Phó Lệnh Nguyệt không nói rõ được tâm tình của mình lúc này, rất âm u cũng rất thống khoái, nói ra miệng rồi có cảm giác như trút được gánh nặng
“Liễu Dung?” Phương Diệu Tổ đăm chiêu lặp lại
“Nữ nhân này tuyệt đối có giá trị để cố sức tìm kiếm” Phó Lệnh Nguyệt kề sát tai hắn, nhỏ giọng “chuyện không nên trì hoãn nữa, chỉ cần tìm được cách khiến nàng mở miệng, chân tướng sẽ phơi bày’
“Được’ Phương Diệu Tổ nhìn vào mắt nàng, hơi có chút thở phào nhẹ nhõm “có Nguyệt nhi giúp thật tốt. Hôm nay ta mới hết lo lắng, chắc chắn là Nguyệt nhi thật sự chọn ta”
“Ngươi hoài nghi cái gì?” Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, chột dạ hô nhỏ “ta đã sớm nói sẽ giúp ngươi, ngươi lại không tin’
“Không phải” Phương Diệu Tổ vuốt ve vai nàng “là ta quả đế ý ngươi, cho nên quan tâm quá sẽ bị loạn thôi”
Phó Lệnh Nguyệt nghe những lời nùng tình mật ý như thế, trong lòng lại thấy chua chát, xót xa hỏi ‘Diệu Tổ, nếu…sau này ta không còn giá trị gì nữa, ngươi còn có thể vậy sao?”từng được huấn luyện ở Mất hồn điện, nàng sao có thể dễ dàng bị hạ gục bởi một câu nghe êm tai. Lúc nam nhân dùng những lời mật ngọt để làm rối loạn lòng của phụ nữ, trong đó có bao nhiêu phần thật tình chứ?
“Ta nói rồi, ngươi không phải Thần nữ cũng là người của ta’ Phương Diệu Tổ cười khổ, ôm lấy nàng ‘thật ra ta càng hi vọng ngươi không phải là thần nữ, như vậy sau này sẽ giảm được rất nhiều phiền toái”
Hai người ôm nhau ngồi trên ghế. Phó Lệnh Nguyệt mệt mỏi nằm trong lòng Phương Diệu Tổ, lắng nghe nhịp tim phập phồng của hắn. Nàng hiểu câu cuối của hắn cũng biết chỉ có câu này mới mang theo chút suy nghĩ thật lòng của hắn. Có điều nàng không mấy hứng thú với những chuyện của hắn cũng không liên quan gì tới nàng, hiện tại nàng chỉ tham luyến cái ôm ấm áp này, dù chỉ là trăng trong nước hoa trong gương thì nàng mượn dùng một lát cũng tốt rồi.
Phó Lệnh Nguyệt nhắm hai mắt lại, nhớ tới những lúc ở cùng Phương Diệu Tổ tại Kiến Dương. Cái ôm này vẫn là cái ôm đó nhưng lại không tìm được cảm giác động tâm như trước. Khi đó là cười thật, khóc thật còn bây giờ đời như sân khấu, sân khấu như đời, bọn họ diễn cho nhau xem, ngay chính mình có bao nhiêu thật tình, tự bản thân cũng không dám chắc. Khóc không thể khóc, cười không thể cười. Cảm khái cũng chỉ là nửa vời.
