Nghe Phương Vũ Nương nói vậy, Đỗ Tiên Thành cũng thấy có chút không ổn, vội chắp hai tay lại, hướng về phia Tây vái mấy cái, miệng lẩm bẩm “đừng trách, đừng trách, không biết kiêng kỵ”
Theo Phương Vũ Nương trở về nhà, Đỗ Tiên Thành trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng ngủ không được.
Phương Vũ Nương lại bởi vì có bầu, thân mình cực dễ dàng mệt mỏi, rất nhanh liền ngủ say.
Đỗ Tiên Thành nghiêng đầu, nhìn dung nhan tuyệt mỹ đang ngủ say của nàng, suy nghĩ tới nhữ nhi vẻ mặt không khác gì thê tử, tâm lại như bị treo lên cao
“Không được. Nhất định không thể để cho nữ nhi của ta trưởng thành gặp phải tiểu tử xấu. Ngày mai hẳn là nên đi tìm Tiền bá, để hắn dạy công phu cho Sương nhi, có vậy mới không sợ người ta bắt nạt nàng” Đỗ Tiên Thành rốt cuộc cũng tìm được kế sách, vì thế mới an tâm mà ngủ
Sáng hôm sau, Đỗ Tiên Thành dậy trễ hơn Phương Vũ Nương một chút. Chờ hắn đứng dậy, Phương Vũ Nương đã ở trước bàn trang điểm chải đầu
“Hôm qua ta suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc cũng tìm được kế sách, ta tính để Sương nhi bái Tiền bá làm sư phụ, theo hắn học công phu quyền cước” Đỗ Tiên Thành vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Phương Vũ Nương, nghiêng đầu xem nàng trang điểm.
Phương Vũ Nương dừng tay, quay đầu liếc hắn một cái, ánh mắt lấp lánh khiến Đỗ Tiên Thành run lên
“Ngươi lại hồ nháo. Cô nương gia, học đánh đánh giết giết làm gì. Bây giờ thiên hạ thái bình, ngươi lại có cửa hàng, có chức quan, nữ nhi nhà chúng ta cần gì phải học công phu quyền cước như các cô nương diễn xiếc trên giang hồ. Lỡ làm tay thô thì sao?’ Phương Vũ Nương rất không tán thành.
Đỗ Tiên Thành không ngờ nàng lại phản đối, vội nói “ta sợ Sương nhi sau này bị người ta bắt nạt, không thể tự bảo vệ mình”
Phương Vũ Nương nhịn không được bật cười, vươn ngón tay như ngọc chọt chọt lên trán Đỗ Tiên Thành “ngươi là viên ngoại lang giàu có một phương, con gái ngươi cho dù không phải là tiểu thư khuê các như Long tỷ tỷ nói thì cũng phải ra dáng nữ nhi chứ. Học công phu quyền cước, sau này động một cái là động thủ với phu quân, ngươi là muốn tốt cho nàng hay muốn hại nàng?”
Nghe vậy Đỗ Tiên Thành có chút do dự ‘vậy phải làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới chuyện Long Thu Diệp, ta thực sự lo lắng đến ngủ không được”
Phương Vũ Nương đặt chì kẻ lông mày lên tráp, cầm son thoa lên môi một cái, cẩn thận soi gương rồi mới đóng hộp trang điểm lại, xoay người nói với Đỗ Tiên Thành “ngươi so với ai không so, lại đi so nữ nhi của mình với Long Thu Diệp không biết kiềm chế kia, không phải là tự chuốc lấy phiền sao? Chẳng lẽ chúng ta dạy nữ nhi lại có kiến thức hạn hẹp như nàng sao?” nói xong lại nghĩ tới Long Hương Diệp mà cười nói “thật kỳ lạ nha, Long tỷ tỷ và muội muội Long Thu Diệp là cùng một mẹ một cha sinh ra nhưng lại như hai người khác nhau. Long tỷ tỷ tuy có chút cổ hủ nhưng khí độ không giống như một thứ nữ túi tài mà Long Thu Diệp mới đúng là thứ nữ do loại người như Long gia dưỡng ra”
Long tú tài gia cũng coi như nhà bậc trung nhưng Long tú tài lại háo sắc, nguyên phối chính thất không sinh được nhi tử liền nạp thêm vài phòng thiếp thất, chỉ có mẹ đẻ của Long Hương Diệp và Long Thu Diệp mới sinh được con trai.
Gia cảnh đương nhiên là không được dư dả cho lắm
“Long tỷ tỷ từng nói với ta, nữ nhi phải nuôi dưỡng giàu có mà nhi tử thì giáo dưỡng trong cảnh bần hà thì mới có tiền đồ. Ta ngẫm nghĩ lại cân nhăc cảnh ngộ của Long Thu Diệp, cảm thấy có chút đạo lý. Chúng ta dưỡng nữ nhi sung túc, sau này sẽ không vì chút lợi nhỏ mà bị câu dẫn, làm ra chuyện không hay. Hơn nữa, nữ nhi phú dưỡng, khí chất nhất định không thua kém các tiểu thư khuê các. Cho nên ta đã nhờ đại tỷ ta tìm giúp một dưỡng nương xuất thân từ nhà giàu, còn trả cho nàng ta một năm một ngàn lượng bạc” Phương Vũ Nương thần bí nói
Đỗ Tiên Thành suýt chút nữa nhảy dựng lên ‘một ngàn lượng bạc một năm, chẳng lẽ nàng là dưỡng nương của nhà Hoàng hậu nương nuơng sao? Ngươi cũng biết, đại chưỡng quỹ trong cửa hàng chúng ta, một năm được chia hoa hồng cũng chỉ một ngàn lượng bạc”
Phương Vũ Nương vỗ tay cười to, “Không phải là nhà Hoàng hậu nương mà từ nhà Thái hậu nương nương”
“Cái gì?’ Đỗ Tiên Thành rất tò mò “mau nói đi, rốt cuộc là sao?”
