Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 673-674




Chương 673


Tô Lương Mặc nghe điện thoại rất lâu, Lương Tiểu Ý ăn xong bữa sáng, cô liền liếc mắt nhìn về chiếc ghế trống rỗng Tô Lương Mặc vừa ngồi.


“Momnmny, bao giờ mới được đi học?” Giọng nói non nớt của Tiểu Bảo Lương Chỉ Duy bỗng nhiên vang lên, cắt ngang ánh mắt sững sờ đang nhìn về phía cái ghế trống rỗng của Lương Tiểu Ý. Lương Tiểu Ý giật mình, bấy giờ cô mới nhận ra mình vừa thất thần.


“Tiểu Bảo muốn đi học à?” Ánh mắt của Lương Tiểu Ý nhìn về phía Tiểu Bảo. “Mommy muốn các con ở bên cạnh mommy nhiêu hơn nữa cơ, hóa ra mommy còn không quan trọng các bạn nhỏ ở trong trường học à!”


Lương Tiểu Ý cố ý nói thế để chọc cậu con trai nhỏ của mình. Mặc dù Tiểu Bảo Lương Chi Duy thông minh hơn những đứa trẻ bình thường khác, nhưng tính tình cậu vẫn vô cùng trẻ con, nghe thấy mấy câu “giận dõi” của Lương Tiểu Ý, cậu vội vàng cong môi lên nói: “Không có đâu, mommy quan trọng nhất. Nhưng thầy đã nói rồi, nếu không đi học, sẽ không có tương lai, sau này chỉ có thể làm cu li vác gạch kiếm tiền, người nhà chỉ có thể ăn cháo và dưa muối sống qua ngày thôi… Tiểu Bảo muốn đi học, sau này Tiểu Bảo lớn, sẽ nuôi mommy ăn sung mặc sướng, trắng trẻo mập mạp”


Lương Tiểu Ý nghe thấy con trai mình nói thế, trong lòng cô vừa mãn nguyện vừa chua xót, vừa vui mừng vừa không cười ra nước mắt… “Muốn nuôi mommy trắng trẻo mập mạp, vậy chẳng phải là mommy biến thành chú lớn mập rồi sao?”


Bạn nhỏ Tiểu Bảo của chúng ta bắt đầu kiêu ngạo, cậu tự hào hất cằm lên, ưỡn cao cổ “hừ” một tiếng: “Cho dù mommy có biến thành chú lớn mập mạp, thì chắc chắn mommy cũng sẽ là chú lợn đáng yêu nhất thế giới”


Lương Tiểu Ý nghe thấy cậu con trai năm tuổi của mình nói như thế, khuôn mặt tròn xoe của cô ngây ra… Ữm, sau này lớn lên, chắc con trai cô sẽ là một cao thủ tán gái đấy nhỉ?


Anh trai Lương Chỉ Hoành ngồi bên cạnh không thể nghe tiếp được nữa, cậu chau mày giống y hệt Tô Lương Mặc, ánh mắt nghiêm nghị của cậu hướng về phía Tiểu Bảo đang nũng nịu: “Nói linh tỉnh cái gì thế hả?”


Giọng nói của cậu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi rơi vào †ai bạn nhỏ Lương Chỉ Duy, mọi chuyện lại không nhẹ nhàng như thế. Lương Chỉ Duy lén lút liếc nhìn anh mình, sau đó mím môi lại không nói gì nữa.


Đúng lúc này, ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân, ba mẹ con thản nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía âm thanh phát ra, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của anh vừa hay cũng xuất hiện.


Lương Mặc mấp máy môi: “Ba mẹ con ăn xong rồi à?”


Lương Tiểu Ý cụp mắt xuống, bình thản “ừm” một tiếng.


Ánh mắt của Tô Lương Mặc chạm vào người Lương Tiểu Ý.. Sau một đêm, hình như cô lại thu mình vào trong mai rùa rồi, là ảo giác của anh hay sao?


Anh âm thầm chau mày.


“Hôm nay daddy sẽ ở nhà với các con” Ánh mắt của anh chuyển từ Lương Tiểu Ý qua phía hai anh em. “Buổi chiều daddy sẽ đưa các con đến trường”


Ba mẹ con đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía người người đàn ông với dáng người thẳng tắp kia… “Nhanh như thế sao?”


Lương Tiểu Ý buột miệng hỏi.


“Trường nào thế?” Chuyện liên quan đến các con, trước giờ Lương Tiểu Ý chưa bao giờ lơ là, cô nhất định phải hỏi rõ ràng: “Giáo viên như thế nào? Môi trường ở đó có tốt hay không?


Đối diện với những câu hỏi liên tiếp của cô, anh nhẫn nại trả lời từng câu hỏi một, cuối cùng anh còn nói thêm: “Mặc dù Đại Bảo chưa từng học mẫu giáo, Tiểu Bảo cũng chưa học xong mẫu giáo, nhưng cả hai đều thông mình, anh định cho các con học thẳng tiểu học luôn”


“.. Sao có thể như thế được?” Lương Tiểu Ý vô thức phản đối, nếu học tiểu học luôn, việc học hành sẽ rất nặng, cô rất lo cho sức khỏe của Đại Bảo.


Tô Lương Mặc bước lên phía trước, anh giơ tay ra, bàn tay anh đặt vào vai Lương Tiểu Ý: “Tiểu Ý, rồi sẽ có một ngày các con lớn lên, các con phải học cách đối diện với cuộc sống.


Các con của chúng ta rất thông minh, cứ để Đại Bảo và Tiểu Bảo với IQ hơn người ở lại trong trường mẫu giáo, không tốt cho các con đâu.”


