Một câu này đã hoàn toàn chặn miệng Phó Lệnh Nguyệt
Đúng, Viên Li đã từng nói rất nhiều lần, đã sớm nhắc nhở nàng, hắn sẽ làm nhiều chuyện, có thể ảnh hưởng đến tình thân và cả bản thân hắn. Nàng cũng đã từng tưởng tượng nhiều tình huống, nghĩ hắn có thể vì đại sự mà xảy ra tranh chấp với nàng và nàng hoàn toàn lý giải được những điều này. Nhưng luôn có những biến cố khiến người ta không kịp đề phòng, nàng chưa từng nghĩ tới Viên Li sẽ ra một chiêu này. Lòng của nàng dù rộng rãi thế nào cũng không thể nhận nổi đả kích như vậy, người thân mật nhất lại có con với nữ nhân khác, nhất là khi hắn lại nói lý trí, lạnh lùng như vậy. Mà lý do như thế, dù thế nào, nàng cũng không phản bác được.
Thể chất của nàng quỷ dị, không thể sinh con. Thân phận của nàng đáng sợ, trước hai mươi bốn tuổi cũng không thể sinh con. Làm nữ nhân, nàng chính là phế vật vô dụng đến mười phần
Phó Lệnh Nguyệt vừa đau vừa xót, rũ mắt, không nói nên lời
“Cảm ơn ngươi’ Viên Li nhẹ giọng nói ‘Phương Diệu Tổ từ bỏ là do ngươi giúp ta”
Phó Lệnh Nguyệt ngẩn người, sau đó mới hiểu ra là hắn nói cái gì. Nàng chua sót cười “ngươi không hận ta là tốt rồi’ dù sao nàng cũng vừa mới dùng đao uy hiếp con hắn
“Sẽ không’ Viên Li chưa nói hết câu đã bắt đầu ho nhẹ ‘ngươi làm cái gì, ta đều không hận ngươi. Là ta nợ ngươi”
Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy đau xót. Nàng nhớ tới những chuyện của hai người, cùng trải qua mưa gió lại chia tay ảm đạm, nghĩ lại mà kinh “việc này rất nhỏ so với những gì ngươi làm cho ta”. Lòng của nàng trở nên rối rắm, không biết nói thế nào, thay đổi đề tài “vì sao ngươi muốn đi Lũng Tây?”
“Có việc’ Viên Li cúi thấp đầu, tiếc chữ như vàng
Phó Lệnh Nguyệt biết phán đoán của Phương Diệu Tổ đã đúng. Viên Li đi Lũng Tây nhất định có việc, còn là đại sự
“Vậy thân thể của ngươi, có thể ở đó sao?” khi hỏi những lời này, cảm giác của nàng cũng như trước đó. Đối với Viên Li, nàng không còn lo lắng, khó xử nữa, toàn thân của nàng không còn đờ đẫn như hít ma túy, chỉ đơn thuần là bàn chính sự mà thôi
Viên Li buồn bã nở nụ cười, do dự thật lâu, vẫn là ba chữ “cảm ơn ngươi”
“Cảm ơn ta cái gì? là vì ta trị bệnh của ngươi sao?” Phó Lệnh Nguyệt chua sót “nói cho ta biết, bệnh của ngươi khi nào thì tốt? khi đó, ta còn ở trong Tả quân phủ, là khi đưa Liễu Dung đi là đã tốt rồi sao?”
“Không có” Viên Li ngượng ngùng “khi đó thì chưa, là không lâu sau đó”
“Do Tố nữ cửu thức?” Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên nghĩ tới chi tiết này. Quả thật đúng như hắn nói, thời gian đó vẫn luôn dùng hình thức song tu này. Thì ra lại có ý tứ lớn như vậy. Nàng nghĩ một đường làm một nẻo ‘vậy chúc mừng Viên đô đốc có được quý tử. Là trưởng tử, nên đưa đến Tả quân phủ, báo tin vui với lão Đô đốc và lão phu nhân mới phải”
“Tiểu Nguyệt” Viên Li ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào mắt nàng “ta cầu ngươi một việc. Chuyện này, ta không muốn lộ ra”
“Vì sao?” Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc “không cho bọn họ nhập khẩu, ngươi nỡ sao?”
“Nỡ” Viên Li mặt không chút thay đổi “bọn họ sẽ lập tức rời đi, không ở lại kinh thành”
Phó Lệnh Nguyệt kinh ngạc nhìn hắn, nhận thấy trong mắt hắn lóe lên tia lệ khí lạnh như băng, kiên định. Nàng cũng không hỏi tiếp, đây nhất định là một việc tình cờ. Viên Li không cho đứa nhỏ này danh phận, đứa nhỏ sẽ không trở thành thế tử của Hữu quân phủ. Hắn muốn làm gì?
