Mật Thám Nương Tử

Quyển 4 - Chương 13: Mộng xuân phồn hoa




Phó Lệnh Nguyệt nghe vậy, nhất thời nổi da gà. Nàng không biết có phải Ngô Mỹ Nhân liên thủ với Thái hậu để đối phó nàng hay không, trong lòng có chút kinh hoảng 

“Thái hậu nương nương có gì sai phái, ta đương nhiên sẽ tận hết sức” nàng cố bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Ngô Mỹ Nhân, chuẩn bị tiếp chiêu

“Rất đơn giản, Thái hậu muốn mời Thần nữ nương nương thay nàng đi làm thuyết khách, cũng có thể nói là ở bên cạnh giúp đỡ, tìm hiểu tin tức’ Ngô Mỹ Nhân cười tủm tỉm trả lời

“Ta có thể làm gì?” Phó Lệnh Nguyệt ở trong lòng xem thường. Thanh Loan thấy đàn rắn không thể cắn chết nàng lại có âm mưu gì đây?

Ngô Mỹ Nhân không chút hoang mang giải thích ‘ngài cũng biết nay là lúc dùng người nhưng Triệu chủ…hắn có ý muốn rút lui ẩn cư”

Phó Lệnh Nguyệt giật mình. Triệu Thực muốn rời đi? là thật hay giả? có phải lại là âm mưu của Thanh Loan?

“Thái hậu khuyên ngăn hết lời nhưng không được, lại không muốn Triệu chủ rời đi, nghĩ tới Thần nữ nương nương và Triệu chủ đã có thời gian sống chung với nhau khá lâu, có quan hệ huyết thống, vì thế mới muốn ngài…”

“Ngô lão bản một chân đạp hai thuyền cũng thật vững chắc ah” Phó Lệnh Nguyệt châm chọc “một tấm lòng son sánh cùng nhật nguyệt nha” xem ra Viên Li đã không nói cho Ngô Mỹ Nhân biết chuyện nàng lén nghe trộm Triệu Thực và Thanh Loan nói chuyện với nhau, còn tưởng rằng nàng xem Triệu Thực là dưỡng phụ

“Thần nữ nương nương quá khen” Ngô Mỹ Nhân da mặt dày “ăn lộc của vua phải giúp vua phân ưu. Thuộc hạ là trung tâm, luôn nghĩ cho Thần nữ nương nương cho nên mới mạo muội đưa ra chủ ý này với  Thái hậu”

“Là chủ ý của ngươi?” Phó Lệnh Nguyệt lập tức cảnh giác

Ngô Mỹ Nhân tươi cười ‘với hiểu biết của thuộc hạ về Triệu Thực, hắn một khi đã muốn quy ẩn thì khó có gì ngăn cản được. Chim sắp chết hót tiếng bi ai, người sắp chết nói lời tốt lành. Dù không thể nói vậy nhưng lòng người vào những lúc như thế này sẽ rộng lượng nhất cũng là lúc rộng mở nhất’ nói tới đây, Ngô Mỹ Nhân đăm chiêu nhìn nàng

Phó Lệnh Nguyệt lại cảm thấy lộp bộp. Đúng, đây chính là một cơ hội, dù nàng có thể hỏi được gì từ Triệu Thực hay không thì đây cũng là một cơ hội để nàng biết được thân thế của mình

“Ta nhớ kỹ trung tâm của ngươi’ Phó Lệnh Nguyệt hứa hẹn ‘yên tâm, ta sẽ không nói với Viên Li về hành động hôm nay của ngươi”

Nàng phát hiện Ngô Mỹ Nhân rất am hiểu lòng người, hắn sẽ làm ra những chuyện khiến người ta thoải mái, sau đó không hề tham công mà thoái lui ra sau. Người như vậy, nếu là đồng đội thì chính là phúc khí lớn nhưng nếu là đối thủ thì rất đáng sợ.

Nàng cũng không che giấu hắn “ngươi an bài chúng ta khi nào gặp mặt?’

