Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 552




Chương 552


Tẩu hỏa nhập ma rồi, anh đưa tay ra, gần đến rồi, gần đến rồi… Trong mắt anh chỉ có cô, ngón tay của anh cuối cùng cũng chạm vào làn da mềm mại, ánh mắt anh sáng lên.


Tay, rơi trên vai cô, từ từ lướt xuống…


“Đau…


Người phụ nữ bỗng rên một tiếng.


Ngón tay đang lướt xuống dưới của người đàn ông bỗng khựng lại.


“Tôi cũng đau…


Người phụ nữ trên giường, giọng nhỏ như thế nói mơ, khuôn mặt mũm mĩm, mắt nhắm chặt, nước mắt đầm đìa, ướt đẫm vỏ gối.


Khoảnh khắc này, trái tim của Tô Lương Mặc như thể bị một cao dao sắc nhọn đâm vào! Đau đớn lan tỏa khắp trái tim.


Khoảnh khắc này, trái tim có gì sắp tuôn ra! Anh muốn ôm cô thật chặt! Anh đưa tay ôm cô vào lòng! Ôm thật chặt, không bao giờ buông tay nữa!


Chỉ là cô nằm trong vòng tay anh chẳng ngoan ngoãn chút nào, sau khi uống rượu hơi thở nóng rực, hơi nóng phả vào tai anh… Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiểu Ý trong lòng, mặt mày nhăn nhó, người phụ nữ này rốt cuộc có biết cô đang làm gì không?


Lương Tiểu Ý cảm thấy nóng, trước người cô có thứ gì đó, lạnh lạnh mát mát, sờ rất thoải mái. Lương Tiểu Ý áp sát, cả người như con bạch tuộc, bám chặt vào nơi lạnh lạnh mát mát đo.


Tô Lương Mặc hít một hơi thật sâu… “Shit!” Anh chửi một tiếng.


Ánh mắt anh rơi lên khuôn mặt của người phụ nữ… Người phụ nữ chết tiết đang chơi với lửa!


Tô Lương Mặc cố gắng tách tay cô ra, nhưng sau đó, Tô Lương Mặc sững sờ, mắt mở to, cơ thể cứng đờ… Khuôn mặt đỏ ửng! Người phụ nữ chết tiệt này!


Đã như thế này rồi mà cô vẫn còn dám làm càn.


Căn chặt răng… Tô Lương Mặc nói trong lòng: Người đẹp lao vào lòng, đã như thế này rồi, có người đàn ông bình thường nào nhịn được chứ. Rốt cuộc có nên làm cầm thú không? Anh đang do dự.


“A, thoải mái quá…”


Giọng nói mềm mại truyền đến tai Tô Lương Mặc, cơ thể anh như bị điện giật, anh cắn răng, không quan tâm nữa!


Ngay sau đó, “Ừm, khó chịu…”


Khuôn mặt sừng sỡ, ánh mắt gần như phát điên.


Shitl Rốt cuộc là thoải mái hay khó chịu???


Ánh mắt người đàn ông rực lửa, anh sắp bị người phụ nữ này giày vò đến phát điên rồi.


“Khó chịu, tôi muối Tô Lương Mặc hỏi: “Qe~I”


Một lực rất lớn đẩy anh ra, theo đó là tiếng nôn ọe vang lên, Tô Lương Mặc không kịp nghĩ nhiều, Lương Tiểu Ý không hể tỉnh táo, chỉ là cơ thể muốn nôn oe mà thôi, Tô Lương Mặc nhìn Lương Tiểu Ý vịn vào giường, dường như có thể lăn xuống dưới đất bất cứ lúc nào.


Em muốn gì?”


Anh vội vàng giữ chặt Lương Tiểu Ý, tay con lại với lấy thùng rác.


“Không sao rồi/ Bàn tay võ nhẹ lên lưng Lương Tiểu Ý, động tác có chút cứng đờ không tự nhiên nhưng lại có chút dịu dàng không nói ra được. Hiển nhiên, cái việc chăm sóc một con quỷ rượu, Tổng giám đốc Tô của chúng ta trước đây khá ít làm, thậm chí chưa làm bao giờ.


“Này! Nằm xuống trước đã” Lương Tiểu Ý nôn xong, mơ mơ màng màng nằm xuống giường, mắt Tô Lương Mặc rất tinh, nhìn thấy vết bẩn trên giường, anh giang tay ra, giữ lấy cô, giọng nói trách móc đầy cưng chiều: “Hôm nay anh mà để em ngủ với đống này, ngày mai chắc em sẽ xả giận lên anh mất”


Nói xong, anh dứt khoát ôm Lương Tiểu Ý lên, đặt xuống sofa, rót một ly nước, “Uống chút nước/’ Tô Lương Mặc đưa cốc nước đến môi Lương Tiểu Ý, Lương Tiểu Ý cảm thấy có chút khát, mơ mơ màng màng chạm vào cốc nước, “ực ực ực ực” uống hết nửa cốc, uống xong còn chép chép miệng.