run, xoay người lại
Yêu nghiệt. Lý Thành Khí rõ ràng là nhằm vào nàng
nàng ở trong phòng đi tới đi lui, nhiệt lưu trong bụng khó khăn lắm mới áp chế được giờ đang có xu hướng ngóc đầu trở lại. Không được, không thể như vậy. Nàng thực sự không dám nghĩ tới cảnh kế tiếp, nàn không muốn dính tới ba người này. Xem ra đêm nay không dùng Băng tiêu hoàn là không xong.
“Đừng có đỡ. Ta không có say”
Đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm ồn ào, Phó Lệnh Nguyệt bị thanh âm quen thuộc này kích thích. Viên Li?
Nàng bảo những người kia mở cửa ra, nhìn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì
Quả thực, nàng nhìn thấy thân ảnh của Viên Li. Hắn giống như rất say, nói lung tung, cử chỉ lộn xộn
Phó Lệnh Nguyệt trong lòng vui vẻ. Đúng là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, nàng cao giọng hét lớn “kia không phải là Viên thế tử sao? sao lại say đến vậy? Hải Thanh, lại đây, mau lấy chút nước cho thế tử súc miệng”
Lý do này rất hợp tình hợp lý, ba mĩ nam kia cũng không thể ngăn cản
“Ai vậy?” Viên Li được người đỡ tới gần, đột nhiên ngẩng đầu cười rồi vỗ vỗ vào đầu mình “là ám vệ Phó đại nhân. Lúc này đã tìm được núi lớn để dựa vào? Phó Lệnh Nguyệt, ngươi ở sau lưng ta làm gì,ta đều biết hết”
Phó Lệnh Nguyệt đỏ mặt, nói với Hải Thanh “mau đỡ vào đi”
Vào phòng nàng, Viên Li vẫn không yên tĩnh “ngươi bớt giả vờ làm người tốt đi. Lần đó ta vừa gặp muối thương có một khắc, ngươi lập tức báo cáo lên trên. Còn có…”hắn ngã trái ngã phải, cuối cùng ngã lên người Phó Lệnh Nguyệt
Phó Lệnh Nguyệt vốn muốn giữ hắn lại, càng thêm biết thời biết thế, vẫy tay với Hải Thanh và ba nam tử kia “các ngươi ra ngoài trước đi. Viên thế tử đang nói mê sảng, các ngươi đừng để ý”
Có cái cớ đường hoàng như vậy, không ai dám ở lại trong phòng nữa. Không nên nghe thì đừng nghe, đây đều là thiết luật cho những kẻ làm hạ nhân
Phó Lệnh Nguyệt mặc kệ bọn họ có cam tâm lui xuống hay không, bọn họ vừa đi, nàng liền khẩn cấp ôm lấy cổ Viên Li. Nàng đã mất đi khống chế, cảm giác nhiệt lượng và dược vật trong cơ thể phát huy tác dụng tăng vọt
“Ta lần đó…”Viên Li còn đang muốn nói, Phó Lệnh Nguyệt đã nhịn không được. Nàng kéo cổ hắn, hung hăng hôn lên miệng hắn
Nàng hoàn toàn chiếm thế chủ động, điên cuồng mà dã man. Nam nhân quen thuộc này, khối thân thể quen thuộc này đã kích phát cơ khát trong người nàng dâng trào. Lúc này đây nàng hành động vô cùng nhuần nhuyễn cũng quên mất chúa tể là ai, thậm chí quên luôn cả gánh nặng trong lòng mình. Bất kể nàng là ai, nàng có sứ mệnh gì, trong đầu nàng chỉ có giao hoan lại giao hoan
Nàng hung hăng cầm lấy, xoa nắn thân thể nam nhân này, thậm chí còn muốn cắn xé hắn, nuốt vào bụng
Sau khi ở trên đỉnh thăng hoa, nàng hoàn toàn hư thoát. Trên giường chỉ nghe tiếng thở dốc nặng nề, mệt mỏi
Viên Li choáng váng đỡ trán, làm ra vẻ giật mình tỉnh rượu, cố đứng dậy, bước xuống giường “ta đang ở đây?”