“Sau giữa trưa hôm nay” Ngô Mỹ Nhân hài lòng cười

Có Thái hậu bày mưu đặt kế, lại có Ngô Mỹ Nhân và thị vệ đại nội mặc thường phục hộ giá, Phó Lệnh Nguyệt ung dung đi ra ngoài.

Nàng không ngừng suy xét dụng ý thật sự của Triệu Thực. Nàng đã quên mất tính tình của hắn, thật ra hắn yêu thích tự do, vốn không nên xuất hiện ở kinh thành. Triệu Thực rất không thích sự đấu đá chốn quan trường, chỉ thích hợp làm một sát thủ nhàn vân nhã hạc ung dung tự do. Nếu lúc trước hắn ở lại hồng trần là vì trong yêu thích Thanh Loan, vậy hiện tại quy ẩn là vì cái gì? hắn có thể bỏ được Thanh Loan trong lúc cần người nhất mà ra đi sao?

Từ phía bắc, một con ngựa phóng nhanh tới. Triệu Thực một thân thanh y đơn giản, không vật dụng dư thừa, quả là muốn tiêu sái rời đi

Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nhớ tới những ngày tháng theo hắn bôn ba khi còn nhỏ, trong lòng không khỏi đau xót, có chút buồn bã. Nàng lên tiếng “Nhị gia…” lại không biết nói gì, chỉ có thể ngượng ngùng cười

Ngô Mỹ Nhân biết điều cho mọi người lui xuống, để hai người có không gian nói chuyện riêng với nhau

Triệu Thực ngẩn người, phi thân xuống ngựa, kinh ngạc hỏi ‘Thanh Loa để ngươi đi ra?”

Phó Lệnh Nguyệt chỉnh lại “là ta tự làm chủ. Nhị gia, ngươi thật sự phải đi sao?”

“Đúng vậy” Triệu Thực quyết đón gật đầu, ánh mắt như có vẻ đã trút được gánh nặng “cũng tới lúc ta nên đi”

“Nghe ngươi tự nói, ta mới tin” Phó Lệnh Nguyệt cúi đầu ‘ngươi không nói dối, đúng là thật phải đi”

Triệu Thực mấp máy môi như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Hai người đứng yên, trầm mặc không lên tiếng

Cuối cùng là Phó Lệnh Nguyệt lên tiếng trước ‘sau này làm sao tìm ngươi?’

“Có thể tìm được sẽ không nói tái kiến” Triệu Thực mỉm cười “Tiểu Nguyệt, ngươi tự bảo trọng”

‘Nhị gia” Phó Lệnh Nguyệt lấy hết dũng khí, nắm ống tay áo hắn, hỏi ‘ngài là Ngọc Hành tinh sao?”

Triệu Thực cười khổ “vấn đề này ta đã trả lời Cẩm y vệ. Ta không biết ai là Ngọc Hành tinh’

“Nếu ngài không phải là Ngọc Hành, vậy ta cũng không phải là Thần nữ. Ta là phụ tinh đúng không? ta chỉ là một thế thân’ Phó Lệnh Nguyệt tràn đầy hi vọng truy vấn ‘Nhị gia, ta nhớ được chút ký ức” nàng thuật lại những gì mình đã nhớ được ‘người đem ta phó thác cho ngài, làm ta tin nàng là thê tử của ngài là ai?”

Triệu Thực khó tin liếc mắt nhìn nàng “đó chính là ma ma trong Thần nữ điện ở Kiến Dương, nàng đã chết”

Phó Lệnh Nguyệt không ngờ Triệu Thực chịu trả lời, nàng vui sướng hỏi tiếp ‘vậy ta rốt cuộc là ai? phụ mẫu ta ở đâu? bọn họ còn sống không? là ai?”