“Ta vẫn đang do dự, không biết để hắn trải qua cuộc sống như thế nào” Viên Li như nhìn thấu lòng nàng, thì thào giải thích
“Ngươi có thể lựa chọn sao?” Phó Lệnh Nguyệt nhìn phấn hoàng điền trên tay, có chút buồn cười
“Bây giờ còn có thể” Viên Li thản nhiên cúi đôi mắt “nhưng thời gian không nhiều lắm” hắn lấy khăn che miệng, ho khan liên tục
Phó Lệnh Nguyệt sâu kín nói “nhìn ngươi sống y như chịu tội”
Hắn có nhiều đại sự không thể nói, có lẽ khi chết đi lại chính là giải thoát.
“Ta không vào địa ngục thì ai vào” Viên Li cười khổ, thu khăn, thanh âm bất đắc dĩ “trúng mục tiêu, nhất định trốn không thoát”
Phó Lệnh Nguyệt cảm giác như cổ họng mắc phải xương cá, nuốt không được, nhả không xong, lúc này nói gì cũng không thích hợp. Nam nhân này không không phải là của nàng, là nàng tình nguyện đơn phương thích hắn, nay cũng nên kết thúc. Nhìn vệt đỏ vương trên khóe miệng hắn, giận hờn của nàng liền tiêu tan. Hắn muốn lưu lại huyết mạch, hắn muốn làm đại sự, làm một nam nhân, điều đó không có gì đáng trách. Nàng không thể giúp hắn, vậy chỉ có thể lo cho mình.
Nàng xoay người rời đi ‘ngươi cố gắng đi, ta đi đây”
Trời hửng sáng, Phó Lệnh Nguyệt mới về tới Thần nữ điện mà không ai hay biết. Tất cả đều yên tĩnh như khi nàng rời đi, lúc này đây, nàng ngủ rất nhanh, vừa ngã đầu xuống gối là ngủ ngay. Không mơ, không có Viên Li, chỉ đơn thuần là ngủ thật sau. Khi nàng tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối.
Cung nữ nghe được tiếng động, vội tiến vào bẩm báo “ban ngày Nhiếp chính vương Lý Thành Kí có tới, thấy cung nhân gọi nàng mấy lần cũng không tỉnh liền rời đi”
Phó Lệnh Nguyệt có chút vô thố. Lý Thành Khí tới đây làm gì? hỏi thì cung nữ cũng không biết, chỉ biết Lý Thành Khí nói cũng không có việc gì, hắn chỉ là thấy sắp đến ngày mồng sáu tháng sáu, là tiết thiên huống, sẽ để đốc thúc Lễ bộ và Khâm thiên giám chọn ngày, cũng hỏi xem nàng có cần gì không.
Tiết Thiên huống là ngày hội trọng đại nhất của Kiền giáo
“Mang cho ta vài hũ rượu’ Phó Lệnh Nguyệt cảm thấy rất khó chịu. Ngự trù làm mấy món thanh đạm, nàng miễn cưỡng ăn một ít rồi tự rót tự uống.
Đầu óc của nàng phiêu diêu nhưng cũng rất thanh tỉnh. Viên Li là quỷ đoản mệnh, nàng còn nghĩ tới hắn làm gì?hắn không giận không ham, khống chế rất tốt cảm xúc của mình, đặc biệt kín miệng. Có thể nói hắn là điển hình của người không thể thâm giao. Người đã trải qua huấn luyện như nàng sao có thể động tâm với hắn?Nghĩ lại, tất cả đều rất bất khả tư nghị. Hai người lúc trước đối chọi với nhau gay gắt, cuối cùng lại trở thành một đôi oan gia vui mừng.
Phó Lệnh Nguyệt đờ đẫn nở nụ cười
Viên Li chưa từng nói cho nàng biết bí mật gì, những chuyện của nàng, đa phần đều do Phương Diệu Tổ tiết lộ. Hành động của Viên Li rất quỷ dị, lời nói thì giấu diếm, thế nhưng vào lúc nàng gặp nguy hiểm thì lại thần bí xuất hiện. Hắn cái gì cũng không nói, rất kín miệng. Người như vậy, có đợi nữa cũng vô dụng. Vì để biết được thân thế của mình, nàng quyết định thay đổi mục tiêu. Chỉ có thể là Phương Diệu Tổ.