“Ngươi cảm thấy…” Phương Diệu Tổ quay đầu, nhẹ nhàng dựa vào bên tóc mai của nàng “cuối cùng, ai sẽ thắng’ thanh âm này giống như phát ra từ yết hầu hắn, thấp còn hơn tiếng gió
Phó Lệnh Nguyệt nhắm mắt lại,cuộn mình vào phía trong một chút, tìm tư thế thoải mái nhất, thanh âm của nàng bị nhiễm Phương Diệu Tổ mà trở nên tinh thuần “đương nhiên là cha ngươi. Gần như toàn bộ triều đình đều đã đặt vào Phương gia các ngươi. Trung quân nhiều lương tướng, đây là sự thật ah”
Ngũ quân Đô đốc phủ lấy Trung quân làm chủ, nay Phương gia lại gồm thâu hai quân, Viên gia nắm giữ Tả quân căn bản không đủ lo. Chia cắt thiên hạ, chiếm vai trò thủ lĩnh chỉ có thể là Phương gia, Phương Diệu Tổ hỏi như vậy là dư thừa
Trầm mặc hồi lâu mới nghe Phương Diệu Tổ thở dài một tiếng, nỉ non ‘ta thế mà lại sợ hãi ngày đó sẽ đến. Sợ tất cả sẽ thay đổi, thay đổi đến mức ta không khống chế được”
Phó Lệnh Nguyệt chấn động, đột nhiên lo lắng cho đường lui của mình. Nàng không thể hiểu được những lời Phương Diệu Tổ nói. Nàng thầm nghĩ với tình thế hiện nay, thay triều đổi đại chỉ là vấn đề thời gian, nếu là nàng là Thần nữ, đương nhiên không cần lo lắng về tính mạng hay vinh hoa phú quý. Nếu ngày đó đến, Phương đô đốc sẽ công thành danh toại, lên ngồi cửu đỉnh, Phương Quang Tông và Phương Diệu Tổ đến lúc sẽ có phần vị. Nhưng nàng không nghĩ tới, Thần nữ sẽ phải sánh đôi cùng Hoàng đế hoặc là Thái tử mà nay nàng đã mười tám, vẫn có thể ở Thần nữ điện tiêu dao là do Lý Tuấn Ngạn còn nhỏ, Lý Thành Khí thì không danh chính ngôn thuận, nếu giang sơ đổi chủ, nàng tránh không khỏi vận mệnh hiến thân cho người cầm quyền. Nàng theo Phương Diệu Tổ thì không nói nhưng lỡ Phương lão gia tử muốn nàng? nghĩ tới đây, nàng liền rùng mình, vội ngồi thẳng người
Không được, nàng phải hết sức để ý đến chuyện này, không thể không quan tâm như trước. Đây không phải chỉ là chuyện của Phương Diệu Tổ mà còn liên quan tới cả nàng
“Ta sợ ta sẽ là gánh nặng của ngươi” Phó Lệnh Nguyệt liền làm ra vẻ ưu tư, nắm tay áo Phương Diệu Tổ, thì thào
“Nữ nhân vốn nên là trách nhiệm của nam nhân” Phương Diệu Tổ vỗ vỗ lưng nàng ‘chuyện sau này để sau này nói đi, biện pháp sẽ có”
Phó Lệnh Nguyệt thở dài, đột nhiên nghĩ tới cảnh Phương Diệu Tổ đối đầu cùng phụ thân và huynh trưởng. Tuy danh hào đều là Đô đốc nhưng Hữu quân của Viên Li và Hậu quân của Phương Diệu Tổ đều do Lý Thành Khí ban thưởng sau này, chỉ là chức danh mà thôi, về thực lực không thể so sánh với Trung quân và Tả quân. Nghĩ tới lại thấy hành động của Viên Li thật kỳ quái, ra vẻ thanh cao không cần Tả quân, bỏ đi thân phận Tả quân thế tử để tiếp nhận vị trí Hữu quân hữu danh vô thực. Hành động của hắn thật đáng ngờ. Nhưng nàng hiện không có tâm tư để suy nghĩ chuyện của hắn, việc nàng cần làm trước mắt là ứng đối với Phương Diệu Tổ. Nàng cần tiểu hồ ly này ngày sau sẽ vì nàng mà rút kiếm kết thân, xả kì tạo phản nhưng nàng nhất định phải khơi mào tâm tư của hắn trước. Thế gian chọn trưởng tử làm thế tử là chuyện bình thường nhưng đối với hoàng tộc lại chỉ là câu nói suông, đều là nam nhân Phương gia, nàng không tin Phương Diệu Tổ không có dã tâm. Nàng muốn cho bọn họ nội bộ lục đục, có như vậy nàng mới có thể đục nước béo cò