“Công tử” Phó Lệnh Nguyệt vội kéo ống tay áo hắn
Hắn rũ mi, trốn tránh ánh mắt của nàng. Hắn dùng men say che giấu nỗi lòng của mình, che giấu rất tốt
Phó Lệnh Nguyệt nhẹ nhàng mở miệng “cảm ơn ngươi”. Thật ra từ khi hắn bước vào, nàng đã biết hắn không có say. Hắn nhất định nhìn ra nàng ở trên bữa tiệc khác thường nên mới tìm cơ hội đến đây
“Ta đều biết, cảm ơn ngươi” hốc mắt của nàng có chút chua xót. Lúc này nàng không biết nên nói gì, chỉ có thể một lần lại một lần lặp lại câu nói kia
Viên Li đứng thẳng người, không quay đầu lại, nâng tay áo lên, nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra “ngày sau, ngươi đừng hận ta là được. Ngủ sớm đi’ nói xong không hề quay đầu lại mà rời đi
Phó Lệnh Nguyệt an ổn ngủ say cả đêm, chuyện gì cũng không xảy ra, không cần nam nhân làm giải dược. Lý Thành Khí muốn thử nàng, xem như là công cốc rồi
Phó Lệnh Nguyệt nhớ tới những lời của hắn trên bữa tiệc, trong lòng cười lạnh. Hắn sợ công hiệu của nàng không thể hiện được nên hạ xuân dược với nàng, lại sợ thân thể thần nữ của nàng có trá nên mới hào phòng cấp cho nàng ba mĩ nam. Lý Thành Khí giảo hoạt đáng giận. Xem hôm nay hắn còn có thể giở trò gì
Phó Lệnh Nguyệt bình tĩnh rời giường, rửa mặt chải đầu. Nàng muốn tận mắt nhìn xem giữa mùa đông, làm sao có được thiên thụy tường vân
Khi nàng ra khỏi cửa, bên ngoài đã rất náo nhiệt, mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên trời
‘Sao vậy?” nàng theo bản năng run lên
“Thật kỳ lạ, có rất nhiều chim’ một thị vệ nói thầm ‘sáng sớm đã có ba đàn chim bay tới. Ngươi xem’ hắn kích động nhảy lên “lại tới thêm một đám’
Trời ạ, đúng là bách điểu lâm thiên ah. Phó Lệnh Nguyệt dại người nhìn từng đàn, từng đàn chim bay rợp trời. Lão thiên gia thật thích đùa giỡn nhưng nàng cười không nổi
Trên đường hồi kinh, Phó Lệnh Nguyệt có thể cảm giác được ánh mắt của Lý Thành Khí thay đổi.
Hắn bỏ ngựa sang đi kiêu, còn gọi nàng đi bên cạnh hộ vệ. Dọc đường đi, hắn luôn đăm chiêu nhìn nàng chằm chằm. Hắn không nói lời nào cũng không có biểu tình gì, bộ dáng như không muốn tin lại không thể không tin
Phó Lệnh Nguyệt cực kỳ khó chịu, đứng ngồi không yên.
Sáng nay Viên Li không đến tiễn bọn họ, nghe nói hôm qua hắn uống say quá mức, đến nỗi sáng nay không thể rời giường
Phó Lệnh Nguyệt đời này cũng không quên được phản ứng của Lý Thành Khí khi nghe báo cáo. Hắn cao thấp đánh giá nàng, sau đó khóe miệng cong lên đầy tà ác
Phó Lệnh Nguyệt xấu hổ muốn chết
Trở về kinh, Nhiếp chính vương Lý Thành Khí liền bị núi tấu chương bao phủ, ngay cả vương phủ cũng không thể về mà trực tiếp đi đến các bộ.
Phó Lệnh Nguyệt không cần phải đi theo, vội chui vào phòng mình, ngủ đến thiên hôn địa ám, ngay cả cơm trưa cũng không ăn. Hình như hôm qua trời bắt đầu mưa, Phó Lệnh Nguyệt nhắm mắt lại, hồi tưởng lại, không tự giác mà nở nụ cười. Nàng biết Viên Li nhất định là thích nàng, tuy rằng hắn không nói ra
Đột nhiên trong tiếng mưa xen lẫn tiếng gõ cửa dồn dập, Phó Lệnh Nguyệt thu hồi mộng đẹp, vội xuống giường
Ngoài cửa là Tiết quản gia và một nội thị lạ mặt “Phó cô nương, Thái hậu cho mời, thỉnh đi theo chúng ta”
Thanh Loan gọi nàng?Phó Lệnh Nguyệt có chút bất an. Nàng rất sợ Thanh Loan biết được chuyện bách điểu ban ngày lâm thiên. Nàng thà rằng đấu với nam nhân cũng không nguyện so chiêu với nữ nhân nhưng lúc này Lý Thành Khí không có ở trong phủ, nàng có xin Tiết quản gia giúp đỡ cũng vô ích, cho nên chỉ có thể lĩnh chỉ tạ ơn, đi theo vào cung
Vào cửa cung quen thuộc, Phó Lệnh Nguyệt lại kinh dị phát hiện nội thị kia không dẫn nàng đi về phía Từ Ninh cung ở hậu cung mà thẳng tiếng tới Cần Chính điện
“Công công…”Phó Lệnh Nguyệt dù không biết được cũng nhịn không được mà hỏi “cái này…giống như không phải đi Từ Ninh cung?”
