Mật Thám Nương Tử

Quyển 1 - Chương 17: Huynh đệ




Phương Vũ Nương nghe Đỗ Tiên Thành thì thào tự nói, giật mình nói: “nghiêm trọng vậy sao?” nheo mắt lại “không thể nào, cho dù nàng được sủng ái thì cũng chỉ là thiếp, có thể lật trời được sao?’

Đỗ Tiên Thành cười khổ, “Ngươi có biết cái gì gọi là chó cùng dứt giậu không? Chúng ta làm kinh doanh, quan trọng nhất là hòa khí sinh tài, làm người luôn chừa đường lui, sau này còn có ngày gặp lại. Long gia đối đãi với Loing Thu Diệp như vậy mà nàng cũng không phải người yếu đuối, hiền lành, một khi nàng đắc thế, Tiêu gia thì sao ta không biết nhưng Long gia nhât định là trốn không thoát. Không được, ta phải đi nói cho Tiêu đại ca biết,bọn họ nên chia nhà ra”

Phương Vũ Nương im lặng thật lâu sau, cười nhạo một tiếng,đi ra ngoài ‘theo ta thấy là ngươi suy nghĩ nhiều quá thôi. Người ta chỉ có hai anh em, bảo chia nhà, ngoại trừ đắc tội người ta thì có gì tốt chứ?”

Đỗ Tiên Thành ho khan một tiếng, nói khoác mà không biết ngượng nói: “Ta đây là vì khuê nữ suy nghĩ.”

“Liên quan gì tới khuê nữ của ngươi?’ Phương Vũ Nương dừng bước, quay đầu tò mò hỏi

“Đương nhiên là có quan hệ. Tiêu gia huynh đệ không tách ra, tương lai nếu Long Thu Diệp đắc thế, đối phó Tiêu Thụy Sinh, chính là đối phó Tiêu gia. Nếu Tiêu gia bại rồi, khuê nữ chúng ta gả vào đó chẳng phải chịu khổ sao?” Đỗ Tiên Thành suy nghĩ thật xa.

Phương Vũ Nương sửng sốt,nghe xong thì cười đến mức gập bụng “ngươi đúng là suy nghĩ quá nhiều. Ta thấy ngươi vẫn nên quản khuê nữ của mình đi. Nàng hôm nay dám nói dối trước mặt mọi người, làm mất mặt ta. Mới hơn hai tuổi đã tinh linh cổ quái, không quản giáo tốt, không biết sau này sẽ gây ra chuyện gì nữa”

Đỗ Tiên Thành nghe vậy, cau mày nói “ngươi nói vậy là sao? Sương nhi nhà ta đã làm sai chuyện gì? Có phải có hiểu lầm gì không?’

Phương Vũ Nương đỏ mặt, đi đến trước mặt Đỗ Tiên Thành, chỉ tay vào mũi hắn mắng “Đỗ Tiên Thành. Ngươi sủng nữ nhi có mức độ thôi. Nàng không có làm sao? Nàng mới hơn hai tuổi, làm sai là bình thường, ta sao có thể hiều lầm nàng. Chẳng lẽ ngươi nói ta không bằng một tiểu hài tử hai tuổi rưỡi sao?”

Đỗ Tiên Thành thấy Phương Vũ Nương nổi giận, nghĩ nàng có thai, cảm xúc thất thường liền ôm nàng trấn an

Đợi khi tâm tình Phương Vũ Nương ổn định lại, Đỗ Tiên Thàn mới nói “ta đi hỏi Sương nhi xem việc thế nào. Nếu thực sự nàng sai, ta bảo nàng đến xin lỗi ngươi”. Nói xong lại có chút không cam lòng mà bổ sung “nếu quả thật là nàng sai, ngươi là nương cũng phải có trách nhiệm, bắt một tiểu hài tử nhận sai, ta không đành lòng a. Ngươi nhất định cũng không đúng hết” nói xong vội nhanh chân bỏ trốn

Trong phòng Đỗ Hằng Sương, Âu dưỡng nương đang nói chuyện với nàng, hỏi thăm nàng đến nhà dì làm gì, ăn những gì, nói gì..

Đỗ Hằng Sương vô cùng cao hứng đem những chuyện mình làm trong ngày báo cáo tỉ mỉ, kể cả sự kiện một vạn lương ngân phiếu. Nàng tuy tuổi còn nhỏ nhưng giống Phương Vũ Nương, nói chuyện rất lanh lợi, trật tự ngăn nắp, rất nhanh đã khiến Âu dưỡng nương hiểu được sự việc.

