Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 792




Ở bên kia điện thoại, ông bố rẻ tiền của cậu nghiêm túc cảnh cáo: “Lương Chi Hoành! Đừng đụng vào bất cứ thứ gì không nên đụng!”


Tô Lương Mặc đang ở nhà Lâm Hiểu, chống chọi với dầu, muối, nước sốt và giấm thì điện thoại đổ chuông.Tiếng chuông đặc biệt này khiến lông mày Tô Lương Mặc nhíu chặt.


Sau khi trả lời điện thoại, đầu dây bên kia cho biết: “Email mã hóa mà Vân Vi vừa gửi đến địa chỉ email của tổng giám đốc đã bị kẻ gian phá mật khẩu”


Nghe vậy, lông mày của Tô Lương Mặc nhíu chặt hơn, ánh mắt nghiêm túc.


Nghe thấy ông bố rẻ tiền cảnh cáo, tâm trí Lương Chỉ Hoành lúc này vẫn là hình ảnh của bức ảnh vừa rồi. Còn chưa thể hiện đủ, Lương Chi Hoành lập tức giận dữ.


Cậu hướng vào điện thoại mỉa mai: “Tô Lương Mặc, tôi đã nhìn thấy nó! Tôi đã nhìn thấy tất cả những gì ông muốn che giấu!… Làm sao, ông muốn giết người diệt khẩu sao?”


Đập nát túi muối trong tay, sắc mặt Tô Lương Mặc trở nên xanh mét.


Không nói gì liền cúp điện thoại, cầm áo khoác trên ghế sô pha, chân Tô Lương Mặc bước ra ngoài, đi thẳng về phía cửa.


“Tổng giám đốc, con cá này còn chưa được ướp muối…”


“Giữ lại, ngày mai tiếp tục” Người đàn ông quay đầu ra lệnh lúc đang bước ra khỏi cửa.


Lâm Hiểu nhìn cá trong nồi gần như đã chín… Cái này có thể giữ đến ngày mai sao? Ngày mai tiếp tục làm gì? Bỏ muối sao?


Ngất xỉu! Tô Lương Mặc chạy xe như gió lốc, sắc mặt khó coi đến cực điểm.


Mím chặt môi, nhìn chằm chằm phía trước, tốc độ như gió, nhanh chóng đánh lái, bàn tay nổi đầy gân xanh!


Không thể ngăn cản nổi lửa giận trong mắt!


Cứ nghĩ tới việc đó là con ruột của mình, khuôn mặt tuấn tú của Tô Lương Mặc lộ rõ vẻ thất bại.


Giết người diệt khẩu!Tên miền mới của bên mình là Vietwriter.vn. Cả nhà truy cập vào đọc để ủng hộ chúng mình có động lực ra chương mới nhé!


Cái thằng ranh vô liêm sỉ đó thực sự đã nói những lời như vậy!


Trong lòng thẳng ranh vô liêm sỉ, hóa ra nó coi bố ruột nó như thế! Có thể giết con trai của chính mình!


Xe còn chưa dừng lại, Tô Lương Mặc đã nhanh chóng xuống xe, thân thể cao lớn chạy như điên, giống như một cơn gió lốc, xông thẳng vào phòng làm việc ở tầng 65.


Các nhân viên của văn phòng giám không hiểu việc gì, chỉ nhìn thấy vị tổng giám đốc luôn bình tĩnh và khuôn phép của họ chạy như cuồng phong tới.


“Sầm!”


Tô Lương Mặc giơ chân lên cao, đá tung cánh cửa văn phòng mình.


Các nhân viên của trong phòng tổng giám đốc đều sửng sốt.


Trong phòng làm việc, Lương Chi Hoành ngồi trên sô pha, trên tay cầm một tập tài liệu. Cậu cũng sợ hết hồn khi nghe thấy tiếng động lớn này.


Cậu nheo mắt, gương mặt thờ ơ.


“Đến rồi?” Cậu bé ngẩng đầu, liếc nhìn người đàn ông tức giận ở ngoài cửa, bình tĩnh hỏi.


Tô Lương Mặc đứng ở ngoài cửa, nghe thấy vậy, híp mắt, nhìn chằm chằm Lương Chi Hoành đang ung dung tự tại ngồi trên sô pha, nhấc chân bước vào, vung tay lên, đá văng cửa, làm nó đập vào khung cửa. Sau tiếng “sầm” vang lớn vừa rồi, toàn bộ nhân viên ở tầng 65 lại nghe thấy tiếng động lớn từ cửa.


Các nhân viên của văn phòng tổng giám đốc nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt: “Tổng giám đốc sao vậy? Tôi thấy dáng vẻ tổng giám đốc như muốn ăn thịt người.”


“Còn hơn ăn thịt người, là muốn giết người mới đúng!”


“Vậy, chúng ta phải làm sao? Tổng giám đốc đi gặp cậu chủ. Hiện giờ trưởng phòng Lục không có ở công ty, chúng ta phải làm sao. Tổng giám đốc sẽ không làm gì cậu chủ đúng không?”