Thái độ của nội thị kia vẫn rất hòa nhã “Phó đại nhân, ngài cứ theo ta là được. Ta chỉ phụng mệnh làm việc”
Phó Lệnh Nguyệt nghĩ thái giám này cũng không dám giả mạo chỉ dụ của vua nên kiên trình theo hắn đến chính điện
“Hoàng thượng, Phó Lệnh Nguyệt đã tới” nội thị kia cung kính nói với bên trong
Lúc này Phó Lệnh Nguyệt mới hiểu không phải ý chỉ mà là thánh chỉ, là tiểu hoàng đế muốn gặp nàng
Lý Tuấn Ngạn một thân minh hoàng ngồi ngay ngắn trên long ỷ, người tuy nhỏ nhưng cũng có khí thế quân lâm thiên hạ. Hắn chờ Phó Lệnh Nguyệt dập đầu xong mới vẫy tay cho cung nhân lui ra ngoài
Tiểu hoàng đế tươi cười nói “Phó ái khanh, ngẩng đầu lên”
Phó Lệnh Nguyệt bị thanh âm non nót thân thiết này làm cho toàn thân nổi da gà. Nàng gượng cười, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi tròng mắt trong suốt của tiểu hoàng đế
Lý Thành Khí chậm rãi bước xuống long ỷ “nơi này không có người ngoài, trẫm cũng muốn nói thẳng với khanh”
“Thỉnh Hoàng Thượng bảo cho biết” Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy tình hình càng lúc càng vi diệu
“Ái khanh hãy bình thân” Lý Tuấn Ngạn đi tới gần nàng, đưa tay nâng nàng dậy
Phó Lệnh Nguyệt bị cho vinh quang vô thượng này làm chấn kinh, nàng nào dám để hoàng đế nâng dậy, vội vàng tự mình đứng lên
“Nghe nói ngươi là thần nữ?” vóc dáng Lý Tuấn Ngạn cũng cùng cỡ với nàng, nâng tay hỏi “nói cho trẫm, đây có phải là thật?”
“Thần…” Phó Lệnh Nguyệt có chút mặt đỏ tai hồng. Thực sự là chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm. Chẳng lẽ việc đêm qua, ngay cả tiểu hoàng đế ở trong thâm cung cũng biết?
“Trẫm còn có hai năm nữa là sẽ tự mình chấp chính” Lý Tuấn Ngạn đột nhiên nở nụ cười, thanh âm rất nhẹ “đến lúc đó, ái khanh làm quý phi cho trẫm được không?”
Phó Lệnh Nguyệt nghe mà như sét đánh ngang tai, nàng nghẹn họng trân trối, kinh ngạc đến tột đỉnh. Nàng cảm giác lưỡi của mình cũng bị co rút lại ‘Hoàng thượng, thần…thần…”
Lý Tuấn Ngạn nghiêm mặt nói ‘quân vô hí ngôn, chờ trẫm mười sáu tuổi là có thể trở thành quân chủ Đại Tề quốc chân chính. Đến lúc đó ngươi cũng tiện phụ tá trẫm”
“Thần…xuất thân hàn vi, thực sự không xứng”Phó Lệnh Nguyệt phát hiện tiểu hoàng đế này không phải nói giỡn, càng thêm hoảng. Nam nhân này nhỏ hơn nàng ah
“Ngươi là công chúa tiền triều, sao lại không xứng với trẫm?” thanh âm của Lý Tuấn Ngạn điềm đạm, mềm nhẹ “nhớ kỹ lời trẫm nói. Trẫm, mới là chân mệnh thiên tử của Đại Tề quốc”
“Dạ, Hoàng thượng” Phó Lệnh Nguyệt nhịn không được nói ‘thần…nhưng Thái hậu nương nương…”
Lý Tuấn Ngạn đưa tay kéo tay nàng “được rồi, trẫm cùng ngươi đi gặp mẫu hậu”
“Vạn tuế gia, Nhiếp chính vương đến ” đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa và thanh âm gấp gáp của nội thị
Lý Tuấn Ngạn sửng sốt, lập tức rụt tay lại “đến chỗ nào rồi?”
