Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 566




Chương 566


Nhìn qua có thể thấy người đàn ông trông cũng được này là đồng bọn của người phụ nữ. Nếu là đồng bọn của “gái” thì chứng tỏ người đàn ông này cũng không phải hạng tốt đẹp gì, nói không chừng là “người mẫu nam” của hộp đêm nào đó.


Nghĩ đến đây, Ngụy Na cảm thấy ghê tởm.


“Một người mẫu nam, một gái, hai người đúng là một cặp trời sinh” Ngón tay thon dài của Ngụy Na chỉ vào Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý. Ánh mắt đầy khinh thường. Có điều…


Người đàn ông này đẹp trai thật sự.


Cô ta không ngại bỏ tiền ra để chơi với anh một đêm.


Lời của Ngụy Na vừa nói ra, mọi người xung quanh đều cười ồ lên.


Lương Tiểu Ý nhìn Ngụy Na đầy thương cảm, đúng là Thiên đường có lối không ai đến, Địa ngục không cửa lắm kẻ vào, có người tự tìm đường chết, vậy thì chỉ có thể trách cô ta rồi.


Người ta muốn tìm cái chết, Lương Tiểu Ý cũng không còn cách nào khác.


Lắc đầu, cô lén lút nhìn khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì của Tô Lương Mặc, chỉ cần một cái nhìn, cô đã biết, Ngụy Na và cả nhà họ Ngụy, chết, chắc, rồi!


“Này” Ngụy Na bước lên phía trước, dùng ngón tay xoa cằm Tô Lương Mặc, điều khiến Lương Tiểu Ý trố mắt ra nhìn chính là Tô Lương Mặc người đàn ông lạnh lùng kia không hề tránh ra chỗ khác.


Thật là kỳ lạt “Này!” Ngụy Na xoa cằm Tô Lương Mặc, ánh mắt khinh thường nhìn một người sống trong tầng lớp thấp nhất của xã hội: “Nếu anh ở với tôi một đêm, chuyện hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, ok?”


..” Cằm của Lương Tiểu Ý suýt nữa rơi xuống đất, Tô Lương Mặc im lặng… Ngụy Na đang đâm đầu vào chỗ chết.


Ừm… chắc không ai cứu được cô ta rồi.


Mọi người xung quanh cười vui sướng, ánh mắt như đang xem kịch rơi lên người Tô Lương Mặc.


Lương Tiểu Ý lựa chọn im lặng không lên tiếng.


Nếu nói, lúc trước là vì cô, Tô Lương Mặc mới khiến nhà họ Ngụy không ai được yên thì cô miễn cưỡng vẫn có chút áy náy. Bây giờ à… rõ ràng là đứa ngu không biết tốt xấu gì tự đâm đầu vào chỗ chết. Vậy thì chẳng liên quan gì đến cô cả.


Thu lại tấm lòng đồng cảm, Lương Tiểu Ý im lặng đứng một bên, đợi xem kịch hay.


Con gái của nhà họ Ngụy, Ngụy Na, xinh đẹp, là người phụ nữ khiến người khác ái mộ, trước đây cô ta sống ở nước ngoài, thế nên phong cách sống mạnh dạn cởi mở. Ông Ngụy muốn quản cũng không quản được. Ngụy Na, ngoài việc yêu đương nam nữ ra thì cũng không gây ra chuyện gì cả. Ông Ngụy cảm thấy con gái là người có chừng mực, dần dà, không quản những chuyện riêng tư của con gái nữa.


Trong gi xã giao của Hạ Môn, Ngụy Na khá nổi tiếng.


Ở đây rất nhiều người sau khi nghe thấy những lời mạnh dạn của Ngụy Na chỉ cười qua chuyện.


“Buông ra” Lúc Ngụy Na đang cười, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Ánh mắt của Tô Lương Mặc đã lạnh như băng tuyết, không có một chút nhiệt độ nào, Ngụy Na sững sờ, không biết tại sao, cô ta lại thấy sợ hãi vô cùng.


Khiến cô ta không hài lòng chút nào… Hôm nay làm sao thế, một hai người ở trước mặt cô ta thể hiện sự oai phong, còn cô ta lại vì hai người nghèo rớt mùng tơi này mà cảm thấy sợ hãi.


Cô ta tức giận, muốn đè nỗi sợ hãi trong lòng xuống, kiếng chân lên, định hôn Tô Lương Mặc.


Lương Tiểu Ý không thoải mái chau mày lại nhưng cô không nhận ra điều đó, còn Tô Lương Mặc, lúc Ngụy Na kiêng chân lên, anh đã nhận ra được “dã tâm” của Ngụy Na, nhưng anh không né ra ngay lập tức, anh liếc nhìn Lương Tiểu Ý, bắt được khoảnh khắc không vui của cô.


Đôi môi nhếch lên đầy quyến rũ… Lương Tiểu Ý, vẫn để tâm đến anh.


Ngay sau đó, anh dùng lực đấy người phụ nữ khiến anh cảm thấy buồn nôn ra.


Đặc biệt là cái miệng đánh son như máu của cô ta, không cần hôn, chỉ cần nhìn thôi, toàn thân Tô Lương Mặc đã nổi da gà. Vẫn là Tiểu Ý của anh tốt nhất, trắng hồng mịn màng, lúc hôn vừa ngọt vừa thơm, giống như kẹo bông vậy.