Mật Sủng Sau Cưới: Lão Công Thật Cao Lạnh

Chương 527




Chương 527


Gương mặt của Savvy trở nên vô cùng khó coi. Anh siết chặt nắm đấm, căm hận đi theo hai người! Tên Tô Lương Mặc ấy thật bỉ ổi Sau đó, trái tim của Savvy cũng dần trở nên rõ ràng hơn.


Anh cần phải rời khỏi nơi đầy thị phi này. Đợi đến khi rời đi rồi, anh sẽ từ từ tính sổ những ân oán từ trước đến nay giữa anh và Tô Lương Mặc!


“Ah…. ah! Tôi nhớ ra rồi! Bảo sao tôi nhìn người đàn ông đó trông quen đến vậy!”


Một giọng nữ cao vút đột nhiên hét lên sau lưng Tô Lương Mặc. Giọng nói to đến mức khiến cho tất cả mọi người trong sân bay đều có thể nghe thấy: “Đó là Tô Lương Mặc, là tổng giám đốc của tập đoàn tài chính Tô thị, là một trong những người thâu tóm thị trường tài chính của nước ZIII Aaaa! Cuối cùng cũng có ngày hôm nay! Cuối cùng thì tôi cũng có thể gặp được người đàn ông thần bí ấy ngay tại sân.


“Đợi đã, đợi đã! Nói như vậy, tôi cũng nhớ ra rồi! Người đàn ông sở hữu mái tóc nâu đứng bên cạnh vị tổng giám đốc Tô đó, chính là thiên tài nổi tiếng trên thế giới về y khoa, Savvy Wayne! Ôi trời ạt! Ôi trời đất thần linh ơi!


Hôm nay là ngày gì vậy! Một người là thiên tài trong giới kinh doanh Tô Lương Mặc, một người là thiên tài về y học Savvy Wayne, còn có ngôi sao điện ảnh Vân Khiêm nữa đều đồng thời xuất hiện ở sân bay.


Một giọng nữ khác cũng lớn không kém gì cô gái đã nói trước đó, giống hệt như tiếng hổ gầm rú vang lên, đủ để có thể khiến cho giới kinh doanh, giới y khoa, còn cả giới showbiz có một tin tức gây trấn động: “Điều đáng sợ nhất là! Ôi trời ơi! Mọi người có đến điều mà tôi đang nghĩ không? Ba người đàn ông hoàn hảo về mọi mặt đồng thời theo đuổi một cô gái?”


Bên truyền thông nghe thấy vậy, đôi mắt của họ liền sáng bừng lên. Đây đúng là một tin tức vô cùng béo bởi!


‘Vân Khiêm không còn bị chặn nữa, đôi mắt anh như thể phát sáng: “Cũng phải xem xem, người phụ nữ này rốt cuộc có gì đặc biệt mà có thể khiến ba người đàn ông xuất sắc say mê “Mau đuổi theo!”


Vân Khiêm đút tay vào túi quần, có chút đắc ý nhìn theo đám đông phóng viên kia đuổi theo Tô Lương Mặc, nhịn không nổi khẽ huýt sáo ngân nga.


Chồng? Bạn trai? Vân Khiêm không ngờ răng cậu lại có nhiều đối thủ đến vậy.


Đám đông cũng dần dần vơi bớt đi. Người trợ lý đứng bên cạnh Vân Khiêm nói: “Vân Khiêm? Là do cậu cố tình đúng không? Người phụ nữ đó lúc nấy đầu có nhận ra Tô Lương Mặc đâu, đều là do cậu cố ý nói cho cô ấy biết đúng không?”


“Ai bảo anh ta dám ôm người phụ nữ mà tôi ngưỡng mộ?”


Còn nhiều cơ hội thì nên tận dụng một chút.


Trong bãi đậu xe tại sân bay Hạ Môn, Lục Trầm khẽ tựa lên đầu xe, uể oải nghịch chiếc bật lửa trong tay.


“Tách”! Ngón †ay cái ấn mạnh vào nút bật, ngọn lửa nhỏ liền bùng lên rồi anh lại lấy ngón trỏ đóng nắp lại. Cứ như vậy lặp đi lặp lại một động tác nhàm chán ấy.


Người lái xe đã ngoài bốn mươi tuổi, lặng lẽ đứng ở bên cạnh nhìn Lục Trầm. Ông biết mình chỉ nên làm tốt công việc của mình.


Lương Tiểu Ý bị Tô Lương Mặc ôm chặt, thấy rằng hai người đã thoát khỏi ánh mắt như hổ rình mồi của giới truyền thông, Lương Tiểu Ý bắt đầu ngọ nguậy trong lòng anh: “Anh Tô, không còn ai đuổi theo nữa rồi, phiền anh có thể thả tôi xuống được không?”


Đương nhiên là người đàn ông nào đó không đồng ý rồi.


Lương Tiểu Ý cau mày: “Này, Tô Lương Mặc” Giọng nói lịch sự lúc nãy liền thay đổi một trăm tám mươi độ: “Tôi có chân, tôi có thể tự đi được. Hãy để tôi xuống” Cô không ngừng vẫy vùng, dùng tay đẩy lên ngực của Tô Lương Mặc để anh có thể buông cô ra.


Savvy cũng vô cùng khó chịu. Anh nhìn Tô Lương Mặc nhất quyết không buông Lương Tiểu Ý xuống, liền tức tối lao về phía trước, vươn tay đặt lên vai Tô Lương Mặc từ phía sau.


Cùng lúc đó, người đàn ông phía trước đột nhiên quay đầu lại, đối mặt với Savvy. Anh nheo mắt, lạnh lùng nói: “Buông tay”