“Vạn tuế gia, Nhiếp chính vương đã tới thiên điện” nội thị thở hồng hộc đáp
“Ngươi xem, ngươi quan trọng biết bao, trẫm mới mời ngươi tới nói chuyện, lập tức đã có người đuổi tới tận cửa” Lý Tuấn Ngạn lạnh lùng nở nụ cười “Cao Đức Quý, mang nàng đến chỗ mẫu hậu đi”
Lên tiếng trả lời là một thái giám trung niên mặc tử bào.
Phó Lệnh Nguyệt vừa nghe tên đã biết đây chính là Tư lễ giam đại tổng quản, thanh danh hiển hách
“Đi phía sau đi. Sau đó trẫm cũng đi’ tiểu hoàng đế rõ ràng là không muốn giao nàng ra
“Dạ, Hoàng thượng” Cao Đức Quý cười tủm tỉm, ý bảo Phó Lệnh Nguyệt rời đi
Phó Lệnh Nguyệt luôn nhớ lời Thanh Loan nói: Lý Thành Khí không thành châu báu được, như vậy nàng dù thế nào cũng không thể đắc tội vị hoàng đế đang tuổi thanh xuân này. Nàng lập tức hành lễ lui ra, theo Cao tổng quản đi về phía hậu cung
Dù sao nàng cũng là người của Thái hậu, trước mắt hoàng đế sẽ không làm tổn thương nàng. Huống chi Thanh Loan cũng sẽ không để nhi tử của mình làm ra chuyện hồ nháo, thế nhân đều biết nàng đã ngủ cùng nam nhân, sao có thể bị điều đến hậu cung. Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ
Phó Lệnh Nguyệt vừa đi vừa nghĩ. Xem ra Tiết tổng quản đã cấp báo với Lý Thành Khí. Thân phận thần nữ thật là mê người ah, các nam nhân cao quý dối trá đều khẩn trương. Ngày sau Lý Thành Khí có nói gì, nàng cũng có lý do thoái thác. Người sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu, có bản lĩnh thì đoạt nàng lại đi
Khi hai người tới Từ Ninh cung, lại thấy bên ngoài cửa cung rất thanh tịnh, chỉ có một nữ quan xiêm y vàng nhạt đang ngồi. Phó Lệnh Nguyệt biết phục sức này là dành cho lục phẩm nữ quan, những người này đều là thiên kim nhà quyền quý trong kin
Cao Đức Quý vồn vã chào hỏi ‘Bạch thượng phục”
“Cao tổng quản” nữ quan kia khách khí đứng dậy “Thái hậu không ở Từ Ninh cung, Từ thượng nghi cũng không ở đây, có việc gì ngài cứ phân phó ta đi” nàng nói rất nhanh, một câu này đã ngăn những gì Cao Đức Quý muốn nói
Cao Đức Quý có chút ngoài ý muốn, nhưng làm nô tài, hắn cũng không tiện hỏi chuyện của chủ tử, chỉ cười gượng, nói “phải làm sao đây? Quý nhân này là do Hoàng thượng bảo ta tự mình mang đến chỗ Thái hậu”
“Hắn?” Bạch thượng phục chuyển mắt sang Phó Lệnh Nguyệt, mặt không đổi sắc, cao thấp đánh giá
Cao Đức Quý gật đầu “đúng. Phiền toái Thượng phục đại nhân, ta còn phải đến Cần Chính điện hầu hạ Hoàng thượng…”hắn rất muốn nhanh chóng rời đi
Bạch thượng phục thản nhiên nói ‘được, vậy cứ để người này ở đây, Cao tổng quản có việc cứ đi đi, Thái hậu trở về, ta sẽ đưa hắn đi yết kiến”
Cao Đức Quý vội vã bỏ của chạy lấy người
Không biết tại sao, Phó Lệnh Nguyệt trầm mặc đứng ngoài Từ Ninh cung, cảm giác vẻ mặt của Bạch thượng phục rất hèn mọn. Nàng không khỏi oán thầm, xuất thân cao quý thì có thể xem thường người khác sao?
