Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 595




Chương 595


“Lương Tiểu Ý! Giữa chúng ta chỉ là một trò chơi, tôi là người quyết định lúc nào bắt đầu, lúc nào kết thúc, cô không có tư cách xen vào, tôi chưa nói dừng lại, thì trò chơi này vẫn phải tiếp tục!”


“Cô tưởng như thế này là cô có thể trả hết nợ rồi à?


Không!”


“Con người sẽ thay đổi, mười năm rồi, cô cũng sẽ thay đổi!


Tôi sẽ trả ơn cứu mạng của cô, cái gì nên có, cô đều sẽ có, cả đời này cô không cần lo ăn lo mặc. Nhưng cái danh Tô phu nhân, tôi không thể cho cô được.”


“Chúc mừng anh Tô Lương Mặc của Tập đoàn Tài chính Tô Thị và cô Ôn Tình Noãn của Tập đoàn Thiên Kim Ôn Thị kết thành vợ chồng, hôn lễ sắp được cử hành”


Lẽ ra cô phải hận anh, nhưng tại sao… cô không thể hận được?


“Đừng hút thuốc nữa” Anh dùng tay không dập điếu thuốc của cô.


Anh nói, anh không muốn buông tay: “Cả con và em, anh đều không muốn buông tay”


Anh nói: “Em nói anh nợ anh hai mạng sống, anh nhận.


Nhưng anh thà tự đâm mình hai dao, trả cho em hai mạng sống, chứ anh nhất định không buông tay. Nếu như em thấy vẫn chưa đủ, anh có thể tự đâm mình thêm hàng ngàn nhát dao nữa, chỉ cần em vui”


Không phải Lương Tiểu Ý không có trái tim… Là cô không dám có!


Những lời anh nói, tốt có, xấu có, dịu dàng có, độc ác có, tất cả đều đang không ngừng vang lên trong tâm trí cô.


Rốt cuộc thì, cô phải làm thế nào đây?


Cô đau khổ ngồi ngồi bệt xuống, quỳ khóc nức nở bên cạnh giường bệnh của anh.


“Rốt cuộc thì, em phải làm thế nào? Là anh chán ghét em, nhưng bây giờ lại chính anh là người không chịu ly hôn… Rốt cuộc thì, anh muốn như thế nào? Cầu xin anh, em thực sự không hiểu nổi anh nữa rồi. Cầu xin anh, tha cho em đi. Cầu xin anh… Em không phải là người phức tạp, em không thể hiểu được thế giới của anh. Cầu xin anh… Huhuuuu..” Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh.


Đè nén, nặng nề, bi thương, dường như khiến người ta nghẹt thở!


Cô chỉ muốn sống cuộc sống yên bình, nuôi dưỡng hai đứa bé nên người!


“Tại sao anh không chịu tha cho em, tại sao anh không chịu buông tay… Tại sao anh cứ phải dây dưa như thết Tại sao, tại sao, tại sao?” Từng tiếng “tại sao” vang lên, cô thực sự sắp sụp đổ rồi!


Mắt cô đỏ bừng, cô khóc như một đứa trẻ.


Cô không quan tâm đến bất cứ cái gì nữa, cô chỉ muốn khóc hết những ấm ức tủi hờn, khóc hết những chuyện khó khăn trong năm năm nay!


“Huhuuu…” Cô gục đầu xuống giường bệnh trắng toát khóc nức nở, tiếng khóc của cô giống như đang chất vấn, đang tra khảo linh hồn người nghe.


Lương Tiểu Ý đau khổ khóc nức nở.


Cách duy nhất để phản kháng lại Tô Lương Mặc mà cô có thể nghĩ được là gào khóc thảm thiết trước mặt anh. Nhưng khi anh tỉnh táo, cô không thể làm như vậy, cô phải cẩn trọng và kiêu ngạo, cô không thể cúi đầu trước mặt anh!


Cô chỉ có thể tranh thủ lúc anh đang hôn mê…


“Tại sao… phải khiến em đau khổ như thế này!” Cô tự nói với mình, khóc nghẹn ngào, nước mắt của cô ướt đẫm tấm ga giường trắng toát. “Rốt cuộc… anh muốn em phải làm thế nào?


€ó phải chỉ khi nhìn thấy em đau khổ, anh mới vui vẻ không?”


“Nếu như sự xuất hiện của anh khiến em đau khổ như ậy… Một giọng nói yếu ớt trên đỉnh đầu cô truyền đến. Lương Tiểu Ý ngây người, tiếng nghẹn ngào im bặt. Cô từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là khuôn mặt trắng bệch của anh đang nhìn cô, khóe môi mỏng mấp máy: “Vậy thì, anh sẽ buông tay…” Lương Tiểu Ý mở trừng mắt hoảng sợ, cô không dám tin những gì cô vừa nghe thấy: “Anh nói cái gì?” Giọng nói của cô khàn khàn.