Chương 674



Nói xong, anh cúi đầu nhìn vè phía hai anh em, anh hỏi: “Daddy muốn để hai con đi học tiểu học luôn, như thế các con có thể thoải mái chơi cùng các bạn. Daddy hỏi các con, các con nghĩ thế nào?”



Cơ thể nhỏ bé của Lương Chi Hoành hơi run rẩy, gần như không ai có thể phát hiện ra… Người đàn ông tên Tô Lương Mặc này, đang tin tưởng để cho hai anh em cậu tự đưa ra lựa chọn.





Cuối cùng, hai ánh mắt khát khao của các con khiến Lương Tiểu Ý thỏa hiệp.





Ăn xong bữa trưa, hai đứa trẻ ngủ một giấc, đúng 12h30ph, Tô Lương Mặc mỗi tay bế một đứa trẻ đi vào thang máy, ba cha con đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.



Lương Tiểu Ý nhìn thấy bóng lưng của anh rời đi, cô cắn môi, sau đó đuổi theo.



Cô phát hiện ra… người đàn ông này giống như thủy ngân, bất cứ lúc nào anh đều có thể xâm nhập vào cuộc sống của người khác.



Sau khi đặt Lương Chi Hoành và Lương Chi Duy xuống ghế ngồi, Tô Lương Mặc mở cánh cửa bên phía ghế phụ lái, đứng dựa vào cửa chờ Lương Tiểu Ý đang vội vàng chạy đến.



Nhìn thấy cô gái nhỏ đang chạy đến, đáy mắt anh xẹt qua một tia chiều chuộng.



“Chạy nhanh quá!” Lương Tiểu Ý thở hổn hến chạy đến, lồng ngực phập phồng, cô ngẩng đầu oán hận liếc nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh cửa xe. Ngay cả cô cũng không phát hiện ra, ánh mắt oán trách này của cô không hề có một chút sát thương nào với anh, ngược lại còn khiến người đàn ông đang đứng dựa vào cửa thất thần.



Lương Tiểu Ý giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, bỗng nhiên cô ngửi thấy một mùi trà xanh trộn lẫn với nicotine, cô mở mắt ra liền nhìn thấy một bàn tay lớn đang đưa cho cô một chiếc khăn tay kẻ caro.



Hử?… Từ lúc nào mà người đàn ông này lại có thói quen mang theo khăn tay vậy?



Lương Tiểu Ý cẩn thận nhớ lại Tô Lương Mặc của năm năm trước, xem xem anh có thói quen mang theo khăn tay hay không… Cũng có thể là cô nhớ nhầm rồi?



Lương Tiểu Ý lắc lắc đầu… Kệ đi, không nghĩ nữa.



“Lau mồ hôi đi” Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô. Lương Tiểu Ý ngây người, hai mắt cô ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn tay của anh trước mặt mình, sau đó cô lại ngẩng đầu lên nhìn Tô Lương Mặc… Anh mang theo khăn tay bên người, chẳng nhẽ là vì cô sao?



Lương Tiểu Ý bị chính suy nghĩ trong đầu mình dọa, cô vô thức liên tục nhắc nhở bản thân mình: Không thể nào, không thể nào đâu, Tô Lương Mặc ích kỷ tư lợi, Tô Lương Mặc kiêu ngạo lạnh lùng, sao anh có thể có những hành động dịu dàng ấm áp như thế được?



Chắc chắn là do cô nghĩ nhiều rồi… Lương Tiểu Ý, đừng tự mình đa tình nữa, ngay cả lúc cô bị tổn thương khắp người, anh cũng chỉ đối xử lạnh lùng với cô mà thôi.



Sau một hồi đấu tranh tâm lý và liên tục thôi miên bản thân, trái tim hoảng loạn của Lương Tiểu Ý mới có thể bình Tĩnh lại như lúc đầu.



Cô im lặng nhận lấy chiếc khăn tay của anh, tùy ý lau đi mồ hôi trên trán, chiếc khăn chưa tiếp xúc với da thịt cô quá 3 giây, cô liền vội vàng hạ tay xuống, cô nắm chặt chiếc khăn trong tay, sau đó ngồi vào ghế phụ lái.



Tô Lương Mặc thấy thế, anh cụp mắt xuống, che đi một tia thất vọng trong mắt mình, sau đó anh đi vòng qua đầu xe, ngồi lên vị trí ghế lái.



Bầu không khí bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, dường như sự ấm áp ngắn ngủi trong nhà lúc nấy chỉ là ảo giác của Tô Lương Mặc. Anh biết, cô gái đang ngồi bên cạnh mình lại vừa phủ thêm cho mình một lớp mai rùa nữa, cô giống như một con rùa, tự thu mình vào trong mai, tưởng rằng mình làm như thế thì có thể trốn tránh được tất cả mọi chuyện.



Hai tay anh vô thức nắm chặt vô-lăng, càng lúc càng chặt, gân xanh trên mu bàn tay anh nổi hết lên.



Xe ôtô phi ra khỏi hầm để xe, ánh sáng bên ngoài chiếu vào mắt anh, anh hít một hơi thật sâu, sau đó từ từ thở ra…



Không sao, cô trốn thì anh đuổi, cô tránh thì anh bắt, cô chạy thì anh cản… Anh có thời gian và sức lực để cùng cô chạy một cuộc maraton thế kỷ.



Mặt Lương Tiểu Ý không cảm xúc, nhưng trái tim cô lại không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, cánh tay phải đang buông thõng bỗng nhiên nắm chặt lại, nhưng bỗng nhiên cô cảm giác lòng bàn tay có gì đó là lạ, bấy giờ cô mới giật mình nhận ra cô vãn đang cầm chiếc khăn tay anh đưa cho mình lúc nấy…