Bạch thượng phục rốt cuộc cũng lên tiếng “ngươi, đi theo ta”
Phó Lệnh Nguyệt rũ mi, quyết định không chấp nhặt với nàng, theo Bạch thượng phục quanh co hai vòng, đi tới một nhĩ phòng
Bạch thượng phục lại không khách khí đánh giá Phó Lệnh Nguyệt một phen “ở nơi này đợi đi, chờ người bên trong đi ra, bản quan sẽ gọi ngươi vào”
Phó Lệnh Nguyệt không hiểu ra sao, chỉ có thể gật đầu
Bạch thượng phục đi ra ngoài, trong phòng rất nhanh liền yên tĩnh lại
Phó Lệnh Nguyệt chậm rãi đi đi lại lại trong phòng, đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Trong điện, ngay cả một cung nga, thái giám đều không có, im ắng đến kinh người. Không phải đánh mất cái gì, vừa lúc đẩy sang cho nàng chứ? Càng nghĩ, Phó Lệnh Nguyệt càng thấy không thể đợi được nữa. Nàng cả gan đẩy cửa nội thất ra, liếc nhìn bên trong một cái, phát hiện bên trong là một ôn tuyền.
Kêu nàng chờ ở đây làm gì? tắm rửa hay là…?nàng vừa nhìn thấy nước liền nổi da gà.Chẳng lẽ Thái hậu cũng nghe lời đồn, muốn dùng nước ôn tuyền để thử công phu thân nữ của nàng?
Không được, phải chuồn thật nhanh. Phó Lệnh Nguyệt nhanh chóng đứng cửa lại, cũng lúc này, nàng đột nhiên nghe tiếng bước chân rất nhỏ. Có người đến, nàng lập tức tìm chỗ trốn.
Người nọ cước bộ rất nhẹ, tuyệt đối là cao thủ đứng đầu, chỉ do hành tẩu trên nền đá ẩm ướt nên bất đắc dĩ phát ra chút tiếng vang.
Phó Lệnh Nguyệt không nén nổi tính tò mò, lập tức len lén nhìn qua khe cửa. Tuy chỉ là bóng dáng nhưng nàng vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đó chính là đại cung nữ bên cạnh Thái hậu, cũng chính là người đứng trên ngọc giai, khi nàng lần đầu tiên gặp Hiền phi Thanh Loan
Người này luôn như hình với bóng với Thanh Long giờ lại có mặt ở đây, trừ phi có gì quan trọng hoặc là…Thái hậu ở ngay đâu
Phó Lệnh Nguyệt ngửi ra hương vị bí mật, đợi người đi xa, nàng lập tức lẳng lặng chui ra ngoài. Nàng phủ phục người xuống, gần như dán người vào nền gạch.Đây là phương thức nghe lén an toàn nhất của ám nhân, tuy rằng tư thế hơi xấu xí
Thanh âm của Thanh Loan đột nhiên mơ hồ vang lên “Kính Trị, có khi nào năm đó nghĩ sai rồi không?”
Triệu Thực? Phó Lệnh Nguyệt giật mình, vội chui xuống dưới gầm giường nghỉ tạm ở ôn tuyền. Trời ạ, không ngờ Thanh Loan lại mật đàm với Triệu Thực ở đây, ngữ khí còn thân mật như vậy. Nàng kinh hãi đến thở mạnh cũng không dám
“Yên tâm đi, chắc là không” quả thực là thanh âm của Triệu Thực
“Vậy..sao lại quái dị như thế?” ngữ khí của Thanh Loan rất nhu nhược, y như một tiểu nữ nhi “sao có thể có bách điểu lâm thiên chứ? Người của ta không có ra tay, là người của ngươi sao?”
“Không phải” Triệu Thực khẳng định chắc nịch “ta và ngươi không giống nhau, đối với chuyện trước đó một chút cũng không cảm kích. Thật nói không rõ”
Bách điểu lâm thiên?Phó Lệnh Nguyệt dựng thẳng lỗ tai lên, hai người này đang bàn tán về nàng ah
“Không chỉ có thế, hôm nay các Bộ báo cáo, đêm qua ở Đại Tự xuất hiện Phật quang. Quả thật là hơn mười năm không thấy thiên thụy a” thanh âm của Thanh Loan đột nhiên không khống chế được “nếu là yêu nữ kia, sao có thể sẽ như vậy”
Triệu Thực vẫn câu nói kia ‘ta thực không biết”
“Yêu nữ?” Phó Lệnh Nguyệt ở dưới giường dại ra, chẳng lẽ là đang nói nàng? Nàng biết mình không có khả năng là thần nữ, nhưng không đến nổi là yêu nữ chứ?