“Nếu ta đoán không lầm, ngươi hẳn là nữ nhi của một nhà nghèo” Triệu Thực cắt ngang lời nàng “nhưng ngươi phải biết rằng người định không bằng trời định, có đôi khi mắt thường không thể nhìn thấy được chân tướng, cho nên ta không thể trả lời ngươi”

Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt, trố mắt ngạc nhiên

‘Công chúa và thế thân vẫn cùng ở trong Thần nữ điện” Triệu Thực đúng là sảng khoái nói chuyện như Ngô Mỹ Nhân dự đoán “Lương đế nói thân thể công chúa không tốt, cần Thần nữ cầu phúc, cho nên…hai tiểu cô nương vẫn cùng được người trong Thần nữ điện nuôi dưỡng, người ngoài không thể tới gần cũng không thể phân biệt”

“Vậy ngài làm sao tìm được ta?” Phó Lệnh Nguyệt nghi hoặc

“Tuy chúng ta có nội gián nhưng lúc phá cung rất loạn. Ta khó khăn tìm được ma ma kia, nàng đưa cho ta một tiểu cô nương, nói là đã cho uống thuốc. Đó chính là ngươi’ Triệu Thực điềm đạm đáp “ngươi hẳn chính là thế thân nhưng chỉ sợ xuất hiện chuyện không nên có”

Phó Lệnh Nguyệt đã nghe hắn nói chuyện với Thanh Loan nên đã sớm có chuẩn bị tâm lý, vội hỏi “vậy nếu ta là thế thân thì phụ mẫu ta đâu? bọn họ ở nơi nào?”

“Đều đã chết” Triệu Thực lời ít ý nhiều

‘Bị ai giết” Phó Lệnh Nguyệt hỏi rồi mới thấy hối hận

“Khi ta tìm đến thì chỉ còn lại thi thể đã bị thiêu cháy” may mà Triệu Thực không để ý “khi đó đã không thể nào nhận diện nhưng có thể nhận ra là bị giết sau khi phóng hỏa, cái khác thì không manh mối gì”

Chuyện muốn biết từ lâu đột nhiên lại biết được kết quả ngoài ý muốn, Phó Lệnh Nguyệt đứng sững người, tay chân luống cuống

Triệu Thực lại hỏi ‘ngươi vẫn muốn biết thân thế của mình, giờ đã biết, có thể làm gì?”

Đúng vậy. Phó Lệnh Nguyệt cảm giác như sức lực toàn thân đều bị mất hết. Chính là như vậy. Nàng không có thân thế kinh hãi thế tục gì, thậm chí cha mẹ cũng đã chết trong loạn lạc, không có chỗ để trút cừu báo oán. Nàng biết rồi thì có thể làm gì? Những gì Triệu Thực nói không giống là lừa nàng, nếu tất cả đều là âm mưu định sẵn, vậy hắn cũng không có lý do gì để khiến nàng nhụt chí

“Vì sao lúc này ngươi lại nói cho ta biết?” vì sao trước giờ nàng hỏi thế nào hắn cũng không nói, vào lúc này lại nói thẳng ra?

Triệu Thực đáp rất thẳng thắn “bởi vì trước kia ta không có buông, hiện tại ta đã buông xuống”

Phó Lệnh Nguyệt nhìn vào đôi mắt thản nhiên, bình tĩnh của hắn, trong chớp mắt có chút thất thần

“Tiểu Nguyệt” Triệu Thực trầm tư hồi lâu, thở dài bùi ngùi ‘đừng quá cố chấp, cuộc sống nên hướng về phía trước.Có đôi khi quên đi mới có thể sống tốt. Ta vẫn nghĩ mình đã thông suốt nhưng thật ra không phải, trước kia ta rất cố chấp nên mới mất đi nhiều thứ tốt đẹp, vì thế mười năm qua ta sống không vui may mà hiện tại ta đã thực sự buông xuống”. Hắn lắc đầu nỉ non ‘từ bỏ, ngộ được điều này cũng rất khó”

Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên. Nàng lẳng lặng nhìn sát thủ máu lạnh đã nuôi mình khôn lớn nay đột nhiên biến thành ẩn thế.