“Phương đô đốc cũng thật yên tâm, để một mình ngươi ở lại kinh thành, không sợ Lý Thành Khí nổi điên mà xuống tay với ngươi” nàng thì thầm
“Sẽ không” Phương Diệu Tổ nở nụ cười “rất nhanh, tin tức về bảo tàng của Tiền Lương sẽ xuất hiện, trong lúc mấu chốt thế này,ai cũng sẽ không ra chiêu. Lý Thành Khí không phải là kẻ ngốc, hắn điều động quân đội thân tín đến chung quanh kinh thành, chứng tỏ trong lòng hắn đã biết”
“Vậy bảo tàng…”Phó Lệnh Nguyệt cười khổ, lại có nhiều người tin tưởng như vậy “ta hiện không nhớ nổi một chút gì”
“Yên tâm đi’ Phương Diệu Tổ như đã định liệu trước, an ủi nàng ‘ngày mồng sáu tế thiên sẽ có thần triệu”
“Sao ngươi lại khẳng định như vậy?” Phó Lệnh Nguyệt cảm giác sự tình rất quỷ dị. Phươn Diệu Tổ đã biết cái gì
‘Chỉ là việc vặt, ngươi không cần quan tâm’ Phương Diệu Tổ cười ‘tất cả đều đã có an bài, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ngươi cứ thành thật tránh trong Thần nữ điện đi, mọi sự đã có ta”
Phó Lệnh Nguyệt mở to mắt, không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn hắn không chớp mắt
“Được rồi, ta nói’ Phương Diệu Tổ rốt cuộc không chịu được, lắc đầu cười nói ‘người càng biết nhiều càng khó ngủ, ta không nói chỉ là muốn tốt cho ngươi”
‘Ngươi không nói, ta càng không ngủ được’ Phó Lệnh Nguyệt hừ nhẹ ‘ta có thể thề độc, ta sẽ không nói với bất kỳ ai, nếu ngươi thật lòng lo cho ta, nên cho ta biết mới phải. Một chút thôi cũng được’ nàng ôm cổ hắn, hờn dỗi
Phương Diệu Tổ nhìn chung quanh một chút, sau đó kề tai nàng nói nhỏ như không thành tiếng ‘chúng ta cùng yếu nhân của Tiền Lương đã bàn xong giao dịch”
Lệnh Nguyệt cả kinh! Phương Diệu Tổ cười nói ‘Nguyệt nhi của ta chắc hiện có thể ngủ được rồi chứ?không có thưởng gì sao?” tay của hắn bắt đầu làm loạn
Phó Lệnh Nguyệt gượng cười, hồi đáp bằng một nụ hôn triền miên nhưng vẫn không quên châm ngòi thổi gió “tương lai ngươi nhất định sẽ là hoàng đế tốt”
Thân mình của Phương Diệu Tổ liền cứng đờ, động tác ngừng lại, cau mày, thấp giọng quát lớn “nói như vậy mà ngươi cũng dám nói?”
“Chỉ nói lúc này thôi” Phó Lệnh Nguyệt cãi lại ‘ta là ám vệ, ta không ngốc, sẽ không làm chuyện hại người hại mình”
Phương Diệu Tổ cười khổ, bất đắc dĩ nói ‘sao biết được?vuốt mông ngựa cũng nên tùy chỗ ah’ kích tình của hắn bị một câu của nàng dập tắt hoàn toàn.
Phương diệu tổ cười khổ nhìn nàng, chỉ có thể quy về bất đắc dĩ.“Như thế nào thấy được? Vuốt mông ngựa tổng cũng dù sao cũng phải có điểm đến chỗ.” Của hắn kích tình đều bị kia một câu cấp dọa chạy.
“Người đương quyền đều hà khắc với dân, không giống ngươi, có lòng yêu dân’ Phó Lệnh Nguyệt lời ít mà ý nhiều
“Vì dân?không phải là lợi thế đoạt vị sao?” Phương Diệu Tổ nở nụ cười “hoàng đế Tiền Lương thật ra là hảo thủ thi hành nhân chính, cuối cùng cũng nước mất nhà tan,có gì hay?’
“Hoàng đế Tiền Lương?” Phó Lệnh Nguyệ ngạc nhiên, vua mất nước lại là nhân chính? “không phải nói?”