“Năm đó, ngươi thật sự không tính sai sao?” ngữ khí của Thanh Loan lại đột nhiên điềm đạm đáng yêu “nàng nếu thực sự…chúng ta đây không phải đã lầm?”
Lầm cái gì? tim của Phó Lệnh Nguyệt đập loạn nhịp, ý của Thanh Loan là nàng thực sự là thần nữ?
“Thanh nhi, buông đi” Triệu Thực thở dài “nay ngươi cái gì cũng đều chiếm được, coi như công thành danh toại, cần gì nhớ thương nhiều như vậy chứ?”
“Ta không quan tâm mà được sao?” ngữ khí của Thanh Loan cao hẳn lên “nếu ta thực sự buông, cái gì cũng không quản, Ngạn nhi đã sớm trở thành oan hồn dưới tay phụ tử bọn họ. Hắn dám gạt ta, ta không cam lòng. Hắn muốn nhất cử lưỡng tiện, ta sẽ khiến hắn cả hai đầu đều là công dã tràng”
Triệu Thực thản nhiên “năm đó, vốn là ngươi một lòng tình nguyện”
Thanh âm của Thanh Loan kích động hơn “không phải. Hắn đã đáp ứng ta, chính miệng hắn đã lập lời thề”
Triệu Thực cười khổ “uổng cho ngươi đã là ám nhân còn tin vào lời thề bỏ đi”
Thanh Loan tùy hứng “ta mặc kệ. Hắn dám gạt ta, hắn dám xem ta là kẻ ngốc. Ta không cam lòng. Ta nuốt không trôi khẩu khí này.Ta thà hủy chính mình cũng muốn cả nhà hắn bị hủy theo”
Những lời quen thuộc này khiến Phó Lệnh Nguyệt nhớ tới năm đó là Triệu Thực nói tới ám nhân lãnh huyết Thanh Loan
Thanh âm của Triệu Thực rất lạnh mạc “Hoàng thượng sẽ không ủng hộ ngươi. Dù sao đó cũng là phụ thân của hắn”
“Ta không cần hắn ủng hộ. Ta chỉ muốn ngươi ủng hộ ta” Thanh Loan bất chấp “Kính Trị, ta biết trong lòng ngươi còn có ta. Thực ra, năm đó có phải đã tính sai rồi không? Đây chính là động lực duy nhất để ta sống trong tra tấn ở nơi địa ngục này”
“Ngươi điên rồi” Triệu Thực thì thào
“Điên rồi? Ha ha..” Thanh Loan cười bi thiết “ta sớm đã điên rồi. Mười năm trước, ngày ta tự đoạn gân mạch, ta liền điên rồi”
“Thái hậu nương nương” đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng hô từ rất xa truyền đến ‘Hoàng thượng đến”
Phó Lệnh Nguyệt nín thở áp sát vào giường, nhìn thấy tà áo màu vàng lướt qua trước mắt nàng
Thanh Loan ngữ khí không vui hỏi “Bạch Linh ở bên ngoài đâu?”
“Bạch thượng phục đang kéo dài nhưng sợ là ngăn không được’
“Ngươi ra ngoài nói ai gia lập tức ra liền” Thanh Loan phân phó xong lại nói với Triệu Thực “ngươi mau đi đi”
Phó Lệnh Nguyệt nín thở cho đến khi cước bộ của Triệu Thực rời khỏi, Thanh Loan cũng rời đi.
Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới một vấn đề đáng sợ, nếu Lý Tuấn Ngạn tìm Thanh Loan để đòi nàng? không được, Thanh Loan là người khôn khéo như vậy, chắc chắn sẽ nghĩ tới nhĩ phòng. Nàng vội vàng đi ra ngoài, nhanh chóng chạy tới trước cửa nhỏ
May mà vẫn còn kịp, trên điện vẫn trống rỗng, không có cung nga, thái giám. Phó Lệnh Nguyệt lập tức tìm một góc trong thiên điện mà đứng, từ nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài điện.