Không biết uống bao nhiêu rượu, Phó Lệnh Nguyệt chìm vào mê man nhưng đến nửa đêm, nàng đột nhiên bị cảm giác buồn nôn mãnh liệt làm cho tỉnh lại. Lần đầu tiên trong đời nàng say rượu tới mức ói cả một đêm, đến khi tứ chi đều run lẩy bẩy.
Thần nữ điện cấm người ngoài, vì thế cung nữ không dám đi tìm ngự y, chỉ có thể giúp nàng đổi nước, lau mặt…
Phó Lệnh Nguyệt lần đầu tiên hối hận vì đã ép buộc bản thân. Nàng vô lực nằm đó, giống như nước trong người đều đã cạn kiệt, lục phủ ngũ tạng trở nên hư không. Nàng cảm thấy thân thể chỉ còn là một cái xác không hồn.
Một đêm vất vả, nàng lại ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, khi ánh mặt trời lên cao, Phó Lệnh Nguyệt mới chậm rãi mở mắt ra. Nàng lau mồ hôi trán, nhìn ánh nắn bên ngoài cửa sổ, cảm giác như được tái sinh
Trước tiết Thiên huống một ngày, Phó Lệnh Nguyệt rất nhanh đã khôi phục nguyên trạng.
Mồng sáu tháng sáu, tiết Thiên huống là ngày hội quan trọng nhất của Kiền giáo. Tương truyền vào ngày này, Thần nữ sẽ ban tặng thiên thư cho nhân gian. Trong dân gian lại có truyền thuyết, ngày đó là ngày rồng phơi nắng, sẽ mang toàn bộ sách, khí cụ, quần áo trong nhà đem ra phơi nắng. Nữ nhân trong ngày này phải gội đầu, nương tử nhà giàu có còn có thể dùng cánh hoa để nhuộm móng tay.
Trong Thần nữ điện từ sáng sớm đã bận rộn không ngừng
Phó Lệnh Nguyệt không có tinh thần, phân phó cung nữ đưa mình ra ngoài phơi nắng
Chín mươi chín bậc cầu thang bằng ngọc thạch của Thần nữ điện đều phơi đầy kinh thư, quần áo, pháp khí…Phó Lệnh Nguyệt trầm mặc nhìn, trong lòng cảm thấy buồn bã. Kinh thư có thể phơi nắng, tâm tình cũng vậy được không? nàng phơi nắng cả ngày, buồn bực trong lòng liệu có thể tiêu trừ?
Đến giữa trưa, cung nữ theo quy củ, hầu hạ Phó Lệnh Nguyệt gội đầu. Hồi lâu, cả sảnh đường đều là kiều nga áo choàng ứt đẫm, thủy nhuận linh lung. Phó Lệnh Nguyệt yên lặng nhìn, tâm tình cũng thoải mái hơn.
Sau giữa trưa là huân hương tiểu khế. Tiểu Đa Tử dùng cánh hoa tươi mới nhuộm móng tay cho nàng, không ngừng lải nhải rằng tối nay Thần nữ điện sẽ có yến hội long trọng, ngay cả Hoàng thượng cũng đến, Thần nữ nương nương nhất định phải hảo hảo chuẩn bị.
Hoàng thượng? Lý Tuấn Ngạn sẽ tới? Phó Lệnh Nguyệt đột nhiên hồi thần
Nàng chưa kịp hỏi, Lương quản gia đã vén mành đi vào, bẩm báo ‘Thần nữ nương nương, Nhiếp chính vương phủ đưa lễ vật đến”
Lý Thành Khí không tự mình đến, chuyện lạ à nha.
Nghe nói Đại Minh phủ, Hồn Xuân phủ xảy ra nạn châu chấu, phụ quốc Triều Tiên lại xảy ra loạn binh, Lý Thành Khí bận đến chân không chạm đất nên mới lần đầu tiên nhờ người khác mang lễ vật đến. Phó Lệnh Nguyệt trong lòng lại rất vui, tiểu tử này rốt cuộc cũng không có thời gian để thử nàng.
Cả buổi chiều, Phó Lệnh Nguyệt mệt mỏi ứng phó với việc các nơi đưa lễ vật đến. Tuy quản gia đã sớm chuẩn bị tặng vật đáp tạ nhưng nàng vẫn phải ra mặt nghênh đón, cười suốt cả buổi khiến miệng nàng cứng ngắc. Thật ra, tính nàng vốn tính toán, nhập vào toàn là kim khí ngọc khí mà đưa ra chỉ là bài tử bằng ngọc bình thường, thậm chí với nhà bình thường chỉ là một tờ giấy vàng.