‘Chuyện này đều bị sách sử gạt bỏ” Phương Diệu Tổ trào phúng cười “thật ra, dù là thuế má, lao dịch hay là hình phạt, tiền lương đều dày rộng hơn các triều đại khác rất nhiều. Tiếc rằng lo cho quốc giàu dân cường lại bỏ mặc quân sự, khiến cho sài lang mơ ước, đúng là đáng tiếc”
“Nói vậy mà ngươi cũng dám nói” Phó Lệnh Nguyệt cười trộm. Hắn dám so sánh tiên đế với sài lang
“Ta cũng chỉ ở trước mặt ngươi mới nói vậy” Phương Diệu Tổ buông tay cũng học theo nàng “thật ra đối với dân chúng, Lương đế là một hoàng đế tốt”
Hai người bày tỏ thật tình, cùng nhìn nhau cười
Sóng mắt lưu chuyển, Phó Lệnh Nguyệt lại đột nhiên nhớ tới một buổi nói chuyện khác
“Trời đất không có lòng nhân, coi vạn vật như chó rơm. Thánh nhân không có lòng nhân, coi con người như chó rơm. Thiên địa và thánh nhân để dân chúng tự sinh tự diệt, ta sao có thể trên cả thánh nhân?”
‘Nhân chính, nhân ái đều vì dân, đến lúc nguy cơ, có thể trông cậy được dân chúng hồi báo sao?bọn họ có thể chắn đao thay ta lúc bị xét nhà diệt tộc sao? hay là sẽ ra pháp trường cướp tù? Đối với đám điêu dân, ngươi đối với bọn họ tốt, đến lúc ngươi gặp khó khăn, bọn họ giúp được ngươi cái gì?”
Viên Li. Hắn cảm khái như thế, thực sự vì hắn là Tứ hoàng tử của Tiền Lương sao?
“Chuyện bảo tàng, còn cần ta làm gì nữa” Phó Lệnh Nguyệt phục hồi tinh thần. Hiện tại nàng đang phải cố hết sức, sao còn có tâm tư nghĩ chuyện người khác. Nàng còn muốn dò xem Phương Diệu Tổ biết gì nữa
“Không cần’ Phương Diệu Tổ ôn nhu cười “yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi làm chuyện nguy hiểm. Mọi người cũng sẽ không để ngươi đi làm chuyện nguy hiểm, vì dù ai ngồi trên thiên hạ cũng đều cần hoàng kim. Ngươi có thể chỉ ra điều này là có thể an tâm tận hưởng sự phụng dưỡng của thế nhân”
“Nhưng…”Phó Lệnh Nguyệt cười khổ ‘ta lại có dự cảm rất không tốt. Ta hình dung không được”. Sự tình càng ra vẻ thuận lợi, nàng càng cảm thấy có lốc xoáy bên trong mạch nước ngầm nhưng nàng không dám hỏi yếu nhân của Tiền Lương mà Phương Diệu Tổ nói là Trương Kê hay không vì nàng sợ đó là một cái bẫy, ngay chính Phương Diệu Tổ cũng không biết
“Các ngươi không lo lắng Viên gia sao? tuy bọn họ có thể không làm nên chuyện nhưng phụ tá…”nàng chậm rãi lựa từ, muốn dẫn dắt Phương Diệu Tổ
“Viên Li?Viên Đan?” Phương Diệu Tổ chậm rãi lắc đầu “nếu Viên đô đốc còn sống, Viên gia còn có thể liều mạng nhưng nay Viên gia chia hai, huynh đệ dù sao cũng không bằng phụ tử, hơn nữa bọn họ còn quá trẻ, không có ý kiến nghiệp”
“Vậy Lũng Tây?” Phó Lệnh Nguyệt nghĩ tới Viên Li một mực đòi đến đó ‘chẳng lẽ Viên Li cố ý tránh mũi nhọn, cầu có một chỗ an phận”
“Nếu hắn có thể sớm nghĩ được như vậy thì hắn quá lợi hại’ Phuong Diệu Tổ lắc đầu “nhược điểm của con người chín là dục vọng, hắn xuất thân hào môn, nếu ngay cả dục vọng tranh thiên hạ cũng không có thì đúng là một nhân vật cá tính”
