Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 559




Chương 559


Nhưng nửa tháng sau, Đại Bảo phát bệnh, lần đó cực kỳ nghiêm trọng, đến Savvy cũng không biết phải làm gì, không có cách nào khác, Savvy cho rằng Đại Bảo không có phúc, không sống nổi nữa, biết không thể tiếp tục giấu giếm cô nữa mới nói cho cô biết tình trạng của Đại Bảo.


Lúc cô nhìn thấy Đại Bảo, cơ thể nhỏ bé, chẳng có tí thịt nào, toàn thân tím lại, lúc đó, nước mắt cô không ngừng rơi.


Có lẽ vì đứa bé quá hiểu chuyện, cô bỗng nhiên “òa” một tiếng, khóc lóc đau đớn, có lẽ vì tiếng khóc thê lương này đã truyền đến tai đứa bé. Mạng sống bé nhỏ này, lúc tất cả mọi người cho rằng sẽ không sống nổi nữa thì nó sống lại.


Chuyện cũ không nên nhắc, Lương Tiểu Ý lau nước mắt, “Đại Bảo ngoan, Mami sẽ về ngay. Không cần chú Savvy đi đón, để chú Savvy ở nhà với chơi với con”


“Mami, mẹ khóc rồi? Có phải ai bắt nạt mẹ không? Mami đừng sợ, Đại Bảo sẽ trả thù cho mẹ”


Lương Tiểu Ý lau đi đôi mắt đẫm lệ, “Mami không khóc.


Mami tắt điện thoại nhé”


Lương Tiểu Ý tắt điện thoại, đầu dây bên kia, khuôn mặt tuấn tú của Lương Chi Hoành bỗng tối sầm lại, Mami nghẹn ngào như vậy chắc chắn là đang khóc. Chắc chắn là chịu uất ức rồi. Thật ra Lương Chi Hoành biết Lương Tiểu Ý đi đâu, chú Savvy không giấu giếm Lương Chi Hoành. Lương Chi Hoành trưởng thành sớm, lại thông minh, không thể nào giấu được.


Lương Tiểu Ý tắt điện thoại, nhìn chiếc váy màu xanh nhạt trên bàn, bỗng nhiên vứt xuống đất. Cô liếc nhìn quần áo bẩn của mình, mắt không thèm chớp, lập tức mặc lên người.


Bước ra khỏi phòng ngủ, người đàn ông quay đầu nhìn cô.


“Tiểu Ý, sao em vẫn mặc quần áo bẩn thế, anh chuẩn bị quần áo mới trên bàn rồi mà” Tô Lương Mặc ngạc nhiên nói.


Lương Tiểu Ý mặt không biểu cảm liếc nhìn Tô Lương Mặc: “Cậu Tô, quân áo có bẩn nữa thì vẫn là quần áo của tôi”


Giọng nói lạnh lùng: “Giống như điện thoại là đồ riêng tư của tôi, sau này cậu Tô đừng có tùy tiện động vào.”


Lương Tiểu Ý liếc nhìn Tô Lương Mặc ở trước mặt, “Cảm ơn cậu Tô hôm qua đã cho con ma say ở lại, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây” Lương Tiểu Ý nói xong, vòng qua người anh, rời khỏi căn phòng Tổng thống.


Tô Lương Mặc đuổi theo.


Lương Tiểu Ý nghe thấy âm thanh từ phía sau, quay người lại: “Cậu Tô, dừng lại” Giọng nói đầy xa cách: “Tiễn đến đây là được rồi”


Ý của cô là Tô Lương Mặc đừng có đi theo cô nữa.


Nghe xong, Tô Lương Mặc sững sờ, cuối cùng không đuổi theo nữa.


Cô đã không cố tình đối xử với anh một cách chua ngoa cay nghiệt nữa mà hiểu cách đả kích anh – xa cách, lễ phép và khách sáo.


Chẳng khác gì người lạ.


Tô Lương Mặc có suy nghĩ gì, Lương Tiểu Ý chưa từng quan tâm.


Lúc này, cô bước vào thang máy đi đến sảnh khách sạn.


Cửa thang máy mở ra, bên ngoài là một đôi nam nữ, quần áo của Lương Tiểu Ý vừa nhăn vừa bẩn, lúc cửa thang máy mở ra, đôi nam nữ bất giác lui lại một bước.


Lương Tiểu Ý liếc nhìn đối phương, chẳng nói lời nào, thẳng lưng bước ra ngoài.


Cả đoạn đường đi qua sảnh, không ít người đi đi lại lại, quần áo nhăn nhúm, đằng trước còn có vết nôn ọe, đi trong sảnh của khách sạn năm sao Phi Hòa khiến cô thu hút ánh mắt của mọi người.


Không có chỉ chỉ trỏ trỏ như ở chợ, người có thể ở đây, đa phần đều mang trên mình “tầng lớp thượng du”, “phần tử trí thức”, “người thành công” vân vân, vì thế, ở đây, sẽ không có người giơ tay chỉ trỏ.