Tế thiên thành công lại có Ngọc thiền bên người, địa vị Thần nữ của nàng đã không thể lay chuyển. Nàng chỉ niệm vài câu, trang nghiêm khai quang, người ngoài muốn không tin phục nàng cũng khó tìm được lý do.
Có điều, thời gian yết kiến sắp kết thúc, Hữu quân Đô đốc Viên Li lại hiếm khi tự mình giá đáo.
Phó Lệnh Nguyệt không nghĩ hắn lại đến, nhất thời có chút sợ run. Hôm nay là làm sao? nên đến thì không đến, không nên đến thì lại xuất hiện.
“Sắc mặt của ngài không tốt lắm, bị bệnh sao?” Viên Li chủ động lên tiếng hỏi thăm nàng
“Cảm ơn Viên đô đốc quan tâm. Ta rất tốt”Phó Lệnh Nguyệt không biết nói gì, cảm thấy không khí rất quỷ dị, hai mắt nhìn thẳng vào hắn, cố tìm ra hành động tiếp theo của hắn
Hắn muốn đền bù sao?không thể nào. Hắn sẽ không ngây thơ mà muốn khuyên nàng hồi tâm chuyển ý chứ? tâm ý của nàng đã quyết, nhất định không đồng ý
“Thân thể tốt cũng đừng nên quá sức, khi cần uống thuốc thì nên uống thuốc”Viên Li chuyển mắt, gằn giọng nói mấy từ cuối
Trong lúc Phó Lệnh Nguyệt đang ngạc nhiên khó hiểu, hắn lại cáo từ rời đi
Người cuối cùng xuất hiện vào lúc canh giờ yết kiến sắp kết thúc chỉ có thể là Hậu quân Đô đốc Phương Diệu Tổ
Hắn nhìn vẻ mặt uể oải của nàng, hoảng sợ hỏi “ngươi sao vậy?”
Phó Lệnh Nguyệt nhìn thấy hắn, đáy lòng trở nên ấm áp, mỉm cười đáp ‘mấy ngày trước uống rượu đến say mèm”
Phương Diệu Tổ cau mà, bộ dáng cường ngạnh “sao ngươi có thể như vậy? sau này không được uống rượu nữa”
Phó Lệnh Nguyệt suy yếu nói “có đánh chết, ta cũng không uống ngửi, lúc này ngửi thấy mùi rượu ta liền ghê tởm. Tiếc là sau này không thể lại cùng ngươi đối ẩm”
“Hồ nháo” Phương Diệu Tổ tức giận, một tay ôm nàng vào lòng
Phó Lệnh Nguyệt ngã vào lòng hắn, có chút tham lam hưởng thụ giờ khắc ấm áp này. Không biết tại sao, nàng lại cảm thấy thêm hư không.
“Tiểu Nguyệt” Phương Diệu Tổ nhỏ giọng bên tai nàng “sao ngươi có thể không cẩn thận như thế chứ?”
“Ngươi thích ta sao?” nàng lại nghe mình đột nhiên hỏi một câu như thế
Phương Diệu Tổ sửng sốt, trịnh trọng đẩy nàng ra, thề sắt son “thích. Từ lúc gặp ngươi ở Kiến Dương, ta liền thích’
Nàng nhìn vào mắt hắn “dù ta là ai, ngươi cũng thích?”
“Đúng” Phương Diệu Tổ nở nụ cười, lại kéo nàng vào ngực “ta nói rồi, ta sẽ không bỏ qua ngươi lần nữa. Mặc kệ ngươi có phải là thần nữ hay không, ngươi cũng nhất định là người của ta”
“Ta đáp ứng ngươi” nàng lại nghe mình đột ngột nói “ta nguyện ý giúp ngươi”
Phương Diệu Tổ ngẩn người rồi nhanh chóng nắm lấy tay nàng, tươi cười vui mừng
Phó Lệnh Nguyệt nhu hòa nhìn hắn “có thể nói cho ta biết, ta rốt cuộc có tác dụng gì không?”