Phó Lệnh Nguyệt không nói nên lời, chỉ có thể thở dài. Viên Li đương nhiên có chuyện hắn muốn làm, có khi còn quan trọng hơn tính mạng của hắn. Hắn cũng không phải là người đạm bạc vô tranh, chắc chắn bên trong có âm mưu. Nàng cảm thấy ngữ khí của mình không chút khí lực “ngươi cẩn thận”
“Không cần lo lắng cho ta, ngươi hãy bảo trọng chính mình’Phương Diệu Tổ dặn dò ‘thế đạo rối loạn, ngươi cũng phải chuẩn bị đường lui cho mình, bớt qua lại với người của Lý gia, kết giao với người bên ngoài một chút, những người đến cầu phúc, có thể thi ân thì thi ân, có người tuy địa vị hèn mọn nhưng nói không chừng đến lúc quan trọng sẽ giúp được đại ân”
Những lời dặn dò ấm áp nhưng Phó Lệnh Nguyệt nghe lại cảm thấy rất lạnh. Nàng biết hắn nói vậy đều vì muốn tốt cho nàng nhưng nàng lại không hứng thú để làm chuyện đó. Nàng nghĩ nghĩ, chậm rãi nói “ta chỉ nhận ngươi”
Phương Diệu Tổ giật mình, những lời muốn nói đều bị nàng chặn ngay cổ họng. Hắn bình tĩnh nhìn nàng hồi lâu,nghiêm mặt nói ‘đúng, ngươi chỉ cần nhận ta” nói xong hôn lên trán nàng.
Mùa đông năm Khánh Long nguyên niên rất yên tĩnh.
Trong sự kiên nhẫn chờ đợi của Phó Lệnh Nguyệt, vào cuối tháng mười một, Huyền thiết ám vệ mà Lý Tuấn Ngạn đưa cho nàng cũng đã mang về tin tức tốt: Bàng Doanh Doanh hồi kinh. Xem ra nữ nhân có trao đổi mà Lý Tuấn Ngạn cũng không giấu riêng, khẩu dụ để cho Thần nữ toàn quyền xử trí
Phó Lệnh Nguyệt tạ ơn, cố ý thay một bộ nam trang giống như khi ở Triệu gia đại viện, ở trong tẩm điện chờ cố nhân đến
Nàng biết Tạ Bình An không biết nhiều bí mật, vì Tạ Cách sẽ không từ bỏ, mà Bàng Doanh Doanh cũng sẽ không nói ra toàn bộ những gì mình biết nếu biết đối mặt với nàng. Cho nên nàng cần dùng biện pháp khác khiến cho nàng ta mở miệng
Không ai dẫn đường, không ai giám thị, đại môn rộng mở
Bàng Doanh Doanh chậm rãi đi tới, dựa theo an bài trước đó, Huyền thiết ám vệ nói có người muốn gặp nàng
“Doanh Doanh, ngươi đã trở lại” Phó Lệnh Nguyệt một thân nam trang thanh sam, giang hai tay, tươi cười như ngày xưa.
Lúc này nói gì cũng là dư thừa. Hai người trải qua nhiều chuyện, gặp lại nhau đều ôm nhau thật lòng.
“Ngươi theo Tạ mập mạp ra ngoài chắc vất vả lắm phải không?” Phó Lệnh Nguyệt lên tiếng trước, ngữ khí thân thiết
‘Cũng may đã vượt qua’ Bàng Doanh Doanh hoàn toàn không xem nàng là Thần nữ, thở phào nói ‘ta cửu tử nhất sinh, cuối cùng đã trở lại”
“Khoa trương, ta biết nhiệm vụ của ngươi” Phó Lệnh Nguyệt khin thường nở nụ cười “dựa vào ngươi để đối phó với một nam nhân thì cửu tử nhất sinh gì chứ?miệng của Tạ Bình An không dễ cạy sao?”
Bàng Doanh Doanh lập tức than thở khóc lóc. Quý công tử như Tạ Bình An đều có một bệnh chung là đa nghi, nhất là khi hắn đang trong hoàn cảnh chim sợ cành cong, muốn moi tin từ miện hắn thực sự không có khả năng. Nhưng Bàng Doanh Doanh lại làm việc rất chuyên nghiệp, vì có thể trở lại nơi phồn hoa mà làm hết sức mình, không chỉ thiết kế có người đuổi giết, còn trúng độc giả chết, ngay trước đêm nàng chết đi, mới có thể dụ được Tạ Bình An nói thật.