Triệu Thực nắm lấy mã tiên, cười hỏi ‘Đại Tề quốc rất nhanh sẽ rối loạn. Tiểu Nguyệt, lần này có thể đi cùng ta không?”

Phó Lệnh Nguyệt hồi thần, quẫn bách, lắp bắp đáp “không, không…”

Triệu Thực phi thân lên ngựa “haha…ngươi còn trẻ đương nhiên không nhìn trần tục phồn hoa. Cũng đừng cố quá, bảo trọng”

“Nhị gia. Có thể tìm được ngài ở Kiến Dương không?phải tìm được ngài ở nơi nào?” Phó Lệnh Nguyệt hô lớn

“Nếu có duyên, sau này sẽ gặp lại” Triệu Thực gio roi thúc ngựa, động tác tiêu sái đến cực điểm

Bụi tung mù mịt, bóng người đã không thấy, Phó Lệnh Nguyệt vẫn còn đứng yên sững sờ. Lần đầu tiên nàng thấy dao động về tương lai của mình. Mặc kệ vì nguyên nhân gì thì nam nhân này cũng đã dưỡng dục nàng tám năm, khi hắn rời đi cũng đã nói hết những gì hắn biết. Hắn cũng coi như là người thân duy nhất của nàng ở trên đời này.

Triệu Thực đi rồi, nay nàng cô độc một mình, nàng nên làm gì?

Trở lại Thần nữ điện, Phó Lệnh Nguyệt thất thần rất lâu, ngay cả đám người Ngô Mỹ Nhân đi lúc nào, nàng cũng không biết. Triệu Thực đi rồi, trong nháy mắt nàng cũng nghĩ sẽ thu tay lại nhưng đã rất nhanh từ bỏ ý định này. Nàng cũng không biết mình luyến tiếc cái gì nữa, thật ra chân tướng đã gần như sáng tỏ, nàng không phải là phụ tinh mà là Thần nữ, tuy rằng xác suất này rất nhỏ. Nếu là Thần nữ, nàng nên trả thù hoàng tộc Lý thị. Nếu là phụ tinh…nàng chỉ là một nữ nhi nhà bình thường bị hoàng đế Tiền Lương chọn làm thế thân cho Thần nữ, phụ mẫu của nàng trở thành giáo chúng của Kiền giáo, trong lúc loạn lạc đã không biết chết vào tay ai.

Một bầu nhiệt huyết của nàng đột nhiên tan rã, khí lực toàn thân cũng mất hết.

Triệu Thực không phải người chủ động nói dối, nàng vẫn tin vào sự cố chấp của hắn, đây cũng chí là chỗ độc đáo của hắn.

Suốt mấy ngày qua, Phó Lệnh Nguyệt đều nhốt mình trong điện. Nàng đã không còn mục tiêu để sống, nàng rất bối rối, tâm loạn như ma.

Triệu Thực nói đúng, Đại Tề quốc rất nhanh đã trở nên rối loạn

Bên ngoài Thát Đát tiến quân thần tốc xâm lấn phía tây, Lũng Tây gần như thất thủ; Mục Cổ thường xuyên quấy rầy phương bắc, huyết tẩy ba thành. Lưu Cầu, Nguyệt Thị, Tân La, Triều Tiên…mấy phụ quốc thừa dịp loạn mà xưng tự trị; quốc khố trống rỗng. Lý Thành Khí ứng phó vô cùng mệt mọi.

Bên trong, các lộ quân phiệt ngày càng bành trướng, Trung quân và Tả quân tìm mọi cơ hội moi móc quốc khố, thậm chí Trung quân Phương Đô đốc ỷ mình là hoàng thân quốc thích, càng ra sức chiếm đất, vơ vét của cải.