Lý Tuấn Ngạn đang khoanh tay đứng trước Từ Ninh cung, không biết đang nói gì với Bạch thượng phục
Thanh Loan còn chưa tới, quả là cơ hội tốt. Phó Lệnh Nguyệt vội đẩy cửa thiên điện, chạy ra ngoài, quỳ xuống hành đại lễ ‘thần khấu kiến Vạn tuế gia”
Hoàng đế có chút ngạc nhiên ‘không phải ái khanh ở?’
Phó Lệnh Nguyệt vội nói ‘thần luôn ở thiên điện đợi chỉ. Thần tuy là nữ nhưng hậu cung trọng địa, cũng không dám tự tiện đi vào”
Lý Tuấn Ngạn liếc Bạch thượng phục một cái.
Bạch thượng phục ngây người, không ngờ người này lại là nữ nhân
Phó Lệnh Nguyệt chặn được miệng Bạch thượng phục, tâm cũng buông xuống một nửa. Cho Bạch thượng phục mười lá gan, nàng ta cũng không dám nhận sai trước mặt Thanh Loan, vì mạng sống, nàng ta chắc chắn sẽ giúp nàng che giấu.
Một khắc sau, Thái hậu cũng đi ra, vẻ mặt bình thản nhưng khi nhìn thấy Phó Lệnh Nguyệt, biểu tình lập tức dại ra. Nàng vừa cùng Triệu Thực mật đàm về thân phận của Phó Lệnh Nguyệt, người này liền xuất hiện ở Từ Ninh, thật khéo ah
“Hoàng đế, xảy ra chuyện gì?” Thanh Loan cau mày, bày ra dáng vẻ Thái hậu
“Mẫu hậu, trẫm muốn nạp Phó thị làm phi” Lý Tuấn Ngạn nghiêm túc, đi thẳng vào vấn đề
Tất cả mọi người đều sợ ngây người, nhất là Bạch thượng phục
Thanh Loan tức giận nói “Hoàng đế! Nàng là người của Nhiếp chính vương”
Lý Tuấn Ngạn không chút hoang mang trả treo ‘sao trẫm lại nghe nói nàng là người của mẫu hậu”
Thanh Loan tức nhưng không thể nói gì trước mặt mọi người, chỉ giận dữ phân phó “Hoàng đế ở lại, những người khác đều ra ngoài cho ai gia”
Phó Lệnh Nguyệt như được đại xá, vội chuồn nhanh ra khỏi Từ Ninh cung. Chuyện này cứ để mẹ con bọn họ tự giải quyết đi. Thế giới này đối với nàng không phải là hang ổ thì chính là hang sói nhưng nàng thà về đấu với con hổ kia còn hơn ở đây so chiêu với mẹ con nhà sói
Lý Thành Khí đang ở Nhiếp chính vương phủ chờ nàng.
Hôm nay Phó Lệnh Nguyệt mới hiểu được sự lợi hại của tên âm hiểm, giảo hoạt này. Hắn đem nàng tới bên cạnh lại không sốt ruột thử nàng. Hắn biết trong vương phủ chắc chắn có mật thám, nhất cử nhất động của hắn đều ở trong tầm mắt của người khác, tùy tiện thử sẽ rất dễ rơi vào bẫy của người khác. Cho nên hắn mượn việc nghiệm thu hành cung, mang nàng rời kinh. Hắn muốn có kết quả chính xác nhất, không chấp nhận kết quả đã bị người ta can thiệp và hắn đã thành công. Thanh Loan và Triệu Thực đều đồng thời bị hắn lừa gạt.
Phó Lệnh Nguyệt thích khiêu chiến với nam nhân thông minh, lại e ngại tiếp xúc với nữ nhân thông minh. Cho nên khi nàng nhìn thấu tâm tư của Lý Thành Khí, trong lòng nàng lại dấy lên ý chí chiến đấu hừng hực
Hắn hoài nghi thân thế của nàng, nàng cũng thế. Nàng sao có thể là công chúa tiền triều, là Thần nữ mất nước? nàng rõ ràng nhất mình không có khả năng tỵ thủy, bói toán hay công năng đặc dị nào khác. Lý Thành Khí khôn khéo, vậy cũng tốt, nàng sẽ mượn tay hắn cởi bỏ bí ẩn về thân thế của mình
Nghĩ như thế, Phó Lệnh Nguyệt liền nhìn vị Nhiếp chính vương, thở dài một tiếng
Người trên chủ thượng không mở miệng, lại thấy mấy gã sai vặt bên cạnh đều tự giác lui xuống
Lý Thành Khí châm chọc “thế nào? đến hoàng cung nghe được gì?”