“Ai nha, đại tiểu thư của ta, ngươi thật là giỏi, mau nói thật cho dưỡng nương biết, những lời này là ngươi tự mình nghĩ ra hay Thúy Cấm dạy ngươi nói?’ Âu dưỡng nương ôm Đỗ Hằng Sương vào lòng, cố nén kích động mà hỏi

Đỗ Hằng Sương dựa vào ngực Âu dưỡng nương, cảm nhận su mềm mại từ bộ ngực của nàng, cười khanh khách nói “là ta tự nghĩ ra. Thúy Cầm tỷ tỷ nói, không thể để người khác biết nhà chúng ta một tháng tiêu xài một vạn lượng bạc,như vậy rất nhiều, nếu để người khác biết, phụ thân sẽ không vui. Ta liền nhớ dưỡng nương từng nói, một năm có mười hai tháng, dài hơn một tháng. Một tháng một vạn lượng bạc thì quá nhiều, vậy một năm một vạn chắc sẽ không bao nhiêu, cho nên ta mới nói là tiền tiêu xài trong một năm”

Âu dưỡng nương vừa mừng vừa sợ, xoa xoa đầu Đỗ Hằng Sương, thấp giọng nói “tiểu thư thật thông minh, còn thông minh hơn các tiểu thư ở Âu Dương gia mà dưỡng nương đã từng gặp”

Đỗ Hằng Sương biết là đang khen nàng cũng cao hứng nói “tiêu xài là sao? Một vạn lượng bạc rất nhiều sao?” Dù sao cũng là tiểu hài tử, nhiều chuyện là nghe người lớn nói, cũng chỉ biết qua loa mà thôi, hơn nữa nàng còn chưa học tính toán nên bảo sao thì hay vậy

“Sương nhi, dưỡng nương nhất định dụng tâm dạy ngươi, làm cho Sương nhi nhà chúng ta trở thành tiểu thư có giáo dưỡng nhất kinh thành” Âu dưỡng nương thầm hạ quyết tâm, Đỗ Hằng Sương cũng cười đến tít mắt.

Đỗ Tiên Thành không lên tiếng đi vào, ở ngoài cửa nghe được đối thoại của Đỗ Hằng Sương và dưỡng nương liền đi tìm Thúy Cầm hỏi rõ sự việc, liền biết được chuyện Phương Vũ Nương nói là gì.

Đỗ Hằng Sương không chỉ không sai mà còn cứu vãn sai lầm của Phương Vũ Nương.

Một tiểu oa nhi hơn hai tuổi đã có thể tự mình giải quyết vấn đề, vãn hồi sai lầm của người lớn. Phần tâm trí và bản lĩnh này thật không thể coi thường.

Nếu Sương nhi là nhi tử…

Trong nháy mắt, Đỗ Tiên Thành cực kỳ mong Đỗ Hằng Sương là nam nhi, như vậy hắn nhất định sẽ truyền lại cơ nghiệp của mình, để nàng phát huy dương đại gia nghiệp của Đỗ gia.

Đáng tiếc, thật sự là đáng tiếc.

Đỗ Tiên Thành thở dài một tiếng, rời nhà, đi Tiêu gia tìm Tiêu Tường Sinh nói chuyện.

Tiêu Tường Sinh nghe Đỗ Tiên Thành đến, cũng rất là kinh ngạc. Gần đây hắn vì chuyện cửa hàng, bận đến sứt đầu mẻ trán nên hoàn toàn không biết chuyện Long gia đã làm.

“Đã nhận tiền của ta lại dám ở trước mặt ta làm ra loại chuyện này, Tiêu Tường Sinh ta chưa từng gặp qua. Đỗ lão đệ, ngươi từng gặp qua chưa?’ Tiêu Tường Sinh giận tái mặt, gương mặt tuấn mỹ âm trầm, lệ khí bắn ra bốn phía.

“Không có, nhưng mà, đại ca, chỉ có một vạn lượng bạc thôi, ngươi đừngtức giận, hãy nói với đại tẩu mộ tiếng, để nàng về nhà mẹ đẻ xử trí đi. Ngươi còn dính vào, không biết mấy người rảnh rỗi còn thêu dệt gì nữa. Những gì cần làm, đại ca đã làm hết rồi, không thẹn với lòng là được. Ta đến là để nhắc nhở đại ca một tiếng, hơn nữa Thụy Sinh tuổi tác cũng không còn nhỏ, mau cưới vợ cho hắn rồi chia nhà đi”. Đỗ Tiên Thành và Tiêu Tường Sinh luôn đối xử chân thành với nhau, nói gì cũng không sợ mất lòng.

Tiêu Tường Sinh và Đỗ Tiên Thành cùng vào sinh ra tử trên chiến trường, tình cảm còn thân thiết hơn huynh đệ ruột thịt, hơn nữa hai người còn hợp ý nhau, lại cùng nhau kinh doanh nên thân lại càng thân.

Duyên phận giữa người và người đôi khi kỳ diệu như vậy.

Vốn là người xa lạ, cuối cùng cũng có thể thân mật khăng khít.

Vốn là thân nhân huyết mạch tương liên cuối cùng lại thủy hỏa bất dung

Xảy ra chuyện này, Tiêu Tường Sinh cũng thấy do mình đã nuông chiều, dung túng đệ đệ Tiêu Thụy Sinh quá mức, chân thành nói “lời ngươi nói, ta sẽ nhớ kỹ. Ta đi bàn với tẩu tử ngươi” nói xong gọi người mang Tiêu Sĩ Cập tới “đi tới phòng bếp lấy cháo bát lạp rồi tự mình mang đến nhà Đỗ thúc đi, còn có một thùng lễ vật nhỏ, ngươi cũng đem qua cho Sương nhi đi”