Cuối hè, bệnh của Tả quân Viên đô đốc trở nên nguy kịch, cuối cùng cũng trút hơi thở cuối cùng. Tả quân thế tử Viên Đan tiếp nhận chức vụ Tả quân Đô đốc. Viên Đan tuổi trẻ khí thịnh, hành sự dứt khoát, ngày càng mở rộng thế lực, không thua kém gì Trung quân phủ. Đồng thời phản loạn phía nam lại ngóc đầu trở lại nhưng lúc này không dùng danh nghĩa chấn hưng Kiền giáo nữa mà là khôi phục Tiền Lương.

Bá quan văn võ lúc lâm triều không ngừng chỉ trích lẫn nhau, thậm chí có người nói nếu khi trước để Hữu quân Đô đốc Viên Li đóng quân ở Lũng Tây thì cửa ngõ tây bắc cũng không đến nỗi không giữ được

Các Đô đốc phủ đều đã ủ mưu từ lâu, giờ bắt đầu hành động. Tả quân Đô đốc Viên Đan mượn lý do bình định phản loạn mà trú đóng phía tây nam. Trung quân Đô đốc kiêm phò mã Phương Quang Tông mang binh chiếm cứ phía đông bắc kinh thành, tâm tư đã quá rõ ràng

Phó Lệnh Nguyệt đứng lặng giữa Thần nữ điện nguy nga, cho đến khi hai chân tê mỏi. Nàng vẫn chưa nghĩ thông, nên đi hay ở lại. Đi thì đi về đâu, ở lại thì vì cái gì mà ở lại. Cứ vậy mà hỗn độn đến vào thu.

Kinh thành, bề ngoài vẫn sóng yên gió lặng trước cơn giông bão. Có người mở yến hội, có người xây phủ đệ…

Tháng tám, hương hoa quế thơm nồng khắp phố cũng là lúc Phương Diệu Tổ trở về từ phía đông nam. Viên Li vẫn luôn che giấu tâm tư, im hơi lặng tiếng nay trở thành cánh tay đắc lực không thể thiếu của Lý Thành Khí.

Phó Lệnh Nguyệt liếc mắt nhìn Phương Diệu Tổ trong y phục Đô đốc, đột nhiên có chút sợ run

‘Sao vậy? có gì không vui?” Phương Diệu Tổ tâm tình rất tốt, bộ dáng đắc ý mười phần “mấy tháng qua đều thấy ngươi rầu rĩ không vui lại không rảnh để hỏi, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Phó Lệnh Nguyệt liếc mắt, cung nữ thái giám lập tức thối lui qua một bên. Nàng cười cười, nói ‘ta đột nhiên phát hiện mình vô dụng, không biết sống sót là vì cái gì”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Phương Diệu Tổ lập tức nghiêm mặt nói “nay Đại Tề quốc loạn trong giặc ngoài, nếu ngươi có thể chỉ ra kim khố bảo tàng của Tiền Lương, khoảng cách sẽ không còn’

Phó Lệnh Nguyệt biết hắn hiểu lầm, lập tức cười to

“Đừng suy nghĩ lung tung. Ta nói rồi, mọi chuyện còn có ta” Phương Diệu Tổ thuần thục đưa tay ôm lấy nàng. Lúc này hắn không hề kiêng dè có người nhìn trộm, dám công khai ôm nàng ở ngoài điện. Phó Lệnh Nguyệt run lên, xem ra thời thế lúc này, triều đình đã không khống chế được nữa.

“Diệu Tổ’ nàng đột nhiên hỏi ‘nếu có một ngày ta mất tích, ngươi có khổ sở hay không?’

