Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 731




Chương 731


“Cậu véo tôi một cái đi”


“Cái gì hả?”


“Nhanh lên!”


“Có chuyện gì?”


“Tôi nói là cậu mau véo tôi một cái!”


Lục Trầm cảm thấy cực kỳ choáng váng, cái thằng này…Điên rồi hả?


“Bây giờ cậu có véo hay không? Nhanh lên!”


Lục Trầm nhìn người bạn điên loạn trước mặt mình thì không nói nên lời, anh ta tự nhủ: “Đầu năm nay mà vẫn còn có người nhờ người khác véo mình một cái sao? Chẳng lẽ là đã uống quá nhiều rượu mà dây thần kinh lại phản xạ hơi chậm, cho nên bây giờ cậu ta mới có cảm giác say sao?”


Anh ta vội đưa tay ra, mặc kệ đi, dù sao người này đã nói thì anh ta cứ việc làm theo thôi. Hơn nữa, người bị véo cũng đâu có phải là anh ta đâu mà lo!


Lục Trầm giơ tay véo vào cánh tay cơ bắp của Tô Lương Mặc, anh ta cũng không muốn dùng quá nhiều lực đâu, thế nhưng khi nhìn thấy cánh tay thon dài cường tráng trước mặt, làn da săn chắc lại đàn hồi tốt thì anh ta cảm thấy ghen tị và đố kị không thôi, vì vậy không kiềm chế được mà véo mạnh một cái.


“A! Tô Lương Mặc khẽ kêu lên một tiếng, Lục Trầm nghe được tiếng hét của sếp mình thì đột nhiên cảm thấy chột dạ.


“Xong rồi… Sếp lớn sắp nổi điên lên rồi: “A…Lục Trầm!” Một tiếng “Lục Trầm” khiến Lục Trầm cảm thấy sợ hãi… Kết thúc rồi, sếp sắp phát điên rồi! Lục Trâm run rẩy trả như huề…


“Vậy…vậy tớ cho cậu véo lại một cái, chuyện này coi Lời nói vẫn chưa kết thúc thì…


“Lục Trầm!” Tiếng hét đột ngột của Tô Lương Mặc khiến Lục Trầm thực sự sợ hãi, sau đó anh ta còn nghe được: “Lục Trầm! Thật đó! Là Thật! Chuyện này là thật! Không phải tôi đang nằm mơi”


Vừa dứt lời thì người kia biến mất nhanh như một cơn gió, Lục Trầm sững sờ nhìn bóng lưng của cái người khùng điên phía trước, anh ta thực sự khó hiểu…Chẳng lẽ Lương Tiểu Ý đã xảy ra chuyện gì khiến vị này lại phát điên giống như năm năm trước?


Nghĩ đến điều này, Lục Trầm không dám chậm trễ mà vội vàng chạy theo.


Tô Lương Mặc chạy với tốc độ rất nhanh, Lục Trầm chạy theo thì đụng phải một người nào đó nên anh ta kéo người kia lại rồi nói: “Cho anh tiền! Tránh ra mau lên!”


Lục Trầm cũng không có thời gian đôi co với người này, cho nên anh vội vã móc tiền trong túi ra, sau đó để lại một xấp rồi rời khỏi.


Lục Trầm thực sự rất sợ hãi, cảnh tượng năm năm trước luôn giống như một cơn ác mộng khắc sâu trong trí nhớ của anh ta.


Hành vi vừa rồi của Tô Lương Mặc quá bất thường, điều này lại khiến anh ta nhớ lại chuyện năm năm trước.


Không thể được!


Anh ta vội vàng chạy về phía phòng cấp cứu thì đột nhiên “rầm” một tiếng, cửa bị đá tung từ bên ngoài khiến nó đập vào tường và phát ra tiếng động lớn.


Lục Trầm thở hổn hển rồi giơ tay ra: “Tô Lương Mặc, cậu bình tĩnh đi, Lương Tiểu Ý sẽ không có chuyện gì…”


Mẹ nó!


Tự nhiên yên lặng quát!


Lục Trầm rốt cuộc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sau đó anh ta lại cảm thấy vừa bối rối vừa ngượng ngùng… Anh ta không biết Lương Tiểu Ý đã xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là anh ta sắp…gặp…chuyện…lớn…rồi!


“Ừm… Tiếp tục đi, cứ coi tớ là người vô hình. Tớ chỉ là một đĩa nước tương mà thôi..” Lục Trầm sờ sau gáy, giọng nói càng ngày càng nhỏ đi, mặc dù vẫn cười tươi nhưng bây giờ anh ta đã cảm thấy cực kỳ hối hận.