Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 808




Chương 808


Lương Tiểu ý há to miệng kinh ngạc nhìn Đường Điềm.


“Sao chị lại nhìn em như vậy? Em nói sai sao?” Gia thế Đường Điềm chưa bằng ai, nhưng lại học được tính công chúa rất nhanh, khoanh tay, có lý có tình buông lời cay nghiệt, còn nói một cách chính nghĩa với Lương Tiểu Ý: “Em nói thế vì muốn tốt cho chị”


Điều này… Vì muốn tốt cho cô?


Đầu óc Lương Tiểu Ý có chút choáng váng. Nó nói thế mà vẫn bảo muốn tốt cho cô. Có phải cô đã quá già, không cùng theo kịp suy nghĩ của lớp trẻ hiện giờ?


Liếc nhìn khuôn mặt trẻ trung bên kia, Lương Tiểu Ý không khỏi thấy không ổn. Chỉ cảm thấy đứa bé này vừa tốt nghiệp đại học, ở nhà rất được chiều chuộng, chắc vì vậy nói năng mới thẳng như ruột ngựa.


“Tiểu Điềm, em không hiểu những chuyện này…” Cô chưa kịp nói hết lời, trên cầu thang đã có tiếng ồn ào. Đường Điềm ở đối diện cung kính ngồi xuống, đổi luôn cái vẻ bơ phờ vừa nãy “Chị họ, tổng giám đốc Tô đã xuống tầng rồi. Có chuyện gì ăn xong hãng nói. Con gái ngủ không nói, ăn không nói, những quy tắc từ tổ tiên truyền lại vẫn phải tuân theo” Đường Điềm tự ý nói: “Còn những người khác, ăn tối xong nói cũng không muộn”


Lương Tiểu Ý cảm thấy cạn lời. Thế từ nãy đến giờ, tất cả đều là lỗi của cô sao?


Cô nghĩ nhiều rồi sao? Nghe cách nói chuyện của Đường Điềm cứ như kiểu cô có rất nhiều chuyện muốn nói với Đường Điềm ấy.


Sau lưng Tô Lương Mặc, hai nhóc con theo sau.


Nãy đi từ trên tầng xuống bị Tô Lương Mặc che mất, lúc này mới nhìn thấy. Mắt Đường Điềm nhìn thẳng vào mặt của hai cậu bé.


Trong mắt Lương Chi Hoành lộ ra vẻ chán ghét. Nhưng lại bình tĩnh phớt lờ Đường Điềm đang ngồi bên cạnh Lương Tiểu Ý, Lương Chi Duy lại không giấu diếm được. Khuôn mặt nhỏ nhắn, bầu bĩnh, mặc dù được giống anh trai nhưng khả năng nhận diện vẫn rất rõ ràng.


Lương Chỉ Duy nhăn mặt, nghiêng đầu hỏi thẳng Tô Lương Mặc: “Chú à, cái cô lạ đó là ai vậy? Sao lại nhìn chăm chăm cháu với anh cháu. Cô ấy có phải phù thủy già chuyên ăn thịt trẻ con không?”


Đường Điềm biến sắc. Khóe môi Lương Chi Hoành khẽ nhếch.


Tô Lương Mặc trực tiếp cười “ha ha ha”. Lòng bàn tay âu yếm chạm vào sau đầu cậu út.


Vẻ mặt Lương Tiểu Ý xấu hổ: “E hèm, Tiểu Điềm, đừng quan tâm, trẻ con nói chuyện không biết kiêng ky, Tiểu Bảo còn nhỏ. Đừng trách thằng bé”


Mặt Đường Điềm hết xanh lại trắng. Chợt nhận ra, thằng ranh thối vừa nãy gọi là Tô Lương Mặc là “chú”. Cô ta lại nghi ngờ nhìn cặp song sinh, nãy trông mặt mũi hai đứa nó rất giống Tô Lương Mặc.


Nhưng… “chú”?


Lòng Đường Điềm lo ngay ngáy.


Lúc ăn, Lương Tiểu Ý ăn rất nhanh.


Nhất là nhìn Đường Điềm ăn cơm nhai kỹ nuốt chậm, Lương Tiểu Ý cảm thấy cô đúng con trai đội lốt con gái. Nhìn Đường Điềm uống canh, chậm rãi nhấm nháp. Lương Tiểu ý lúng túng đặt bát canh xuống.


Nhìn Đường Điềm, mỗi món ăn chỉ lấy một lần, không động đến lần thứ hai. Lương Tiểu Ý vô thức thu lại đôi đũa đang duỗi về phía món ăn.


Tô Lương Mặc thấy cả, chán ghét Đường Điềm đến cực điểm! Vốn dĩ Tiểu Ý của anh đã đủ gầy, ngày nào anh cũng muốn làm cho Tiểu Ý của anh béo lên, nhưng bây giờ Đường Điềm đến, Tiểu Ý của anh mới chỉ ăn mấy muỗng.


Ánh mắt chán ghét của Tô Lương Mặc rơi trên người Đường Điềm, nhưng Đường Điềm không biết điều đó, vẫn đắc ý nghĩ Tô Lương Mặc nhìn cô ta. Vốn là, cô ta xem đoạn video Tô Lương Mặc cầu hôn Lương Tiểu Ý trên TV, lúc đó cô cảm thấy Lương Tiểu Ý không xứng với Tô Lương Mặc.


Cơm nước xong.


Lương Tiểu Ý thấy Đường Điềm không chút nhúc nhích. Lại không ai nói gì, cô không còn cách nào khác là tìm một chủ đề, hỏi: “Đường Điềm, em có đã tính tìm việc ở đâu chưa?”