“Ngươi muốn đi đâu?” Phương Diệu Tổ cau mày”

“Ta không muốn làm Thần nữ’ Phó Lệnh Nguyệt bình tĩnh ‘ta có lẽ đã biết được thân thế của mình, ở lại cũng không ý nghĩa gì’

‘Sao lại không có ý nghĩa?’ Phương Diệu Tổ cắt ngang ‘ta cứ thắc mắc sao mấy tháng nay ngươi luôn mất hồn mất vía. Ta nói rồi, mặc kệ ngươi là ai, ngươi đều là người của ta. Vì ta, ngươi có thể thành thật ở trong này không?’.Hắn trổ tài ăn nói ‘nay thế cục đại loạn, thiên hạ nổi can qua, khắp nơi đều là chiến tranh loạn lạc, ngươi là một nữ nhân, ra khỏi Thần nữ điện, cho dù có võ công cũng khó có thể lo cho mình. Triều đại thay đổi, không ai muốn mạo hiểm đi giết Thần nữ. Năm đó tiến đế tấn công Thần nữ điện ở Kiến Dương cũng là muốn phá vỡ âm mưu dùng danh nghĩa Thần nữ của Lương đế”

“Nhưng hai Thần nữ cùng thế thân chẳng phải không thấy sao?” Phó Lệnh Nguyệt xót xa

“Không phải ngươi đã xuất hiện sao?”Phương Diệu Tổ thẳng thắn “chân tướng lúc đó thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ được công bố khắp thiên hạ. Tiên hoàng có thể đổ trách nhiệm lên đầu Lương đế, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi là Thần nữ thì ngươi sẽ được an toàn, ai cũng không dám sát hại Thần nữ, ai thượng vị cũng đều cần có Thần nữ”. Hắn tiếp tục khuyên giải ‘nay địa vị của ngươ đã vững chắc, ở lại Thần nữ điện trong kinh thành là tốt nhất, an toàn nhất. Hiện tại suy nghĩ của ngươi hỗn loạn, bất động là hành vi tốt nhất, đừng làm chuyện điên rồ, đừng khiến người thích ngươi phải lo lắng cho ngươi. Có thể chứ?”

Phó Lệnh Nguyệt đờ đẫn, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt kiên nghị, tự tin của hắn. Nàng hẳn nên thấy cảm động nhưng trong lòng lại phập phồng không yên

Đêm nay, Phó Lệnh Nguyệt lại muốn uống rượu. Hương hoa quế tràn ngập khắp điện càng khiến nàng tâm phiền ý loạn. Thời khắc như thế này, nàng luôn nghĩ tới Viên Li. Nếu hôm nay là hắn nói những lời này với nàng thì tốt biết bao

“Sao ngươi lại uống rượu” đột nhiên một giọng nam dễ nghe vang lên

‘Chỉ có rượu mới có thể giúp giải ưu’ nàng si ngốc cười, không quay đầu cũng biết là ai “Ngô lão bản lá gan ngày càng lớn”

“Ta nhớ hình như ngươi đã nói sẽ không bao giờ uống rượu nữa’ Ngô mỹ nhân ngồi xuống đối diện, cầm lấy cái chén, cử chỉ tự nhiên “nay lại nuốt lời, xem ra đã gặp chuyện gì phiền lòng. Đây là một cơ hội tốt để bày tỏ trung tâm, thuộc hạ đương nhiên không thể bỏ qua”

Phó Lệnh Nguyệt bật cười. Người này đúng là yêu nghiệt thấu hiểu lòng người. Nàng đang cần một người cùng uống rượu, cùng tám chuyện.

Ngô Mỹ Nhân không nói gì, chỉ im lặng cùng nàng một ly lại một ly, nâng chén đối ẩm

Phó Lệnh Nguyệt nhìn hắn, cười nói ‘Mỹ Nhân, ngươi thực sự là cô nhi sao?

“Đúng vậy’ Ngô Mỹ Nhân thản nhiên cười ‘không ai dám nguyền rủa cha mẹ mình đã chết. Người như chúng ta, có mấy ai biết cha mẹ mình là ai’

“Đúng vậy, có khi vì kẻ thù mà bán mạng cũng không biết’ Phó Lệnh Nguyệt cảm khái ‘nhưng nếu có ngày ngươi biết lại không thể làm gì…có năng lực lại không chỗ dùng…’nàng cố biểu đạt cảm giác của mình

Ngô Mỹ Nhân mặt không thay đổi, nhún vai “nghĩ nhiều vậy làm gì, tiếp theo nên làm chuyện mình thích”

Phó Lệnh Nguyệt sửng sốt “ngươi thích làm gì?”