“Thật hâm mộ ngươi” Bàng Doanh Doanh căm giận nói ‘ta lập tức phải lên đường, còn không biết tân chủ tử tính tình thế nào, nếu hắn khó hầu hạ, ta lại phải dạo một vòng qua Quỷ môn quan”
“Không cần phải lo lắng” Phó Lệnh Nguyệt chỉ chờ nàng nói những lời này ‘ngươi không cần phải ra tòa, nói cho ta nghe, ta có thể thuật lại”
Bàng Doanh Doanh ngẩn người, nghi hoặc trừng mắt nhìn nàng. Phó Lệnh Nguyệt nghiêm túc gật đầu ‘là thật, ta sẽ thỉnh chỉ của Hoàng thượng, ngươi không cần ra tòa”
Thiên hạ không có bữa ăn nào không phải trả tiền, đối với chuyện tự nhiên được ban ơn, mỗi một ám vệ đi ra từ Triệu gia đại viện đều rất mẫn cảm
“Nói thật với ngươi, ta muốn giữ ngươi ở lại Thần nữ điện” Phó Lệnh Nguyệt không đợi nàng nghi ngờ đã lên tiếng trước ‘ta ở đây một người nhà cũng không có, rất không được tự nhiên cho nên ta mới mạo hiểm đi cầu Thái hậu và Hoàng thượng. Ta đã nói với Hoàng thượng, ta và ngươi trước kia là bằng hữu, cho nên sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ ban đầu, có thể ở lại. Nhưng nếu ngươi không muốn ở lại đây với ta, ta cũng không cưỡng cầu. Tân chủ tử ngươi cũng đang ở bên ngoài chờ ngươi.Dù sao kinh thành phồn hoa, qúy công tử nhiều chỉ khổ cho những mĩ nữ như ngươi chứ tội gì tới ta đâu”
Sắc mặt của Bàng Doanh Doanh có chút thay đổi
“Ngồi đi’ Phó Lệnh Nguyệt biết nàng đã thả lỏng tâm tư, bất động thanh sắc hạ bậc thang cho nàng leo xuống ‘ngươi đã nhiều ngày vất vả, vẫn nên ngồi xuống, uống chén trà rồi nói chuyện”
Bàng Doanh Doanh ngồi xuống, cầm lấy chén trà, nhấp một ngụm, bắt đầu nói.
Tạ Bình An quả nhiên biết không nhiều lắm, bởi vì Tạ Cách hiểu rõ biết càng nhiều chuyện chỉ là mang theo gánh nặng và áp lực. Tạ Bình An chỉ biết, Tạ Cách đã nói nếu tương lai có nguy hiểm tới tính mạng thì lập tức sai người mở vách tường ra, bên trong có phong thư mật có thể cứu mạng hắn. Về phần những gì còn lại đều do Tạ Bình An lâu ngày tự nghiền ngẫm ra. Tỷ như Tạ Cách lúc trước cứu nhi tử độc nhất của hắn ra khỏi Lương cung đã làm ra chút chuyện ám muội, tỷ như Tạ Cách từ trước tới nay đều có liên hệ với dư nghiệ Tiền Lương; tỷ như sau khi Bắc Đẩu Thất Tinh xuất hiện, Tạ Cách ưu tư càng sâu; tỷ như ….
Nhưng tất cả cũng không thể là công tích để Bàng Doanh Doanh có thể về kinh. Phó Lệnh Nguyệt biết tin tức kinh tâm động phách thường ở phía sau cùng.
Tạ Bình An có nói, mấy năm trước, hắn từng vô tình mở ra một gian bí mật trong thư phòng của Tạ Cách. Nơi đó có một thứ rất cổ quái: một thạch thiền nhỏ, một ngọc xử không quá sắc nét còn có một cái chìa khóa được khảm bảy viên bảo thạch tinh xảo. Hắn đã quen nhìn qua đủ thứ châu báu ngọc ngà cho nên không để ý tới ngọc thiền và ngọc xử, hắn chỉ chú ý tới chìa khóa, cầm lên thì thấy phía sau có khắc hai chữ: Dao Quang.