Phương Vũ Nương liền tỉ mỉ giài thích “dưỡng nương này vẫn nói với bên ngoài là họ Âu, bảo mọi người gọi nàng là Âu mụ mụ nhưng thật ra nàng họ kép, là Âu Dương, nghe nói tổ tiên Âu Dương gia từng lập công lớn nên được ban cho họ này. Trượng phu qua đời, nàng không muốn tái giá nhưng cũng không thể không tìm nơi nương tựa nên mới nói muốn làm dưỡng nương cho nhà giàu. Tỷ tỷ ta từ lúc biết ta tìm dưỡng nương cho Sương nhi đã nói qua với nàng, nói vì nàng ra giá rất cao, nhà bình thường không thể mời nổi, còn nhà đại phú đại quý đều đã có dưỡng nương. Vì thế nàng liền cao không tới thấp không xong nên vẫn chưa tìm được nhà thích hợp”
Đỗ Tiên Thành bừng tỉnh đại ngộ, “Nếu nàng thật sự là người của Âu Dương gia, giá này cũng không cao”
Âu Dương gia chính là hào môn thế gia,là gia tộc quyền thế, còn là một hoàng hậu thế gia.
Tiền triều, Âu Dương gia luôn có người là hoàng hậu. Ngay cả Đại Chu hiện nay, Hoàng hậu trước kia bây giờ là Thái hậu cũng xuất thân từ Âu Dương gia. Nữ nhi của thân đệ đệ nàng là Âu Dương Tử, được gả cho Tề quốc công Tề Bá Thế làm nguyên phối chính thất. Kỳ tuyển tú vừa rồi, Đức Trinh hoàng đế cũng đã phong cho hai đích nữ của Âu Dương gia làm Thục phi và quý phi.
Dưỡng nương từ nhà như vậy, có tiền cũng chưa chắc mướn được.
Nếu không phải vì Âu mụ mụ mai danh ẩn tích thì Đỗ gia đã không được tiện nghi rồi
“Tốt, thì ra ngươi đã sớm có an bài” Đỗ Tiên Thành rất vui, lập tức sai người gọi Âu mụ mụ đến nói chuyện
Âu mụ mụ ôm Đỗ Hằng Sương đã thay y phục mới cùng tới, thi lễ với Đỗ Tiên Thành và Phương Vũ Nương.
Đỗ Tiên Thành thấy nữ nhi bảo bối khom mình hành lễ, đau lòng la lên, vội ôm lấy nàng, liên tục hỏi “sa sớm vậy đã thức dậy? có lạnh không? Có đói bụng không? Đã ăn sáng chưa?’
Than âm của Đỗ Hằng Sương vẫn còn chút non nớt của trẻ con “không còn sớm, Âu mụ mụ nói sau này phải thức dậy từ sáng sớm. Không lạnh, Âu mụ mụ đã mặc vay và áo da cáo cho ta. Đã ăn sáng rồi, cha mẹ ăn chưa?”
Trả lời rất rõ ràng mà có trật tự
Đỗ Tiên Thành liên tục khen, “khuê nữ của ta thật thông minh, nói năng còn lưu loát hơn nhiều người lớn. Đến, cha cho ngươi ngân phiếu” nói xong lấy trong mình ra một tấm ngân phiếu, không thèm nhìn giá trị đã nhét vào tay Đỗ Hằng Sương
Âu mụ mụ ho khan một tiếng, quỳ gối hành lễ nói: “Lão gia, lão thân có mấy lời, không biết có nên nói hay không?’ Âu mụ mụ là dưỡng nương dùng số tiền lớn mướn về, không phải hạ nhân ký khế ước bán thân, vì vậu không cần xưng là nô tỳ
Nếu những người khác nói thế, Đỗ Tiên Thành đã liếc mắt xem thường, không kiên nhẫn trả lời “không biết có nên nói hay không vậy thì đừng nói, chờ nghĩ rõ rồi hãy nói”
Nhưng đây là Âu mụ mụ, hắn không thể không nể mặt, trầm giọng nói “Âu mụ mụ, mời nói”
Âu mụ mụ rất hài lòng với thái độ của Đỗ Tiên Thành, tiến lên, lấy tấm ngân phiếu trong tay Đỗ Hằng Sương đưa trả cho hắn “ chuyện thứ nhất lão thân muốn nói với lão gia là sau này đừng không có việc gì lại cho tiểu thư tiền. Tiểu thư khuê các, dù biết tầm quan trọng của tiền cũng không thể suốt ngày nói ra miệng, cầm trên tay, để trong lòng. Mắt chỉ nhìn thấy tiền, tâm trí cũng chỉ nghĩ tới tiền, như vậy rất kém cỏi. Đừng nói là cô nương hào môn thế gia mà cả thư hương thế gia cũng sẽ không dạy nữ nhi như vậy. Trừ phi nhà kia muốn bán nữ nhi mình, mới làm thế”