Phó Lệnh Nguyệt sắc mặt cứng đờ, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ cười mỉa
Trong phòng chỉ có hai người, không khí trở nên xấu hổ vô cùng
Lý Thành Khí lại thản nhiên nói ‘nghe nói Viên thế tử nằm đến trưa mới thức dậy rời giường, trở về Tả quân phủ. Ngươi cũng thật là mạnh mẽ”
Phó Lệnh Nguyệt tức giận, trừng mắt nói ‘coi như hắn không may, có người bị hạ xuân dược, hắn lại tự mình đưa tới tận cửa”
Lý Thành Khí bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, bật cười, lắc đầu nói “ngươi đúng là bất đồng”
Phó Lệnh Nguyệt thẳng thắn “vương gia, thuộc hạ yêu cầu tra rõ, hôm qua là ai đã hạ xuân dược với thuộc hạ. Thuộc hạ muốn vận dụng ám vệ, thẩm vấn Tiết tổng quản”
Lý Thành Khí thản nhiên thừa nhận “là Cô. Kế hoạch của Cô vốn rất tốt, tiếc là lại bị Viên Li đoạt trước”
“Ngươi…” Lệnh Nguyệt nghẹn họng trân trối, thật không biết nên nói cái gì.
Lý Thành Khí cong khóe miệng “Triệu Thực có nói đừng dùng tư duy của nữ nhân tầm thường mà suy đoán ngươi. Nếu ngươi thực sự là Thần nữ, hẳn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Cô”
“Ngọc Hành tinh còn chưa xuất hiện”Phó Lệnh Nguyệt hận đến nghiến răng. Hắn muốn thế nào? muốn nàng cảm tạ hắn đã đưa cho nàng ba mĩ nam sao?
“Ngọc Hành tinh sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện nhưng hiện tại Cô thấy, hắn tốt nhất đừng nên đi ra” Lý Thành Khí chậm rãi đứng dậy, thong thả đi đến trước mặt nàng “Cô gần như đã biết Thần nữ là ai’ tay của hắn chậm rãi vuốt ve lưng nàng ‘từ hôm nay trở đi, ngươi không cần làm thị vệ nữa, mặc nữ trang, làm nữ nhân của Cô”
Phó Lệnh Nguyệt sợ hãi trừng mắt nhìn hắn
Ý cười của Lý Thành Khí càng lúc càng đậm “tương truyền cùng Thần nữ song tu có thể trị mọi bệnh tật, phúc thọ dài lâu. Cô sẽ cho ngươi hết thảy, dù là kỳ trận dị bảo tốt nhất thiên hạ, chỉ cần ngươi có thể giữ được tâm…”
Ta của hắn xâm nhập vào vạt áo nàng, môi của hắn hôn lên miệng nàng.
Phó Lệnh Nguyệt đầu óc trống rỗng. Nụ hôn của hắn bá đạo mà nhiệt liệt, vuốt ve của hắn ôn tồn mà có lực. Nàng muốn phản kháng lại bị nhiệt lưu trong cơ thể làm bủn rủn tay chân. Hắn vòng qua eo nàng, bế nàng đứng lên
Không cần. Phó Lệnh Nguyệt trong lòng la lên, nếu nàng trở thành nữ nhân của Lý Thành Khí thì từ nay về sau nàng không có cách nào xuất đầu lộ diện được nữa
Trong lúc Phó Lệnh Nguyệt đang tuyệt vọng, đột nhiên bên ngoài vang lên thanh âm lo lắng của Tiết tổng quản “vương gia, có đại sự cần bẩm báo”
Lý Thành Khí sắc mặt cứng đờ, động tác đình trệ.
Phó Lệnh Nguyệt nhân cơ hội này thoát khỏi lòng hắn, vội vàng sửa sang lại vạt áo và mái tóc, cúi đầu đứng sang một bên, cách hắn rất xa
Lý Thành Khí buồn bực nói ‘vào đi”
Tiết tổng quản hưng phấn vọt vào “Vương gia, phát hiện bí mật về Ngọc Hành tinh, ngay tại Úc Lâm biệt viện”