Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 580




Chương 580


Xoet!


Tay Lục Trâm mạnh mẽ kéo vai Lương Tiểu Ý lại. Lúc anh ta dùng lực xoay người cô lại, câu nói giận dữ trong miệng anh †a bỗng nhiên khựng lại.


Khoảnh khắc cô quay người lại, dường như Lục Trầm đã hiểu ra điều gì đó.


Lương Tiểu Ý bị Lục Trầm kéo vai bắt quay người lại, mặt cô chỉ toàn là nước mắt.


Bạn có thể tưởng tượng được không?


Bóng lưng của cô nhìn rất buồn cười, cùng tay cùng chân bước đi, cô bước đi cũng rất tự nhiên.


Nhưng khi cô bị anh ta kéo lại, khuôn mặt cô, đãm nước mắt, đôi mắt to tròn toàn là nước mắt, khi cô quay người lại, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống, giống như hai dòng suối nguồn, nước không ngừng chảy ra.


“Lương Tiểu Ý, cô…” Trái tim Lục Trâm có chút kinh động.


Cô cắt ngang lời anh ta: “Tôi phải về nhà rồi”


Một câu nói rất bình thường, lúc trước Lục Trầm sẽ tức giận, nhưng giờ phút này, anh ta lại không thể thốt ra được bất kỳ câu gì với cô gái này.


Khóe môi toàn vị chua xót, còn tình huống nào khiến người ta cay đắng hơn lúc này không, cô gái đang ở trước mặt, lẽ ra nên bị trách mắng, nhưng Lục Trầm lại không thể nói ra được một câu trách mắng nào.


“Lương Mặc cậu ấy vẫn còn đang ở trên bàn cấp cứu” Lục Trầm nín nhịn một hồi lâu, chỉ có thể nói ra được câu này.


Nước mắt của Lương Tiểu Ý vẫn đang trào ra không hề dừng lại, vẻ mặt cô cứng ngắc, đờ đãn: “Tôi phải về nhà nấu cơm, Đại Bảo Tiểu Bảo đều đang chờ tôi về nhà nấu cơm”


Lục Trầm nhìn ánh mắt đờ đẫn của cô, còn cả câu nói không rõ ý nghĩa câu cô, nhất thời anh ta không biết nên nói cái gì.


Cánh tay trên vai Lương Tiểu Ý buông lơi, Lương Tiểu Ý lại quay người đi, từ từ bước về phía trước, cô đi không nhanh, tốc độ giống như một con ốc sên, vẫn cùng chân cùng tay bước đi.


Nhìn theo bóng lưng của cô, trong đầu Lục Trầm chỉ toàn hình ảnh khuôn mặt đờ đẫn toàn nước mắt của Lương Tiểu Ý, anh ta lại quay đầu nhìn về phía ánh đèn bên ngoài phòng cấp cứu. Lục Trầm nghiến răng, hai tay anh cuộn tròn lại đặt bên cạnh miệng, hét lớn về phía bóng lưng của Lương Tiểu Ý: “Cô thực sự không ở lại sao? Có thể cậu ấy sẽ chết thật đấy! Cô thực sự không muốn nhìn mặt cậu ấy lần cuối à?”


Lương Tiểu Ý đờ đẫn, Lương Tiểu Ý hốt hoảng, cả người cô lạnh run: “Anh ấy sẽ chết?”


Anh sẽ chết… là cảm giác như thế nào?


Trước giờ Lương Tiểu Ý chưa từng nghĩ về chuyện này.


Anh sẽ chết… Có phải hô hấp của cô sẽ bị cắt đứt không?


Nếu không tại sao đến không khí cũng ngưng đọng lại như thế này?


Không đúng, không đúng, chắc chắn là do bầu không khí trong dãy hành lang phòng cấp cứu quá khó chịu.


“Lương Tiểu Ý, nếu cô vẫn còn có trái tim, thì đừng tuyệt tình như vậy. Những năm nay, cậu ấy sống không hề vui vẻ”


Lục Trầm nói.


Vẻ mặt anh ta vô cùng nặng nề. Những điều này, Lục Trầm muốn nói với Lương Tiểu Ý, nhưng có một tên ngốc nào đó, từ lúc vừa đến Hạ Môn đã cảnh cáo anh ta, không được nói cho Lương Tiểu Ý biết.


Tên ngốc đó nói: “Tớ hy vọng trong tim cô ấy, hình tượng của tớ mãi mãi mạnh mẽ, chỉ có người đàn ông mạnh mẽ mới có thể mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn” Đến bây giờ Lục Trầm vẫn còn nhớ rõ lời Tô Lương Mặc từng nói.


Lương Tiểu Ý từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Trâm, ánh mắt cô vô cùng khó hiểu. Khoảnh khắc Lục Trâm nhìn thấy ánh mắt không tin của Lương Tiểu Ý, anh ta thực sự muốn phá bỏ lời hứa với Tô Lương Mặc.


Cuối cùng, Lục Trầm thở dài một hơi… Anh ta không nói gì hết.