“Không có gì” Ngô Mỹ Nhân cho một quả nho vào miệng, đáp ‘ta muốn làm cho một ai đó vui vẻ thì ta sẽ làm’

“Ai?” Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên. Triệu Thực vì  Thanh Loan, còn Ngô Mỹ Nhân?

“Không phải vì nữ nhân” Ngô Mỹ Nhân liếc mắt nhìn nàng ‘ngươi đừng suy nghĩ hạn hẹp như vậy”

Phó Lệnh Nguyệt giận dữ.Nàng ghét nhất là Ngô Mỹ Nhân luôn giễu cợt nàng ngu ngốc

“Đơn giản là ơn tri ngộ, ân cứu mạng hoặc dưỡng dục cũng có thể là khí phách giang hồ’ nàng kết luận “là ân là nghĩa, Ngô lão bản cho ta đại khai nhãn giới cũng tốt”

“Không liên quan tới ân tình” Ngô mỹ nhân lắc đầu “người như ta, vong ơn phụ nghĩa, chỉ nhận mệnh mà làm” hắn nâng tay, rót rượu cho nàng ‘ta chỉ làm việc khiến ta vui vẻ. Nhân sinh khổ đoản, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dùng nhiều giáo điều như vậy để trói buộc mình làm chi. Mặc kệ cái gì nhân nghĩa đạo đức, thiên lý luân thường, chỉ cần mình thích thì mình làm thôi”

Phó Lệnh Nguyệt bật cười “ngươi là vào Đạo gia hay quy y Phật gia? những lời này nghe như ngộ ra trí tuệ gì lớn nha”

“Ta cái gì cũng không tin” Ngô mỹ nhân lắc đầu ‘Phật gia không hỏi sinh tử, Đạo gia ghét chết trọng sinh; Phật gia để ý tới vạn vật, siêu thoát luân hồi, Đạo gia chú vô khiên vô quải, tu hành kiếp này. Đến cuối cùng, không phải cũng là Phật gia muốn lên Niết Bàn, Đạo gia muốn được phi thăng thành tiên, tất cả đều vì sở cầu sao? tu hành như vậy khác gì sống trong hiện thực?”

Phó Lệnh Nguyệt ngẫm nghĩ, thán phục nói ‘ta bội phục ngươi. Ngươi mới là người siêu thoát nhất”

Ngô Mỹ Nhân tươi cười nhận lời khen tặng

Ánh trăng chiếu rọi, Phó Lệnh Nguyệt nhìn sườn mặt tuấn mỹ của hắn, đột nhiên cảm thấy như có gió mát thổi qua khiến tâm tình của nàng bình thản trở lại

‘Mỹ Nhân’ nàng nhẹ giọng đổi xưng hô “ngày đó ngươi hát khúc kia, ta rất thích”

Ngô Mỹ Nhân nghĩ nghĩ, liền nhớ ra ‘là Dạ vũ sao?”

“Đúng vậy, lại hát một lần nữa cho ta nghe đi” Phó Lệnh Nguyệt nằm úp sấp trên bàn

Ngô Mỹ Nhân ngồi thẳng người, cất tiếng hát.

“Những mưa gió lê hoa, trách tác liêm long, khéo cửa sổ nhỏ sa.”

“Thậm cảm xúc đăng tiền, khách hoài chẩm bạn, tâm sự thiên nhai.”

“Ba ngàn trượng thanh sầu tóc mai, năm mươi năm mộng xuân phồn hoa.”

“Đột nhiên gặp người gia, dương liễu phân yên, phù thượng diêm nha.”

Ba ngàn trượng thanh sầu tóc mai, năm mươi năm mộng xuân phồn hoa?

Phó Lệnh Nguyệt nghe đến nhập thần