Phương Diệu Tổ không làm nàng thất vọng, sảng khoái đáp “quốc khố của Đại Tề hoàn toàn trống rỗng, không thể ứng phó được với những biến cố lớn. Mười năm trước phá cung, toàn bộ quốc khố của Tiền Lương cũng biến mất không tăm tích.Vì để ổn định quân tâm, tiên đế buộc phải lập ra chứng cứ giả. Nay tất cả mọi dấu hiệu đều cho thấy Bắc Đẩu Thất Tinh trận mà Thần nữ tiền nhiệm lưu lại đều chỉ về bảo tàng này. Khôi tử tiêu sinh, bảo tàng xuất hiện. Thần nữ chính là mấu chốt trong việc này”
“Khôi tử tiêu sinh?” Phó Lệnh Nguyệt thì thào “Bắc Đẩu Thất Tinh gần như đã bị tiêu diệt hết, sao có thể tìm được hắn đây”
‘Chuyện này thì ta không biết’ Phương Diệu Tổ bất đắc dĩ lắc đầu, muốn nói lại thôi “có điều, ta vẫn cảm thấy rất kỳ quái…cũng có thể là ta đa tâm”
“Sao vậy?” Phó Lệnh Nguyệt lập tức truy hỏi
“Làm sao vậy?” Lệnh Nguyệt khẩn trương truy vấn đứng lên.
“Ta cảm thấy như chúng ta đang lọt vào trong một vòng tròn’ Phương Diệu Tổ thong thả đáp ‘dự mưu đã lâu, không chút sơ hở”
Hắn lại đột nhiên hỏi “ngươi, thực sự là Thần nữ sao?”
Trong lòng Phó Lệnh Nguyệt run lên, an ngay nói thật ‘ngươi cũng biết ta không có trí nhớ lúc nhỏ, ta cái gì cũng không nhớ’ Phương Diệu Tổ là tiểu hồ ly, nàng không thể nào qua mặt được hắn
Phương Diệu Tổ thở dài ‘chỉ có thể đi một bước tính một bước’. Hắn vuốt ve tay nàng ‘tin tưởng ta. Ta luôn tra người đứng phía sau, hắn nhất định là biết tất cả cũng mưu bày tất cả. Việc này rất quỷ dị, nếu ngươi biết cái gì, nhất định phải nói cho ta biết’ ánh mắt bình tĩnh của hắn khiến nàng có chút chột dạ
Thông hiểu hết thảy. Phó Lệnh Nguyệt trong lòng rung động. Nàng đột nhiên nghĩ tới một cái tên, nhưng nàng không thể nói ra
Nàng quyết định tiết lộ mộ chút bí mật để đổi được nhiều hơn “Triệu Thực? Thái hậu?ta tình cờ nghe bọn họ mật đàm. Bọn họ giống như muốn lợi dụng thân phận Thần nữ của ta để đối phó với tiên hoàng và Nhiếp chính vương” Phương Diệu Tổ là người thông minh, nếu ắn có thể giúp nàng điều tra manh mối thì nàng sẽ không phải một mình đơn đả độc đấu
“Cám ơn ngươi” Phương Diệu Tổ nở nụ cười. Vẻ mặt của hắn rất lạnh nhạt, cho thấy hắn đều đã biết hoặc là kế hoạch của Triệu Thực và Thái hậu không đủ gây sợ hãi
Phó Lệnh Nguyệt ngạc nhiên ‘ngươi đã biết? một chút cũng không bất ngờ”
Phương Diệu Tổ lầu bầu ‘mệnh môn của Thái hậu chính là Hoàng thượng, cho nên Hoàng thượng còn tại vị một ngày, Thái hậu cũng chỉ có thể tính kế tiên hoàng và Lý Thành Khí”
Lời lẽ đơn giản cũng chính là sự thật. Phó Lệnh Nguyệt tinh tế cân nhắc, đột nhiên hiểu ra. Đúng vậy, Thanh Loan sẽ không chơi lớn như vậy
“Hơn nữa, ta cảm thấy với tính tình của Thái hậu cũng không thể bày ra âm mưu quỷ kế gì lớn’ ngữ khí của Phương Diệu Tổ rất khinh thường
Phó Lệnh Nguyệt vội bổ sung ‘còn có Triệu chủ nha”
“Triệu Thực là một ám nhân tốt nhưng không phải là một âm mưu gia giỏi’ Phương Diệu Tổ lắc đầu “hắn chính là mệnh kiếm khí, hắn không có năng lực mưu tính đại cục như thế. Ngươi xem Bắc Đẩu Thất Tinh trận đi, tình thế phát triển quỷ dị, đây không phải người bình thường có thể nghĩ ra được, hơn nữa…ta vẫn cảm thấy trận thế này đã bị người ta bóp méo hướng đi”
“Ngươi rốt cuộc hoài nghi ai?” Phó Lệnh Nguyệt không yên lòng. Hắn đã nói tới đó, nàng cũng đã nhận ra là ai nhưng lại không dám nói ra
‘Viên Li’ Phương Diệu Tổ dứt khoát đáp